Mỹ Nhân Báo

Chương 2: Chải lông



Thiếu niên cố nén nước mắt, nhe cái răng nanh nhọn nhọn be bé hung dữ nhìn chằm chằm Lý Mạt, chỉ cần xiềng xích trên người được tháo ra là cậu có thể vồ qua cắn đứt yết hầu Lý Mạt bất cứ lúc nào, uống sạch máu hắn, nhai sạch xương hắn.

Thiếu niên gầy gò không nói lời nào, chỉ biết phát ra mấy tiếng gầm gừ cảnh báo qua những chiếc răng nanh nhỏ.

Cậu là vương đó, tung hoành một cõi giữa cánh đồng hoang vu, hùng sư mãnh hổ thấy cậu còn phải né xa ba thước, làm sao cam tâm để cho người ta sỉ nhục được!

Thiếu niên liều mạng vùng vẫy, xích sắt áp chế cậu không thể dộng đậy, khắp người toàn là vết thương do cung tiễn thợ săn để lại, cậu giãy dụa làm miệng vết thương bị rách, đau đớn vô cùng.

Lý Mạt đã quen nhìn ánh mắt căm thù của mãnh thú rồi, nó trừng mình nhưng lại không thấy đau ngứa gì cả, hắn tìm một cây thước dài mình dùng để huấn luyện ảnh vệ giơ tay quất xuống cái mông nhỏ trắng trẻo.

“Im lặng một chút, tiểu báo tử.”

Thân thể thiếu niên khẽ run lên, đau đớn la hét trong lồng, càng phẫn nộ vồ về phía Lý Mạt, nhưng bị lồng sắt cản trở, ngón tay mảnh khảnh chộp lấy khung sắt, lòng bàn tay tái nhợt đã bắt đầu chảy máu.

Lý Mạt thuần thú có kỹ thuật, lực tay rất chuẩn, cú quất này không nặng không nhẹ, để lại một vết tích đỏ chói trên cái đùi trắng trẻo, nhưng không đến mức làm cậu bị thương.

Dù sao cậu cũng đã mình đầy thương tích, cộng thêm nhịn đói năm sáu ngày, không chịu được đánh đập tàn nhẫn, mặc dù là báo vương… Còn là loại thành tinh thế này, chỉ sợ cũng sẽ chết.

“Không phục à?” Lý Mạt lại vung tay quất thêm một roi nữa, quất đến mức cả người thiếu niên co quắp lại.

“Ô…” Thiếu niên không giãy giụa nữa, mệt mỏi thở dốc nức nở trong góc lồng, trên mông nóng rát đau đớn, trong ánh mắt tràn đầy nhục nhã, vòng eo mảnh khảnh cũng theo đó mà run lẩy bẩy.

Thiếu niên nằm bò trong góc lồng, hai lỗ tai cụp xuống, cả người không còn chút sức lực nào, lại còn quải thêm xích sắt mấy chục cân, cậu bò không nổi, cũng rất đói, trước mắt dần mơ hồ, cậu cảm thấy mình sắp chết rồi.

Lý Mạt kinh qua hổ, kinh qua ưng, kinh qua ảnh vệ, đương nhiên một con tiểu báo tử thành tinh không phải là vấn đề.

“Đói bụng thì thành thật một chút.” Lý Mạt ném thước dài xuống, phất tay áo đến phòng ngủ, kêu hạ nhân ôm con linh miêu mình thuần dưỡng tới, vừa ôm trong ngực vuốt ve vừa lật binh thư xem, thỉnh thoảng gãi cằm linh miêu, cào cào bụng nó, đút nó ăn thịt khô.

Con linh miêu này có nanh vuốt sắc bén, ở trong ngực của Lý Mạt lại ngoan như một con mèo nhỏ, mềm mại ngoan ngoãn, nó quay đầu lại dùng cái lưỡi gai thô ráp liếm láp tay Lý Mạt.

Bàn tay kim chi ngọc diệp của Lý Mạt bị liếm đau, hắn vỗ nhẹ đầu linh miêu giáo huấn nó: “Nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép liếm tao, mày muốn bị đánh à?”

Hai cái lỗ tai mọc đầy lông dài của linh miêu đáng thương rũ xuống, đầu của nó cọ cọ cổ Lý Mạt, cầu xin hắn tha thứ và cưng chiều.

Lý Mạt cười cười, cầm cây lược gỗ chải lông trước ngực cho nó.

Thiếu niên báo bị nhốt trong lồng sắt ngoài phòng ngủ, cậu nhìn kẻ bên trong với ánh mắt khinh thuờng, cùng với con linh miêu thiếu điều muốn kêu meo meo đang nằm trong ngực Lý Mạt kia.

Không có tôn nghiêm…

Thiếu niên hít hít cái mũi, chợt nhớ ra lâu rồi mình cũng không được chải chuốt, khắp người dơ dáy.

Cậu tuổi thân thè đầu lưỡi be bé liếm láp miệng vết thương.

Đói quá, mình cũng muốn ăn thịt khô nữa.

Nếu món đồ trên tay người kia có thể chải cho mình từng chút từng chút như vậy, nhất định là rất thoải mái.

Lý Mạt thả linh miêu xuống, đi đến cạnh lồng sắt khoanh chân ngồi xuống, quơ quơ cây lược gỗ trong tay trước mặt thiếu niên: “Sao, muốn không? Gia làm ngươi thoải mái.”

Thiếu niên báo quay đầu lại trừng Lý Mạt một cái, liếm môi nhìn cây lược gỗ trong tay hắn, sau đó quỳ rạp trên mặt đất nức nở một tiếng, cẳng chân cuộn lại thành móng vuốt, cả người biến lại thành dáng vẻ của hoàng kim báo.

Lý Mạt ngồi dưới đất chải lông trên lưng và bụng của tiểu báo tử, nó thoải mái rên ư ư, nhưng lại e dè tôn nghiêm của báo vương nên khá rụt rè.

Linh miêu bị thất sủng nhảy qua, ở sau lưng Lý Mạt cọ tới cọ lui, thấp giọng gầm một tiếng ý hỏi sao Lý Mạt không cưng chiều mình nữa.

Báo vương trong lồng sắt bỗng nhiên quay ngoắt lại, tròng mắt xanh thẳm lóe lên ánh sáng chết chóc, thấp giọng gầm một tiếng với con linh miêu không có mắt nhìn kia.

Ý là cút cho bổn vương.

Linh miêu sợ đến mức xù lông, xoay người chạy biến.

Sau khi đe dọa xong kẻ xâm phạm lãnh thổ, tiểu báo tử lại nằm sấp xuống, chờ Lý Mạt chải lông cho mình.

Một chút một chút, thoải mái quá.

Bỗng nhiên ngừng lại.

Mông tiểu báo tử nóng lên, hai hòn trứng hoàng kim lại bị Lý Mạt nắm trong tay, vừa nắn vừa xoa.

Nó lập tức trở mặt, gầm nhẹ với Lý Mạt.

“Cái đồ hỗn xược nhà ngươi, muốn bị chỉnh hả.” Lý Mạt vừa xoa trứng hoàng kim vừa vớ lấy cây thước dài, chỉ vào mông con báo uy hiếp: “Muốn được chải lông thì phải cho gia sờ trứng, muốn bị đánh thì cứ hung dữ đi, còn hung dữ nữa không? Muốn bị đánh có phải không?”

Tiểu báo tử vừa đáng thương vừa bất lực, nó nằm sấp xuống, nhẫn nhục chổng mông lên cho Lý Mạt sờ trứng hoàng kim của mình.

“Ngoan.” Lý Mạt đặt cây thước xuống, chuyên tâm sờ trứng.

Ánh vàng rực rỡ, tròn trịa đàn hồi.

Hai hòn trứng hoàng kim từ từ phình ra một chút.

“Ô, ta sờ ngươi động dục luôn hả?” Lý Mạt vừa xoa trứng hoàng kim vừa hứng thú nhìn dáng vẻ nhịn nhục của nó, hai hàng nước mắt nhục nhã từ đôi mắt xanh thẳm chảy dài xuống đôi gò má.

“Hừ.” Lý Mạt buông tay, đi về phòng ngủ.

Để lại tiểu báo vương chảy nước mắt cuộn người nằm trong lồng.

Chỉ lo sờ trứng hoàng kim, sờ động dục rồi thì mặc kệ, quả nhiên người này là một tên xấu xa.

Đồ xấu xa!