Mỹ Nhân Lệ

Chương 3



7.

Khi ta tỉnh dậy đã là ba ngày sau, ta bị Vệ Quân đưa về Đông cung.

“ Phu nhân, phu nhân…người tỉnh?. Giọng Hạnh nhi gọi ta thất thanh.

Ta từ từ mở mắt, một lần nữa nhìn thấy Hạnh nhi, nước mắt không tự chủ rơi như mưa, nhìn Hạnh nhi gương mặt nhợt nhạt, ta biết nàng cũng đang bị thương, ta cầm lấy tay Hạnh nhi khóc nấc lên.

“ Hạnh nhi, phu quân đã không còn, đã không còn nữa…hu.hu.hu..”

Nghe tiếng khóc của ta, Hạnh nhi cũng lặng lẽ rơi lệ, nàng cầm chặt tay ta, giúp ta lau nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa nói.

“ Phu nhân, Hạnh nhi biết ngươi rất đau lòng, nhưng người phải cố gắng sống sót, lão gia đã mất, Hạnh nhi không muốn mất luôn cả phu nhân.”

“ Hu.hu.hu…. ta làm sao có thể sống, tại sao hắn không để ta chết đi…” Ta đau đớn thốt lên từng lời nói đứt quảng.

“ Ta sẽ không để nàng chết, nếu nàng dám chết, ta sẽ cho toàn bộ những kẻ đã từng hầu hạ nàng, kể cả nàng ta cũng sẽ chôn cùng nàng.” Giọng Vệ Quân đột ngột vang lên, tay hắn chỉ vào Hạnh nhi, cắt đứt tiếng nói của ta.

Từ lúc ta hôn mê, mỗi ngày hắn đều tới nhìn ta vài lần, lúc này đây khi hắn vừa đến nhìn thấy ta đã tỉnh, nhưng lại đau khổ khóc lóc đòi chết, nên tức giận giọng điệu tràn ngập uy hiếp ta.

Ta nằm trên giường đưa ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, Hạnh nhi nghe thấy giọng nói của hắn, lập tức xoay người vì ta chắn trước mặt hắn.

“ Ngươi muốn làm gì, không được động đến phu nhân ta, có giỏi ngươi giết ta đi.”. Giọng Hạnh nhi đầy tức giận nói.

“ Hừ.! Một nha hoàn nho nhỏ cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt bản thái tử, nếu không phải vì cần ngươi để khống chế Tô Vãn, ngươi đã chết từ lâu.”

“ Nàng suy nghĩ cho kĩ, nếu nàng dám chết, tất cả những kẻ ở đây đều sẽ chôn cùng nàng.” Vệ Quân liếc mắt nhìn ta nằm trên giường, giọng nói lại tiếp tục uy hiếp.

“ Thái tử tha mạng.” Nghe lời nói từ Vệ Quân, trong phòng tất cả người hầu đồng loạt quỳ xuống hô to.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì hắn đã chết trăm vạn lần dưới cái nhìn của ta, những kẻ ở đây sống hay chết thì có liên quan gì đến ta, nhưng khi ta nhìn sang Hạnh nhi, ta không nỡ, không đành lòng nàng vì ta mà mất mạng. Ta nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài trên má.

“ Ta đã biết.” Ta nói xong, xoay mặt vào trong, không muốn nhìn thấy gương mặt của hắn nữa.

Nghe được lời khẳng định của ta, Vệ Quân hài lòng gật đầu, hắn xoay người rời đi, nhưng vừa cất bước dường như nhớ ra điều gì, hắn xoay lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói.

“ Nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng tịnh dưỡng, 5 ngày sau là ngày thành hôn của ta, đợi sau khi ta đón thái tử phi, ta sẽ cho nàng làm một trắc thái tử phi cao quý.

“ Chăm sóc tốt cho nàng ấy.” Hắn để lại lời dặn dò rồi rời đi.

“ Trắc phi, ha.ha.ha “ Ta chua xót cười mỉa mai, hắn vì muốn ta làm thiếp mà nhẫn tâm phá vỡ một đôi phu thê, giết chết ân nhân cứu mạng, kẻ như vậy cũng đáng được làm thái tử, tương lai có thể làm vua của một nước.

“ Hạnh nhi, kêu tất cả bọn họ lui ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.” Ta mệt mỏi nói cùng Hạnh nhi.

“ Các ngươi lui ra đi, phu nhân muốn được yên tĩnh.” Hạnh nhi truyền đạt lại lời ta.

Đợi cho mọi người lui ra hết, ta xoay người lại nhìn Hạnh nhi: “ Đỡ ta dậy”.

Vì hôn mê lâu, nên ta không còn chút sức lực nào, muốn ngồi dậy thật khó phải nhờ Hạnh nhi đỡ lấy ta.

8.

Hạnh nhị nhẹ nhàng nâng ta ngồi dậy, nàng ngồi xuống cạnh ta, để ta tựa vào vai nàng, nhẹ giọng nói.

“ Phu nhân, chúng ta phải sống thì mới có thể báo thù cho lão gia, người phải phấn chấn lên.”

Đúng vậy, ta phải trả thù cho phu quân, lời nói của Hạnh nhi như thông suốt ta, nhưng một kẻ không quyền không thế như ta làm sao để trả thù một thái tử đương triều.

Ta lặng lẽ nhìn rèm châu đung đưa, cách duy nhất chính là hạ độc hắn, giết chết hắn sau đó ta sẽ tự sát, nói về độc, đó là thứ ta am hiểu nhất, nhưng còn Hạnh nhi thì sao?. Nếu như ta giết chết thái tử sau đó chết đi, nàng cũng sẽ bị liên luỵ, không được, ta phải nghĩ cách để nàng rời đi.

“ Hạnh nhi, ta sẽ cầu xin Vệ Quân thả ngươi đi, hãy đi thật xa, tìm một nơi sống thật tốt.” Ta nắm lấy tay Hạnh nhi, dặn dò nàng.

“ Không, Hạnh nhi không muốn đi, dù có chết Hạnh nhi cũng phải ở bên cạnh phu nhân. Lão gia đã không còn, nếu như Hạnh nhi cũng rời đi, phu nhân sẽ ra sao.” Giọng Hạnh nhi cương quyết nói.

“ Hạnh nhi, ta muốn cùng thái tử đồng vu quy tận, ta không thể liên luỵ ngươi, kiếp này phu quân đã không còn, ta cũng không muốn sống nữa.”

“ Sau khi giết chết Vệ Quân, ta sẽ đi tìm phu quân, trên đường đến suối vàng ta muốn làm bạn cùng chàng.” Giọng nói bi ai không còng hy vọng sống của ta vang lên.

“ Phu nhân, người đừng đuổi ta đi, nếu người muốn giết hắn, hãy để Hạnh nhi giúp người, nếu được chết bên cạnh phu nhân, ta cũng cam lòng. Một nhà chúng ta lại sẽ không xa nhau nữa.” Hạnh nhi quỳ xuống dập đầu khóc lóc van xin ta.

Ta nhìn Hạnh nhi khóc lóc van xin mà rơi nước mắt, nàng còn rất trẻ, vì sao phải bị liên luỵ bởi ta, nhìn nàng dập đầu khiến cái trán một mảnh trầy xước, ta không đành lòng.

“ Đứng lên đi, ngươi còn trẻ, vì sau lại không rời đi, theo ta, cơ hội sống sẽ không còn, ta quyết định sẽ hạ độc giết hắn, sau khi hắn chết ta chắc chắn cũng sẽ không sống, nhưng còn ngươi, nếu không đi sẽ không còn cơ hội.”

“ Ta không cần, phu nhân, nếu người muốn trả thù hãy để Hạnh nhi giúp người, nếu người chết Hạnh nhi sẽ đi theo người. Hạnh nhi mồ côi không nơi nương tựa, chính lão gia và phu nhân là người đã cho Hạnh nhi một gia đình, nếu hai người không còn, Hạnh nhi sống tiếp cũng không vui vẻ, chi bằng cùng người báo thù cho lão gia, dù có chết cũng mãn nguyện.”

Hạnh nhi lắc đầu, kiên quyết cùng ta nói.

Ta nhìn nàng, thở dài: “ Haiz…tại sao ngươi phải khổ như vậy.”

Nhìn nàng khóc lóc liên tục cầu xin, ta mềm lòng, kêu nàng lại gần, ôm lấy nàng. Ta khóc, nàng cũng khóc, số phận đã đẩy chúng ta đến đường cùng tuyệt vọng. Vậy thì chúng ta cũng không cần luyến tiếc cuộc sống đau thương này, chết đi cũng như một cách giải thoát.

Sau khi quyết định, ta không còn dây dưa trong suy nghĩ tuyệt vọng nữa, cố gắng điều dưỡng thân mình cho khoẻ, bắt đầu lên kế hoạch hạ độc Vệ Quân, ta muốn ngày đại hôn của hắn cũng là ngày hắn đền mạng cho phu quân ta.

Nhưng người tính không bằng trời tính, khi ta và Hạnh nhi đang tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch, thì trong một lần choáng váng, ta lại phát hiện mình mang thai.

Hài tử mà ta và phu quân đã mong mỏi rất lâu, nhưng thật không thể ngờ nó lại xuất hiện vào lúc này. Đáng lí ra sự xuất hiện của nó là niềm vui của phu thê ta, nhưng bây giờ, nó xuất hiện lại khiến kế hoạch của ta hoàn toàn bị huỷ.

Hạnh nhi khi biết ta mang thai đã ngăn cản ta làm chuyện điên rồ, nàng hết lời khuyên nhủ ta, không nên suy nghĩ đến việc chết cùng Vệ Quân nữa, phải sống để sanh ra hài tử của ta và phu quân.

Ta biết lời Hạnh nhi khuyên là đúng, nhưng ta làm sao để sanh được hài tử, hiện tại ta bị nhốt trong Đông cung của Vệ Quân, không thể nào thoát ra được. Nếu hắn biết ta mang thai hài tử của phu quân, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hài tử.

Nhưng ta không thể bỏ mặc hài tử, ta không thể chết, đây là hài tử mà phu quân để lại cho ta, là kết tinh của tình yêu phu thê chúng ta. Bằng mọi giá ta phải nghĩ cách bình yên sanh ra nó.

9.

Ta và Hạnh nhi cùng nhau suy nghĩ cách, hiện tại ta chỉ mới mang thai hơn một tháng nên sẽ không lo bị phát hiện, nhưng phải tính cách lâu dài, nếu không một khi cái thai ngày càng lớn sẽ không cách nào giấu diếm được Vệ Quân.

Vệ Quân vì phải đón thái tử phi,cùng với việc ta ngất xỉu, đại phu nói ta tổn thương tâm mạch, cần phải tĩnh dưỡng nếu không cơ thể sẽ để lại bệnh tật, nên hắn tạm thời chưa có chạm vào ta.

Vì chuẩn bị đại hôn cho thái tử, nên tất cả mọi người trong Đông cung đều rất bận rộn, chỉ có ta và Hạnh nhi là rảnh rỗi nhất, chúng ta đi dạo trong khuôn viên, Vệ Quân bố trí cho ta ở một viện phía tây Đông cung, nơi này cũng khá gần chính viện.

Sau khi đi dạo ta nghe được từ miệng các nha hoàn, thái tử phi là do hoàng thượng đích thân hạ chỉ tứ hôn, nghe đâu là đích nữ của trấn quốc đại tướng quân, hôn sự này sẽ phần nào giúp thái tử củng cố địa vị.

Như vậy đủ cho thấy hoàng thượng rất coi trọng thái tử, nhưng tương lai có truyền ngôi cho hắn hay không ai có thể nói trước, hoàng thượng lấy niên hiệu Thuận phong, năm nay chỉ mới hơn bốn mươi, ta chưa từng gặp được Thuận phong đế.

Nhưng sau khi nghe các cung nữ nhắc tới hôn lễ của thái tử, Thuận phong đế sẽ tự mình chủ trì hôn lễ. Một ý nghĩ táo bạo chợt loé lên trên đầu ta, ta lôi kéo Hạnh nhi trở về phòng.

“ Hạnh nhi, ta nghĩ ra rồi, nếu phải lựa chọn làm thiếp cho Vệ Quân để bảo toàn hài tử, ta nghĩ ta đã tìm được đối tượng thích hợp hơn hắn, Thuận phong đế.” Ta âm trầm nhỏ giọng bên tai Hạnh nhi.

“ Thuận phong đế?.” Hạnh nhi nhìn ta hỏi, như muốn xác định lại.

“ Đúng vậy, Vệ Quân không tiếc mọi giá để ta làm thiếp hắn, vậy thì ta sẽ làm thiếp của phụ hoàng hắn, ta sẽ cho hắn nếm thử cảm giác thứ mình đã đoạt được bị cướp đi là như thế nào.? Ánh mắt ta sáng rực lên, giọng điệu mong chờ nói cùng Hạnh nhi.

“ Nhưng mà làm sao chúng ta gặp được Thuận phong đế, muốn gặp được hoàng thượng là điều không thể nào.” Hạnh nhi buồn bực nói.

“ Hai ngày sau, hai ngày sau là ngày đại hôn thái tử, hoàng thượng sẽ vì hắn làm chủ trì hôn lễ, đây là cơ hội tốt, Hạnh nhi, ngươi nhất định phải giúp ta.” Giọng ta có chút run rẩy nhìn Hạnh nhi.

“ Chúng ta nên làm sao, phu nhân cứ dặn dò, Hạnh nhi sẽ cố hết sức hỗ trợ phu nhân.” Hạnh nhi gật đầu đáp ứng ta.

Ta kề sát vào tai Hạnh nhi, tỉ mỉ nói cho nàng biết kế hoạch của ta.

“ Ngươi cứ theo kế hoạch mà làm, chuyện còn lại ta sẽ tự mình ra tay.” Ta trấn an Hạnh nhi, trong mắt đầy kiên định.

Vệ Quân hắn vì ham mê sắc đẹp của ta, vì muốn cướp đoạt ta từ tay phu quân, hắn nhẫn tâm chia cắt chúng ta, khiến phu quân ta chết thảm. Nếu như thứ hắn ham mê là nhan sắc, là thể xác này của ta, vậy thì ta sẽ lợi dụng nó để trả thù hắn.

Ta sẽ khiến hắn phải đền trả gấp bội, thay vì để hắn chết thì bây giờ ta muốn hắn sống không bằng chết. Một thái tử quan tâm nhất chính là vị trí đế vương, vậy thì ta sẽ cho hắn mãi mãi không với tới được vị trí mà hắn ao ước.

Chắn chắn một điều hắn sẽ không dám để Thuận phong đế biết được xuất thân của ta, sẽ ra sao nếu một thái tử lại có hành vi cướp đoạt thể tử của người khác, điều này sẽ làm hình tượng của hắn trong mắt Thuận phong đế giảm đi, ảnh hưởng rất lớn cho sự cạnh tranh vị trí đế vương sau này.. Đây cũng là một trong những điều ta chọn tính kế lên Thuận phong đế.

Ta đưa cho Hạnh nhi một gói thuốc bột, dặn dò nàng tìm cách đem thuốc bột rắc lên người Thuận phong đế, thứ này không phải độc, chỉ là một ít huyễn hình gây ảo giác do ta chế tạo ra trong lúc rãnh rỗi khi cùng phu quân nghiên cứu phương thuốc.

Ngày ta mong đợi cuối cùng cũng đã đến, cả Đông cung không khí vui nhộn, người người liên tục đi đi lại lại, vì quá bận rộn nên không có ai để ý đến tây viện, nơi ta đang ở.

Hạnh nhi đã rời đi trà trộn vào đám người hầu trong phủ, có người nhận ra Hạnh nhi chỉ gật đầu chào, bọn họ chỉ nghỉ Hạnh nhi vì ta đi lấy thuốc hoặc lấy thức ăn gì đó. Vì từ khi bị bắt về Đông cung, Vệ Quân ra lệnh cho tất cả người hầu trong Đông cung phải chăm sóc ta cho tốt, nên khi Hạnh nhi cần cái gì, muốn lấy thứ gì đều có thể đi lại trong Đông cung yêu cầu.

Đây cũng là một điểm rất thích hợp để Hạnh nhi tối nay hành động.

Ta đứng trong tây viện nhìn ánh trăng trên trời, hôm nay trăng rất đẹp, bình thường mỗi đêm có trăng sáng, ta và phu quân luôn cùng nhau ngồi ngắm trăng, đêm nay trăng rất đẹp, nhưng phu quân đã không còn, chỉ còn ta lẻ loi đứng dưới ánh trăng.

Nước mắt ta lăn dài trên má, giọng nói ta thì thầm.

“ Phu quân, là thiếp có lỗi với chàng, hãy xem như ta đã chết cùng với chàng vào cái ngày hôm đó, từ hôm nay ta đã không còn là Tô Vãn, là phu nhân trong sáng lương thiện của chàng nữa. Dù thân thể ta có vấy bẩn, ta vẫn phải sống, vì con của chúng ta, vì mối thù giết phu quân. Sau này ta sẽ đến âm ti tạ lỗi với chàng.”

Ta lấy tay gỡ lấy nữa miếng ngọc trên cổ xuống, đây là vật định ước mà phu quân trao cho ta lúc thành thân. Từ nay ta đã không xứng làm phu nhân của chàng nữa, ta đem miếng ngọc cẩn thận cất vào hộp. Chờ đợi cơ hội vì phu quân trả thù, vì mưu cầu một con đường sống cho hài tử của ta.