Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 107



Editor: Trà Xanh

Thẩm Oanh giật mình, giơ tay che ánh nắng, chậm rãi xuống xe ngựa và cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

Người nọ xoay lại, từ tốn bước ra khỏi vòng sáng thật lớn kia. Khuôn mặt hắn tuấn tú, cả người toát ra khí chất đế vương cao quý, trong ánh mắt lại ẩn chứa lửa giận. Nơi hắn đứng tuy không phải là chỗ cao nhưng có khí thế đạp cả thiên hạ dưới chân.

Thẩm Oanh không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Khi đó nàng ở An Quốc Công phủ, biết phụ thân muốn nàng đính hôn với một vương gia chưa từng nghe tên, nàng tức giận chạy vào hoa viên xem thử người này có bộ dạng gì. Lúc ấy hắn đang ngắm hoa sen trong hồ, vóc người không thấp nhưng rất gầy, mặc trang phục màu xanh, có thể thấy rõ hai khối xương phía sau lưng.

“Này, vương gia gì đó, ai bắt ngươi cưới ta?” Nàng hét lên. Nàng từ nhỏ sinh ra trong nhung lụa, tính tình kiêu ngạo cho nên không vừa mắt vị vương gia cha không thương mẹ không yêu này.

Hắn xoay người lại, mặt mày tuấn tú mỉm cười kèm theo một tia trêu chọc: “Hóa ra nàng cũng không phải xinh như tiên. Tại sao mấy Vương huynh của ta lại tranh nhau đến bể đầu vậy nhỉ?”

Thẩm Oanh sửng sốt, đột nhiên không nói nên lời. Chưa có ai nói chuyện thô lỗ như thế với nàng, cho dù lúc ấy Vĩnh Vương và Định Vương được yêu thương nhất nhìn thấy nàng cũng tỏ ra khách khí. Nàng tức giận đỏ bừng cả mặt, xoay người bỏ đi. Nhưng hắn cả gan giữ chặt cánh tay của nàng, nhét một thứ gọi là tín vật đính ước cho nàng.

Thẩm Oanh không thèm nhìn liền ném vật kia vào trong ao và nói hai chữ: “Đừng hòng!” Sau đó bỏ đi mà không quay đầu lại.

Sau này nha hoàn nói với nàng, Lệ Vương đứng một mình bên hồ sen rất lâu như bức tượng đá. Lúc ấy Thẩm Oanh không để ý, nhưng cẩn thận nghĩ lại, người này chắc hạ quyết tâm nhất định cưới được nàng phải không? Cho dù không có thế lực của phụ thân, không có điều khoản giữa hắn và phụ thân, hắn cũng cưới nàng vì nàng đã làm hắn mất mặt.

Hắn chính là người như vậy, có thù sẽ trả. Trong xương cốt hắn trước nay không phải ẩn chứa sự hèn mọn và yếu đuối, mà là sự nhẫn nại, sau đó trả thù. Nếu không phải sau này nàng dùng tấm lòng chân thành khiến hắn cảm động, có lẽ cuộc đời làm Lệ Vương phi của nàng sẽ không khá hơn là bao.

“Bùi Chương…” Thẩm Oanh gọi hắn theo tiềm thức, ngay lập tức phát hiện không ổn nên vội vàng cúi đầu. Hơi thở nàng khẽ run, không biết vì sao hắn ở đây.

“Thẩm Oanh, Trẫm đã biết thân phận của nàng.” Bùi Chương đi từng bước tiến lại gần, đột ngột giơ tay bóp chặt vai nàng, “Vì sao nàng phản bội Trẫm? Vì sao nàng sinh hài tử cho Bùi Duyên? Nàng là Hoàng hậu của Trẫm! Dù sống hay chết cũng là của Trẫm!”

Lúc đầu Thẩm Oanh hoảng sợ hoàn toàn nói không nên lời, không biết vì sao Bùi Chương biết chuyện này. Bùi Chương trừng to mắt và lắc mạnh tựa như muốn rũ sạch linh hồn của nàng.

Cuối cùng Thẩm Oanh không chịu nổi nữa, cuồng loạn hét lên: “Ta không phải là Hoàng hậu của ngài, ta chưa từng thuộc về ngài! Ta đã đền mạng cho ngài, ngài còn muốn sao nữa! Nếu không phải do ngài đuổi tận giết tuyệt không chừa lối thoát, ngài và ta làm sao biến thành tình cảnh như hôm nay! Ngài buông ta ra!”

Bùi Chương không chịu nghe, ngược lại dùng sức bóp chặt cổ họng nàng, gần như muốn bóp chết nàng.

Trong giây phút đó, nàng nghĩ đến Bùi Duyên, nghĩ đến hài tử trong bụng, không biết sức lực từ đâu ra, nàng giơ chân hung hăng đá vào chỗ hiểm của hắn. Cùng lắm thì chết chung.

“Thẩm di nương!” Có người gọi nàng.

Thẩm Oanh tỉnh lại, lúc này mới phát hiện là giấc mộng. Nàng vô thức rờ cổ mình nhưng thấy Bùi An ngồi bên cạnh đang nắm tay nàng: “Thẩm di nương, ngài có sao không? Có phải gặp ác mộng không? Ta nghe ngài la hét, còn nói về ngôi vị hoàng đế… Ngài rốt cuộc mơ thấy gì?”

Thẩm Oanh cười với hắn: “Tiểu công tử, ngài nghe lầm rồi. Ta nói lung tung thôi, đâu nhớ được cảnh trong mơ, quên sạch rồi.”

Bùi An gật đầu tỏ vẻ cũng hiểu, lại ho khan hai tiếng.

Thẩm Oanh vội vàng ôm vai hắn: “Sao bệnh của ngài ngày càng nặng? Phu nhân có mời đại phu đến khám không?”

Bùi An cười thoải mái: “Ta từ nhỏ đã vậy, quen rồi. Thời gian khỏe thì ít, thời gian nằm trên giường thì nhiều. Đôi khi muốn đi dạo nhưng mẫu thân không cho, sợ ta bị gió, bị nắng thì bệnh nặng thêm. Lần này nhờ phúc của Thẩm di nương, ta mới có thể rời kinh thành.”

Thẩm Oanh ê ẩm cả lòng, cúi đầu nhìn ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của nó: “Ngài rất muốn đi ra ngoài nhìn ngắm phải không?”

Nếu đứa bé kia của nàng vẫn còn, bây giờ có thể ngồi với mẫu thân nói chuyện trong nhà.

Bùi An gật đầu lia lịa: “Đương nhiên muốn! Từ nhỏ ta đã muốn ra ngoài. Hy vọng lớn lên có thể chữa khỏi bệnh và đi nhiều nơi. Không biết có thực hiện được không…” Nói đến câu sau, nó rũ đầu xuống, nhìn càng thêm ốm yếu bất lực.

“Tiểu công tử, lần trước ngài nói không thích lão nhân kỳ quái kia, ông có chữa bệnh cho ngài không?” Thẩm Oanh nhắc tới Lưu Tri Nguyên. Ông đã chữa khỏi bệnh cho Bùi Duyên, nếu giao Bùi An cho ông, ít nhất ngựa chết sẽ trở thành ngựa sống.

Bùi An gật đầu, tỏ vẻ miễn cưỡng nhắc tới Lưu Tri Nguyên: “Lão nhân kia kiên quyết muốn nhận ta làm đồ đệ, bảo ta đi Thục trung theo ông bảy hoặc tám năm. Nếu ta thử thuốc thì còn có chút hy vọng, nếu không ta có thể không sống đến năm 18 tuổi. Mẫu thân rất buồn, đương nhiên không cho ta đi cùng ông. Ta cũng lưu luyến không muốn xa mẫu thân.”

18 tuổi? Nghĩa là tuổi thọ còn chưa đến tám năm! Thẩm Oanh khiếp sợ, nhưng Lưu Tri Nguyên sẽ không nói bậy, có lẽ đây là hy vọng duy nhất để Bùi An được chữa khỏi bệnh.

Thẩm Oanh vuốt vai Bùi An, đứa nhỏ này thật sự hiểu rõ mọi chuyện trong lòng. Nó chỉ không muốn mẫu thân lo lắng nên mới giả vờ tỏ ra mạnh mẽ.

Hiện giờ là thời kỳ bất thường, Thẩm Oanh không có cách nào tìm Ngụy Lệnh Nghi nói chuyện, chỉ có thể tạm thời gác lại việc này. Khi cao trào lắng đọng, nàng sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho Bùi An. Trời cao nhân từ, chưa kể đây là huyết mạch duy nhất còn sót lại của huynh trưởng Bùi Duyên. Nàng biết nỗi đau của mẫu thân mất đi hài tử, đứa bé kia của nàng chỉ ở trong bụng mấy tháng mà nàng đã đau đớn muốn chết, huống chi là tình cảm mẫu tử mười mấy năm làm sao bỏ được.

Xe ngựa rời kinh thành, thẳng đường đến Bảo Định, buổi tối nghỉ lại ở một thị trấn nông thôn nhỏ. Sắp đến rằm tháng tám, có nhiều người trong thị trấn hơn trước, dọc phố còn treo nhiều đèn lồng mừng ngày hội. Nhóm Thẩm Oanh ngủ trong một nhà trọ không lớn nhưng cũng đủ chứa cả đoàn người.

Bùi Duyên phái Côn Luân và một đội binh lính theo hộ tống.

Côn Luân xưa nay không nói nhiều. Hắn đưa người đến nhà trọ rồi dẫn nhóm binh lính tìm chỗ nghỉ ngơi. Thẩm Oanh và Bùi An ngồi ở đại đường lầu một, muốn gọi vài món ngon cho nó tẩm bổ. Xuân Ngọc ngồi bên cạnh nhắc mãi: “Công tử không thể ăn thịt quá béo, cũng không thể ăn đồ khó tiêu, còn đồ quá ngọt…”

Lục La ở bên cạnh nói thầm: “Vậy thì có thể ăn gì, canh nước lã hay sao?”

Xuân Ngọc trừng mắt liếc nhìn nàng: “Ngươi thì biết gì? Hiện giờ sức khỏe của công tử không tốt, cho nên đại phu nói không thể ăn uống cẩu thả, nếu xảy ra chuyện, ngươi có chịu trách nhiệm không?”

Lục La bĩu môi, không hé răng.

Thẩm Oanh biết Xuân Ngọc trung thành với hai mẹ con, cũng không muốn gây rắc rối nên nói: “Nghe lời Xuân Ngọc đi. Chúng ta gọi ít món ăn nhẹ là được rồi.”

Vì không muốn Bùi An khó xử, Thẩm Oanh và các nàng gọi đồ ăn rất đơn giản, nhưng dù vậy vẫn phong phú hơn đồ ăn của Bùi An ăn nhiều. Bùi An háo hức nhìn những món mỹ vị đó, bản thân không thể ăn miếng nào nên rầu rĩ không vui. Ăn xong, vài người chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

Thẩm Oanh đi bên cạnh Bùi An, nhẹ giọng nói với nó: “Đồ giấu đi chỉ nhìn thì không sao, đừng ăn vụng.”

Bùi An kinh ngạc há to miệng, không biết vì sao Thẩm Oanh biết được.

“Nếu tiểu công tử chịu đi theo lão nhân kỳ quái kia học y, biết đâu một ngày nào đó thật sự có thể tùy ý ăn những món mình thích và đi đến bất cứ nơi đâu. Công tử cứ suy nghĩ kỹ nhé.” Thẩm Oanh thì thầm.

Nói xong, Dịch cô cô dìu nàng về phòng nghỉ ngơi.

Bùi An trầm ngâm nhìn theo bóng dáng nàng. Xuân Ngọc nói với nó: “Thẩm di nương nói gì với công tử thế? Chắc nàng muốn đưa công tử đi xa, như vậy hài tử của nàng là hài tử duy nhất trong hầu phủ.”

Bùi An thở dài: “Xuân Ngọc, trước đây ta cũng có suy nghĩ như ngươi, cảm thấy nhị thúc có người mình thích và hài tử sẽ đuổi ta và mẫu thân. Nhưng Xuân Ngọc à, nhị thúc và Thẩm di nương đều không phải người như vậy.”

“Sao công tử biết được? Biết mặt biết người nhưng không biết tâm.”

Bùi An lắc đầu: “Đôi mắt sẽ không lừa dối. Ánh mắt nàng nhìn ta thân thương như mẫu thân, nàng sẽ không hại ta.”

Xuân Ngọc không tin một di nương xuất thân nhà nghèo thật sự có trí tuệ và tâm địa như vậy, công tử chẳng qua là bị cách thức và thủ đoạn của nàng lừa gạt. Tuy Xuân Ngọc cố gắng không chọc tức Thẩm Oanh, nhưng không có nghĩa là không có ý thù địch với nàng trong lòng.

Từ kinh thành đến Bảo Định chỉ cần hai ngày, Côn Luân lo lắng sức khỏe Thẩm Oanh và sự ốm yếu của Bùi An nên đi mất ba ngày rưỡi. Vừa vào thành, gã sai vặt của Tống gia đến đón.

“Tống đại nhân đã đợi mọi người mấy ngày nay.” Gã sai vặt nhiệt tình nói, “Tiểu nhân dẫn đường phía trước, thỉnh các vị đi theo ta.”

Côn Luân nhận ra gã sai vặt này, trước kia hắn đã đến phủ truyền tin. Hắn đang định ra lệnh đại đội tiến về phía trước, đột nhiên một người cưỡi ngựa phi nước đại đến nói nhỏ bên tai hắn. Côn Luân khẽ đổi sắc mặt, giục ngựa đến bên cạnh xe ngựa Thẩm Oanh: “Trong kinh có việc, ta phải trở về. Ta đưa ngài đến đây thôi.”

Thẩm Oanh hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có liên quan đến Hầu gia không?”

Côn Luân không trả lời, chỉ ra lệnh cho đội binh lính bảo vệ kỹ, sau đó trực tiếp quay đầu ngựa phi như bay.

“Thẩm di nương, có chuyện gì thế?” Bùi An đang nằm ngủ trên đùi Thẩm Oanh, mơ màng hỏi.

Thẩm Oanh đè nén nỗi lo lắng, rờ đầu nó nói: “Không có gì, ngài ngủ đi, tới nơi ta sẽ kêu dậy.”

Bùi An gật đầu, không nói thêm.

Gã sai vặt kia dẫn đoàn người đến trước một con hẻm, nói rằng sợ con hẻm quá nhỏ, không thể đi vào nhiều người cùng lúc, cũng sợ làm phiền hàng xóm nên đề nghị đi bộ, để Thẩm Oanh và đám người đi vào trước. Thẩm Oanh nắm tay Bùi An xuống xe ngựa, đi theo gã sai vặt vào hẻm nhỏ.

Bùi An cào nhẹ tay Thẩm Oanh, Thẩm Oanh cúi người xuống, Bùi An thì thầm với nàng: “Thẩm di nương, người này có vẻ kỳ quái.”

Thẩm Oanh nhìn gã sai vặt ân cần dẫn đường phía trước, còn thường xuyên quay đầu lại nhìn bọn họ, nhỏ giọng hỏi: “Kỳ quái chỗ nào?”

“Ta cảm thấy hắn hơi chột dạ…” Bùi An trầm ngâm nghĩ. Nó là một hài tử rất nhạy cảm, Thẩm Oanh nhìn gã sai vặt kia, không thấy hắn có gì bất thường.

Dịch cô cô và các nàng đều theo sau, hẻm nhỏ càng đi càng sâu, gã sai vặt kia còn nói: “Sắp đến phủ đệ của Tống đại nhân rồi, ở phía trước thôi. Tống đại nhân thanh liêm, mới đến Bảo Định nên không mua nổi một nơi tử tế, ủy khuất các vị rồi.”

Thẩm Oanh đột nhiên dừng chân và hỏi: “Rốt cuộc còn bao xa? Đã đi lâu vậy, sao không cho xe ngựa vào? Hai người chúng ta yếu đuối, sợ không thể đi tiếp được.”

Gã sai vặt quay đầu, đột nhiên quỳ xuống đất, liên tục dập đầu: “Thỉnh Thẩm di nương và công tử thứ tội, tiểu nhân bị bắt buộc, trên có người già, dưới có con nít…”

Thẩm Oanh không biết hắn có ý gì, đang định hỏi rõ ràng thì một vài bóng đen từ trên trời rơi xuống xung quanh con hẻm, nhanh chóng dùng vải bịt kín miệng họ. Miếng vải hình như có tẩm thuốc mê, Thẩm Oanh nhanh chóng bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Thẩm Oanh phát hiện mình đang nằm trên giường. Đây là căn phòng trang trí rất hoa lệ, nội thất được làm từ loại gỗ tốt nhất. Chắc là ban đêm, trong phòng đốt ngọn đèn dầu rất sáng. Nàng vô thức nhắm mắt lại, chưa thích ứng được với ánh sáng chói mắt như vậy, cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy.

Tác dụng của thuốc mê vẫn còn, đầu nàng vẫn còn hỗn loạn, cả người như vô lực.

“Có ai không?” Thẩm Oanh cất giọng hỏi.

Ngay lập tức có một nha hoàn nhỏ còn rất trẻ bước vào: “Phu nhân có gì sai bảo?”

“Ta muốn hỏi ngươi, người đi chung với ta ở đâu?” Thẩm Oanh nắm chặt cánh tay của nàng và hỏi.

Tiểu nha hoàn hoảng sợ lắc đầu.

“Vậy chủ nhân của ngươi là ai? Đây là đâu?” Hiện tại nàng không biết mình còn ở Bảo Định không. Ai muốn bắt cóc nàng, mục đích là gì.

Tiểu nha hoàn vẫn hoảng sợ lắc đầu.

Thẩm Oanh thấy hỏi không được gì, đơn giản hất nàng ra, muốn tự mình xuống giường, đột nhiên bụng co rút rất đau. Cả người nàng gục xuống giường, co lại như một quả bóng, dùng tay ôm bụng mình.

Tiểu nha hoàn vội vàng đỡ nàng: “Đại phu nói thai của phu nhân không ổn định lắm, phải nghỉ ngơi nhiều, không thể di chuyển lung tung. Ngài cần gì thì cứ sai nô tỳ.”

“Ta hỏi ngươi lần nữa, người đi chung với ta ở đâu?” Thẩm Oanh nghiến răng nói.

Tiểu nha hoàn sợ hãi trả lời: “Nô tỳ thật sự không biết. Nô tỳ được đưa đến chăm sóc phu nhân. Trong phòng này chỉ có một mình phu nhân.”