Mỹ Nhân Mưu

Chương 49: Bình dương lôi kéo



Tiêu Hoài Ngọc cũng không ngờ rằng nàng sẽ lấy oán trả ơn như vậy, sức lực đẩy ra rất mạnh, dường như cảm thấy rất phản cảm.

"Ta có lòng tốt cứu ngươi, ngược lại còn nói ta như vậy." Nàng còn chưa nghĩ gì đến chuyện nhi nữ tình trường, chẳng qua là trong lòng cảm thấy oan ức, vì vậy liền nói thẳng ra: "Con ngựa này bị mất khống chế, công chúa là một nữ tử yếu đuối..."

Nàng bỗng nhiên giật mình, lúc này mới nhớ lại thân phận của chính mình. Vừa rồi chỉ lo cứu người, nàng tựa hồ quên cả thân phận cùng y phục trên người.

Sở quốc chú trọng lễ giáo, vì vậy Lý Cẩn mới nói ra hai chữ 'khinh bạc' kia.

"Công chúa, là mạt tướng thất lễ." Tiêu Hoài Ngọc lại nhận lỗi nói: "Vừa rồi con ngựa kia chạy quá nhanh, nếu công chúa xảy ra chuyện gì, mạt tướng sẽ khó thoát tội, cho nên trong tình thế cấp bách mới làm ra hành động như vậy."

Thái độ bỗng nhiên thay đổi, để Lý Cẩn vốn tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện tranh chấp liền trở nên sững sờ. Nàng nhìn người trước mắt, cùng với lòng bàn tay vì ghìm ngựa lại của người nọ đã bị thương, đột nhiên có một luồng hỗ thẹn dâng lên.

"Ngươi..." Lý Cẩn ngồi yên trên lưng ngựa, nàng luôn là người kiêu ngạo, vì vậy những câu đại loại như đa tạ này kia, nàng căn bản không thể nói ra khỏi miệng.

"Ai nha, đây không phải Lục nương sao?" Nam Dương vương Lý Long dẫn theo đám người chạy tơi: "Ta còn tưởng có hồ ly xuất hiện a."

Lý Cẩn nhìn hắn, nghe thấy lời nói chê cười như vậy, trong mắt nàng liền sinh ra tia không thích: "Thì ra là ngươi đâm sau lưng, ngươi lại giở trò."

"Ta chỉ là đang săn bắn thôi." Lý Long ngẩng đầu lên nói: "Nói tới đâm sau lưng, vẫn là Lục nương ngươi giỏi nhất đi."

"Mũi tên ở quận Tây Dương kia, là do người bày trò ở sau lưng đi." Hắn nói: "Ta quả thật tò mò, mũi tên trong phủ Nam Dương vương...sao lại rơi vào tay ngươi đây?"

"Nếu không có Đại ca nhắc nhở, ta thật sự không nghĩ tới ngươi a." Hắn nheo cặp mắt lại, nhìn chòng chọc Lý Cẩn: "Âm mưu hay, giỏi tính toán, không chỉ khiến A gia nổi lòng phòng bị ta và Tứ lang, còn để ta và Đại lang cắn xé lẫn nhau, mà ngươi lại bình an qua chuyện."

Lý Cẩn nghe xong lại không để ý, cười lạnh một tiếng: "Đại ca nhắc nhở sao?"

"Từ khi nào Nam Dương vương lại nghe lời huynh trưởng như vậy?"

Lý Long nhướng mày: "Lúc ta so tiễn với Lý Phù, mũi tên cuối cùng kia hẳn là đã rơi vào tay ngươi."

"Mũi tên ở phủ Nam Dương vương gì? Ngươi tận mắt thấy nó rơi vào tay ta sao?" Nàng hỏi ngược lại: "Mũi tên của phủ Nam Dương vương là thứ trân quý như vậy, không dễ để lộ ra ngoài a."

"Dù mũi tên của phủ ta không phải là thứ quý giá gì, nhưng người ngoài muốn vu oan thì cũng phải có can đảm này mới được." Hắn trả lời.

"Lý Long." Lý Cẩn trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hắn cũng không quá ngu: "Ngươi và Lý Phù tranh đấu với nhau, ta không quản được. Nhưng mũi tên của ngày hôm nay, ta đã nhớ rõ."

Nàng dùng một câu khiến trong lòng Lý Long chấn động, dù sao nàng cũng là đích nữ của Trịnh hoàng hậu. Sau cuộc chiến ở An Châu, Trịnh thị giống như mặt trời ban trưa, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có chút kiêng kỵ.

"So với Bành Thành vương, ngươi quả nhiên kém xa." Cuối cùng, nàng cũng không quên cười nhạo một phen.

Nghe đến Bành Thành vương, Lý Long trong nháy mắt liền trở nên giận dữ, liền muốn rút bội kiếm bên hông ra.

Tuy rằng không hiểu hai người đang nói cái gì, nhưng có thể ngửi thấy mùi thuốc nổ trước mặt. Tiêu Hoài Ngọc nhanh nhẹn rút kiếm bên hông ra, cản kiếm của Lý Long lại.

"To gan!" Sau đó liền có một đội hộ vệ của phủ Nam Dương vương tiến lê bao vay nàng.

Đối mặt với đội hộ vệ có mặc giáp trên người này, Tiêu Hoài Ngọc cũng không quá lo ngại. Lý Long nhìn vị tướng sĩ trẻ tuổi trước mặt, chính là người khi nãy được Sở hoàng liên tục ca ngợi.

"Lý Long, người trước mắt chính là tâm phúc của Trụ Quốc Đại tướng quân, là vị trí trong lòng dân chúng Sở quốc, lẽ nào ngươi muốn chọc giận bệ hạ sao?" Lý Cẩn nhắc nhở hắn.

Lý Long trừng mắt nhìn nàng, không cam lòng thu kiếm về: "Đừng tưởng được bệ hạ yêu thương là ngươi có thể làm xằng làm bậy. Lý Cẩn, người mà Trần Văn Thái ủng hộ, cũng là người mà ngươi căm ghét nhất, mà người này lại dưới trướng của hắn, tất nhiên sẽ không làm việc cho ngươi."

"Hắn dưới trướng của ai có liên quan gì đến ta, cho dù có làm việc cho ai, cũng nhất định không làm việc cho ngươi." Lý Cẩn lại nói.

"Ngươi!" Lông mày hắn nhíu chặt, hết cách, cũng chỉ có thể phất tay áo rời đi: "Chúng ta đi!"

Hộ vệ xung quanh lúc này mới lui ra, Tiêu Hoài Ngọc cũng nhét kiếm trở về bên hông.

"Hắn là Hoàng tử được bệ hạ yêu thương nhất, dám rút kiếm trước Vương giá, ngươi có biết sẽ chịu tội gì không?" Lý Cẩn cúi đầu nhìn Tiêu Hoài Ngọc.

Tiêu Hoài Ngọc nhớ đến cảnh thử cung vừa rồi, liền trả lời: "Mạt tướng không biết sẽ chịu tội gì, nhưng hẳn là khó thoát cái chết."

"Biết khó thoát cái chết còn dám rút kiếm?" Lý Cẩn lại hỏi.

"Hắn rút kiếm hướng về công chúa, chính là đối địch với ta. Rút kiếm hướng về kẻ địch thì chính là tự vệ, cũng là xuất phát từ bản năng, chẳng lẽ không nên sao?" Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu hỏi ngược lại.

"..." Lý Cẩn sững sờ nhìn nàng: "Không phải ngươi không thích ta sao? Ta có thể thấy điều đó trong mắt ngươi, ngươi cũng sợ ta giống như bọn họ vậy."

Tiêu Hoài Ngọc rơi vào trầm mặc, đúng vậy, sự chống cự trong lòng nàng có một phần là vì lời đồn đãi vô căn cứ của thế nhân.

Lý Cẩn không thấy nàng nói lời nào, cũng không nổi giận, chỉ là nói: "Ta là đích xuất công chúa, cho dù Lý Long có rút kiếm cũng không dám làm gì ta. Nhưng nếu ngươi chọc giận hắn, ngươi nhất định sẽ không dễ chịu."

"Làm sao công chúa biết được khi người ta tức giận đến cực hạn sẽ không làm ra chuyện gì quá khích đây..." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Nếu thật sự sợ hãi, vậy thì đến kiếm cũng không dám rút ra a."

"Công chúa là người bề trên, nhất định sẽ không biết hoảng sợ là như thế nào. Ta vừa là lựa chọn mà công chúa đã thỉnh cầu với bệ hạ, cùng công chúa đi săn bắn. Công chúa là quân, mạt tướng lại là thần tử và tướng sĩ của Sở quốc, như vậy phải có trách nhiệm bảo vệ quân chủ." Tiêu Hoài Ngọc lại nói.

Lý Cẩn nhìn con mắt của nàng, người như vậy quá mức ngay thẳng, rõ ràng hai từ 'trách nhiệm' trong miệng người nọ nói ra đều là chỉ vì trách nhiệm làm hộ vệ được phong tạm thời mà thôi.

Nhưng cũng có thể xác nhận một điều, người trước mắt dường như vẫn chưa chọn đứng về phía ai, trong lòng chỉ đứng về phía đại nghĩa quốc gia và nguyên tắc làm người mà thôi.

"Trước khi Tiêu hiệu úy tòng quân, đã từng có thê tử hay chưa?" Lý Cẩn đột nhiên hỏi.

Câu hỏi đột ngột như vậy để trong lòng Tiêu Hoài Ngọc phút chốc cả kinh, nam tử Sở quốc đến mười bốn tuổi liền có thể cưới thể tử, nàng và đệ đệ cách nhau một tuổi, lại lấy tuổi mười lăm của đệ đệ mà tòng quân, bây giờ trên hộ tịch đã là mười sáu tuổi.

Một người giữ chức Hiệu úy lại chỉ có mười sáu tuổi trong Sở quốc, hầu như chỉ có nhi lang nhà huân quý mới có thể chừng ấy tuổi đạt được chức quan có cấp bậc tương ứng như vậy.

Vì vậy các Hoàng tử tranh đoạt nàng, không chỉ riêng Hoàng đế vừa ý nàng, mà càng là bởi vì năng lực và công huân của nàng.

"Mạt tướng, chưa từng có thê tử." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

"Vậy phụ mẫu trong nhà ngươi còn không? Có mấy huynh đệ tỷ muội?" Lý Cẩn lại hỏi.

Đối với những câu hỏi của nàng, trong lòng Tiêu Hoài Ngọc nổi lên nghi ngờ: "Tại sao công chúa lại hỏi ta những chuyện này?"

"Ta là quân, ngươi là thần tử, ta hỏi, ngươi trả lời là được." Lý Cẩn lạnh nhạt nói.

"Mạt tướng có xuất thân khó khăn, tòng quân vốn là để trốn tránh, vì vậy không muốn nhắc đến chuyện trong nhà." Tiêu Hoài Ngọc thẳng thắn trả lời.

"Ngươi không nói ta cũng biết." Lý Cẩn vốn là muốn cho nàng một cơ hội: "Ngươi sống ở Vân Mộng, phụ mẫu vẫn còn, trưởng tỷ đã xuất giá, còn lại một đệ đệ và muội muội."

Tiêu Hoài Ngọc trừng lớn hai mắt, nàng cảnh giác nắm chặt bội kiếm bên hông. Bởi vì nàng không có ghi lại trong danh sách của Quan phủ về muội muội của mình, nhưng người trước mắt lại biết rõ ràng như vậy: "Công chúa đã phái người điều tra?"

"Tòng quân lâu như vậy rồi, Tiêu hiệu úy không muốn biết tình huống trong nhà như thế nào sao?" Lý Cẩn nhìn nàng hỏi.

Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày, hỏi ngược lại: "Công chúa muốn dùng người thân để áp chế mạt tướng sao?"

Nghe thấy nàng nói như vậy, Lý Cẩn che miệng nở nụ cười: "Xem ra Tiêu hiệu úy cũng không tính là quá ngu."

"Nhưng cách làm như thế chỉ có khiến Tiêu hiệu úy càng thêm cừu hận mà thôi, Tiêu hiệu úy là người chân thành như vậy, dường như chỉ có thể lấy tim ra giao cho ngươi thì mới được a." Lý Cẩn lại nói.

Nói đến người nhà, thái độ Tiêu Hoài Ngọc vẫn như cũ: "Công chúa sẽ tin tưởng vào người khác sao?"

"Không bao giờ." Lý Cẩn không chút do dự trả lời: "Ta không tin bất kỳ ai trên thế gian này, bao gồm cả người thân."

Vị công chúa trước mắt này so với vị Lâm Nghi công chúa ôn nhu ở Tề quốc kia, tính cách quả thật khác nhau. Ở chung với Lâm Nghi công chúa, Tiêu Hoài Ngọc chưa bao giờ có cảm giác tôn ti, chỉ có dịu dàng, cẩn thận, những điều này cũng đã từ khiến niềm tin trong lòng nàng dao động. Mà trên người Bình Dương công chúa lại có một loại cảm giác như trời sinh nàng đã là kẻ bề trên, vượt trên vạn vật, giữa các nàng có gì đó khó có thể vượt qua được, đó cũng chính là đẳng cấp tôn ti rõ ràng, giống như nhắc nhở các nàng không phải người của cùng một thế giới.

"Nếu công chúa đã không tin bất kỳ ai, vậy sao còn đến tìm mạt tướng?" Tiêu Hoài Ngọc nói.

"Ta tìm ngươi, tất nhiên là bởi vì lợi dụng." Lý Cẩn nói thẳng: "Ngươi không cần gấp gáp từ chối, về phần người thân của ngươi, ta đã chuẩn bị tất cả rồi. Ngươi lập được công huân, lại được ban thưởng, người thân của ngươi lại không nhận được bao nhiêu, bọn họ vẫn khốn khổ như cũ, đặc biệt là muội muội ngươi."

"Ngươi có biết, nàng bị phụ mẫu bức ép, phải xuất giá làm thiếp, suýt nữa còn lao người xuống hồ tự sát?" Lý Cẩn nhìn nàng nói.

"Cái gì?" Nghe thấy tin liên quan đến muội muội, Tiêu Hoài Ngọc liền tiến gần thêm một bước.

Biểu hiện của nàng căng thẳng như vậy đã bị Lý Cẩn nhìn thấy, nhược điểm cũng cứ như vậy mà lộ ra.

"Không được." Tiêu Hoài Ngọc có chút hoang mang, thậm chí muốn lập tức rời kinh, trở về Vân Mộng.

"Tiêu hiệu úy, võ tướng tự ý rời vị trí chính là trọng tội." Lý Cẩn nhắc nhở.

Tiêu Hoài Ngọc nắm chặt chuôi kiếm trong tay, mâu thuẫn trong lòng đối với Lý Cẩn tựa hồ càng sâu: "Công chúa muốn Hoài Ngọc làm gì?"

Lý Cẩn thấy ánh mắt của nàng như vậy, liền cố nén cảm giác không thích trong lòng: "Chuyện của muội muội ngươi là do phụ mẫu bức ép, ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, chẳng lẽ là nghĩ ta hại sao?"

"Ta có lòng tốt báo tin, Tiêu hiệu úy ngươi lại sinh ra khúc mắc trong lòng." Lý Cẩn lại nói.

"Lòng tốt của công chúa, thật sự đáng tin sao?" Tiêu Hoài Ngọc tuy không hiểu *câu tâm đấu giác, nhưng cũng không đến nổi cái gì cũng không hiểu.

*Câu tâm đấu giác: dồn tâm trí vào chuyện tranh đấu.

"Bành Thành vương vừa ý ngươi như vậy, thế nhưng lại không có quan tâm đến người thân của ngươi sao?" Lý Cẩn hỏi ngược lại.

"Bành Thành vương vừa ý năng lực của ta, cũng là vì Sở quốc mà suy nghĩ. Nhưng trong mắt công chúa ngài, đều là tư tâm." Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu nói thẳng.

Nghe nàng nói như vậy, Lý Cẩn thất thanh nở nụ cười: "Thì ra ngươi nghĩ như vậy, Lý Khang giỏi nhất là dối trá, ngươi nghĩ hắn không có tư tâm sao?"

Lý Cẩn lại cười lạnh một tiếng: "Tại trong Hoàng thất này, giả nhân giả nghĩa là thủ đoạn cao minh nhất. Nếu trong tay đã có đầy đủ quyền lực, vậy thì bản tính cũng sẽ lộ ra thôi."

"Ta không hiểu công chúa đang nói cái gì." Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày.

"Ngươi không cần hiểu." Lý Cẩn nói tiếp: "Ánh mắt quân nhân chỉ hướng trên chiến trường, nếu ngươi theo Bành Thành vương, ta dám đảm bảo, đối với những chuyện ta lừa ngươi gạt trong triều này, ngươi một chân cũng không bước ra khỏi."

Lời của Lý Cẩn khiến nàng rơi vào trầm tư, lời nhắc nhở của đầu lĩnh vẫn còn trong đầu nàng. Mà hôm nay được diện kiến Hoàng đế, chỉ một chút cử động nhỏ cũng suýt nữa dẫn tới tai họa sát thân.

Lý Cẩn thấy nàng dường như đã động tâm, vì vậy liền nói: "Hôn sự của muội muội ngươi, ta đã phái người ngăn lại. Bây giờ nàng rất tốt, chỉ mong ngươi sớm ngày công thành danh toại, đưa nàng ra khỏi biển khổ."

Nghe được lời này, Tiêu Hoài Ngọc rốt cuộc ngẩng đầu lên. Nàng nhìn Lý Cẩn, trong mắt trở nên không rõ: "Tại sao?"

"Thế gian này có quá nhiều thứ tồn tại bằng lợi ích, mà ta lại thấy được giá trị trên người ngươi, vì vậy muốn ra tay giúp đỡ." Lý Cẩn nói.

"Nếu công chúa muốn ta làm chuyện gì, có trời đất chứng giám, bất luận như thế nào, Hoài Ngọc cũng sẽ...không đáp ứng." Tiêu Hoài Ngọc trả lời.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Cẩn là theo chủ nghĩa hiện thực, tin ác không tin thiện.

Bành Thành vương đương nhiên cũng có tư tâm, nhưng cũng thật sự là vì nước.

Nếu như Tiêu Tiêu không thỏa hiệp, tuyệt đối sẽ bị Lý Cẩn loại trừ. (Kết quả sống như ký ức trước khi sống lại.)

***HẾT***