Mỹ Nhân Mưu

Chương 57: Món quà của bình dương



- - Hoàng cung Sở quốc --

"Bệ hạ, Bành Thành vương phi đã sinh hạ một nhi tử." Trung thị Giả Chu bước vào điện, cũng đem sinh thần của hài tử đến cho Sở hoàng.

Nhưng Sở hoàng cũng chỉ vội vàng nhìn qua một cái, trên mặt cũng không có sự vui mừng khi được làm tổ phụ. Bành Thành vương vốn đã lập được công lớn, nhưng vẫn không được hắn yêu thương, thêm việc Bành Thành vương phi là công chúa của Yến quốc, việc lúc trước Yến quân lợi dụng Sở quốc, Sở hoàng hắn vẫn còn canh cánh trong lòng đây.

"Cử người đến Yến quốc truyền tin đi." Sở hoàng phân phó nói.

"Vâng."

"Phủ Bành Thành vương sinh hạ đích tử, vì vậy cũng không thể thiếu lễ tiết, đừng để Yến quốc xem thường chúng ta." Sở hoàng lại nói.

"Vâng."

- - Phủ Bành Thành vương --

Bên trong phủ Bành Thành vương, bà đỡ cùng cung nhân đã tắm rửa sạch sẽ và đưa hài tử vào khăn quắn, sau đó liền đưa vào lòng Lý Khang: "Vương gia."

Sau khi chăm sóc Mộ Dung Uyển đã hôn mê xong, Lý Khang liền cho mọi người lui xuống. Đối với hài tử vừa được sinh ra này, trong lòng hắn vừa không có vui sướng, nhưng cũng không có tức giận.

Lý Khang ôm hài tử của nàng ngồi xuống giường, lúc này sắc trời đã sáng hẳn. Vì hai người trước mắt này, mà cả đêm qua hắn dường như cũng không ngủ.

Sau khi Mộ Dung Uyển tỉnh lại, liền nhìn thấy cảnh Lý Khang đang ôm hài tử ngồi ở bên cạnh.

Có lẽ, bắt đầu từ thời điểm Lý Khang chấp nhận việc nàng có thai đến khi sinh hạ hài tử, trong lòng nàng đã có cái nhìn khác về hắn.

Dịu dàng cẩn thận, săn sóc tỉ mỉ, đây là cảm giác mà nàng chưa từng nhận được, đến cả phụ thân thật sự của hài tử này cũng không làm được.

"Đặt tên chưa?" Lý Khang nhìn hài tử nằm trong tã lót, lại nhìn Mộ Dung Uyển hỏi.

Nàng nhìn hắn, bỗng nhiên muốn nói gì đó, nhưng cũng biết bản thân không có tư cách mở miệng: "Niệm."

Lý Khang nghe xong cũng không hỏi vì sao, chỉ suy nghĩ nói: "Hắn sinh ra trong phủ Bành Thành vương, tất nhiên phải là họ Lý."

"Ta biết." Mộ Dung Uyển quay đầu đi nói: "Lý Niệm."

- --

- - Chương Hoa cung --

Sau khi từ chùa Đông Sơn trở về, Tiêu Hoài Ngọc liền có tư cách ra vào trong điện, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong đình viện ở gần cửa cung.

Trong cung điện to lớn, chỉ có một mình Bình Dương công chúa ở, tuy thường ngày đều sẽ có cung nhân và Hoạn quan qua lại quét dọn, nhưng cũng không ai ở lại. Cho nên, trong lúc không có người, tòa cung này vô cùng yên tĩnh.

Tiêu Hoài Ngọc đứng trong đình viện lau chùi bội kiếm, chỉ thấy Kỳ Ngọc từ bên ngoài trở về, nhìn nàng một cái, sau đó liền đi tìm Bình Dương công chúa.

Lý Cẩn đang ngồi trước cửa điện, tay đang lau chùi một cây đàn cổ mà nàng thường hay dùng.

"Công chúa, giờ Tý hôm nay, Bành Thành vương phi đã hạ sinh một nhi tử." Kỳ Ngọc nói với nàng: "Mẫu tử bình an, hài tử vô cùng khỏe mạnh, cũng không có gì khác thường."

"Theo ta nhớ, mùa Thu năm ngoái Bành Thành vương phi mới được gả vào Sở quốc, đến mùa Đông thì Tề Sở giao chiến, lúc đó Ngự y mới chuẩn đoán nàng có thai." Lý Cẩn nói: "Bây giờ chỉ mới vào đầu mùa Hạ, chưa đủ tháng đã hạ sinh, nhưng hài tử lại không có gì khác thường..."

"Công chúa nghi ngờ hài tử của Bành Thành vương phi sao?" Kỳ Ngọc giật mình nhìn nàng nói.

"Ai biết được, nàng ta bỏ trốn cùng vị lang quân kia ròng rã một ngày một đêm, khi người ta đang chống đối lại số mệnh của mình cũng là lúc muốn phản nghịch, như vậy thì chuyện gì cũng dám làm." Lý Cẩn lại nói: "Coi như hài tử này là của Lý Khang, nhưng với xuất thân của thê tử như vậy, cũng chỉ làm trở ngại hắn mà thôi."

"Nếu thật sự là như vậy, đối với một nam nhân bình thường mà nói, có thể khoan dung với hài tử không phải là của mình như vậy, lòng nhẫn nại của hắn đúng là không thể tưởng tượng nổi." Lý Cẩm thâm ý nheo mắt lại: "Yến quân đồng ý gả nữ nhi của mình, nhất định đã rấp tâm đưa ra quyết định. Bây giờ nàng lại sinh hạ hài tử, vậy thì Yến quốc bên kia nhất định sẽ ủng hộ Bành Thành vương đăng vị, hẳn đây chính là nguyên nhân khiến hắn có thể ẩn nhẫn và tử tế với nàng ta như vậy."

"Yến quốc muốn làm loạn nội chính Sở quốc sao?" Kỳ Ngọc hỏi.

"Không đúng, Yến quốc giống Tề quốc, đều muốn thống nhất thiên hạ." Lý Cẩn nói xong, lại nhìn về phía không xa ngoài điện, nhìn Tiêu Hoài Ngọc đang lau chùi bội kiếm bên hông: "Bành Thành vương đón tin vui như vậy, muội muội như ta cũng phải đưa lễ chúc mừng mới phải."

Kỳ Ngọc nhìn theo ánh mắt của nàng, hiểu ý nói: "Vâng."

...

"Tiêu hiệu úy." Kỳ Ngọc đi tới bên người Tiêu Hoài Ngọc.

"Cung nội nhân." Tiêu Hoài Ngọc thu hồi bội kiếm trên tay lại.

"Hôm nay trên đường tới đây, Tiêu hiệu úy đã nghe tin vui từ phủ Bành Thành vương chưa?" Kỳ Ngọc hỏi.

"Tin vui?" Nàng không hiểu.

"Vào giờ Tý hôm nay, Bành Thành vương phi đã hạ sinh một nhi tử." Kỳ Ngọc trả lời.

"À." Biểu hiện của Tiêu Hoài Ngọc vô cùng bình tĩnh, bách tính bình thường còn vô cùng xem trọng việc nối dõi tong đường, huống chi là Hoàng thất. Thân là nữ tử, sinh ra đã vốn chịu khổ cực, mà đệ đệ lại không cần làm bất cứ việc gì, điều này khiến trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ không công bằng, vì vậy đối với chuyện dòng dõi kia cũng không có hứng thú gì.

"Xem ra, Tiêu hiệu úy không có hứng thú." Kỳ Ngọc phát hiện thái độ của nàng dửng dưng, vì vậy liền nói.

Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi lại: "Nhi tử của Bành Thành vương, thì có liên quan gì tới ta chứ?"

Kỳ Ngọc ngây người, nhìn như vậy, hẳn là không có liên quan gì. Nhưng dòng dõi của Bành Thành vương cũng có dính đến chuyện tranh giành quyền lực, chỉ là Tiêu Hoài Ngọc lại không có nghĩ sâu như vậy.

"Hơn nữa, ta lại không thích hài tử." Tiêu Hoài Ngọc nói thẳng.

"Được rồi, ta chỉ đến truyền đạt ý chỉ của công chúa, muốn nhờ Tiêu hiệu úy đưa một phần lễ đến phủ Bành Thành vương giúp." Kỳ Ngọc nói.

Nàng nghe xong, trong lòng có chút không vui, bản thân nàng vốn dĩ đến Chương Hoa cung để làm Thị vệ, bây giờ lại trở thành tên sai vặt.

"Nô bộc trong Chương Hoa cung nhiều như vậy, tại sao công chúa lại phái ta đi?" Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày nói.

"Tất nhiên là do Tiêu hiệu úy và Bành Thành vương có quen biết, tiện đường tiện việc." Kỳ Ngọc giải thích, chỉ là nguyên nhân thật sự, nàng không nói ra.

Tiêu Hoài Ngọc nhận lễ vật, là một vật được điêu khắc tinh xảo chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.

"Công chúa và Bành Thành vương không hòa hợp, vì vậy nếu người trong phủ có hỏi, Tiêu hiệu úy cứ nói là thân cô mẫu của nhi tử Vương gia, việc vui như vậy không thể thiếu lễ chúc mừng." Cuối cùng, Kỳ Ngọc dặn dò một câu.

Nàng nghe xong, có chút do dự hỏi: "Phủ Bành Thành vương ở chỗ nào?"

Kỳ Ngọc chút nữa đã quên, Tiêu Hoài Ngọc vẫn chưa quen đường ở Sở Kinh, vì vậy liền nói: "Ta sẽ phái người đi theo chỉ đường cho ngươi."

"Trong này là cái gì?" Nàng lại cẩn thận hỏi tiếp.

"Là viên châu Hoài Di, là đồ vật từ Đông Tề gửi tới, mà vị trí của Yến quốc ở phía bắc, hẳn là Bành Thành vương phi sẽ thích thứ này." Kỳ Ngọc trả lời.

Tiêu Hoài Ngọc còn muốn hỏi viên châu Hoài Di này là cái gì, nhưng chỉ thấy Kỳ Ngọc thay đổi sắc mặt, thấp giọng nhắc nhở: "Hôm qua, người ở huyện Cánh Lăng đã hồi kinh, muội muội của Tiêu hiệu úy còn đang chờ ngài trở lại a."

"Khi nào thì ta có thể trở về?" Nàng nghe xong liền gấp gáp hỏi.

"Nếu chuyện này làm tốt, công chúa tất nhiên sẽ cầu xin giúp Tiêu hiệu úy, để Hiệu úy trở về thăm người thân." Kỳ Ngọc trả lời.

Như vậy, nàng liền nắm chặt lễ vật, cùng một tên Cấm quân lên ngựa đến phủ Bành Thành vương.

- - Phủ Bành Thành vương --

Phủ Bành Thành vương sinh ra đích trưởng tử, Lý Khang lại chưa từng ra khỏi phủ, cũng không tổ chức yến tiệc chúc mừng. Vì vậy, tin tức này ngoại trừ trong Hoàng thất biết ra, thì cũng chỉ có một số người cùng phụ tá đến phủ chúc mừng.

Thế nên lúc này khi Tiêu Hoài Ngọc đến phủ tặng lễ vật, liền khiến Lý Khang có chút bất ngờ.

"Mạt tướng Tiêu Hoài Ngọc, bái kiến Bành Thành vương."

Lý Khang tự mình ra chào đón nàng, cũng dẫn nàng tiến vào phủ: "Hoài Ngọc, chúng ta ít gặp nhau, không cần giữ lễ như vậy, ở trong kinh thành này có quen hay không?"

Tiêu Hoài Ngọc không dám ngồi xuống, chỉ cố thể hiện mục đích của việc đến đây: "Vương gia, mạt tướng phụng mệnh của Bình Dương công chúa nên mới tới đây."

Hắn giật mình, kinh ngạc nhìn nàng, cũng hỏi: "Bình Dương công chúa, cũng muốn lôi kéo ngươi sao?"

Câu hỏi của hắn khiến Tiêu Hoài Ngọc kinh hãi, lúc này nàng mới hiểu việc Hoàng đế đang muốn đẩy nàng về phía Bình Dương công chúa. Nàng muốn giải thích, nhưng bỗng nhớ đến câu nói cuối cùng của Kỳ Ngọc lúc còn ở Chương Hoa cung kia, hóa ra đó là uy hiếp, lại nhớ đến muội muội ở nhà, vì vậy trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên làm thế nào.

Thấy nàng cúi đầu không trả lời, Lý Khang cũng biết được thủ đoạn của muội muội mình, vì vậy cũng không khó khắn nói: "Bình Dương giỏi tâm kế, ta biết, ngươi cũng có điều khó nói."

Tiêu Hoài Ngọc liền dâng lễ vật lên: "Đây là lễ vật công chúa muốn tặng Vương gia."

"Lễ vật?" Hắn bất ngờ nhìn hộp gỗ trong tay nàng: "Bình Dương luôn xem ta như kẻ thù, đây là muốn làm gì a."

"Công chúa nhờ ta chuyển lời với Vương gia, nói công chúa là thân mẫu của nhi tử Vương gia, chuyện vui lớn như vậy cũng không thể thiếu lễ nghi." Tiêu Hoài Ngọc nói lại lời mà Kỳ Ngọc đã ký thác cho nàng.

Lý Khang nghe xong nhíu mày, hắn mở hộp gỗ ra, phát hiện có viên ngọc trai óng ánh bên trong.

"Hoài Ngọc." Hắn ngẩng đầu kêu.

"Có thần." Nàng chắp tay.

"Thay ta đáp lễ với Bình Dương." Hắn nói rằng: "Cũng chuyển giúp ta một câu."

"Bành Thành vương phi là công chúa của Yến quốc, đối với viên châu Hoài Di mà Bình Dương công chúa tặng, rất yêu thích."

"Vâng."

- --

- - Yến quốc - Đô thành --

Dòng dõi của Yến quân ít, vì vậy tin tức Vĩnh Ninh công chúa sinh hài tử tất nhiên rất nhanh đã truyền về Yến quốc, nhưng bởi vì trước đó Chu Sùng làm phản, khiến Yến quốc suýt nữa rơi vào cảnh vong quốc, bởi vậy khi Mộ Dung Hằng nhận được tin, cũng không quan tâm hay thể hiện sự vui sướng nào.

Nhu Nhiên xuôi Nam, lại cướp đi mấy thành của Yến quốc. Mộ Dung Hằng nuốt không trôi cơn giận này, liền muốn chỉnh đốn binh mã, đàm luận với Tề Sở, sau khi tiến công được phía Bắc, liền xử tử quân phản loạn và Chu Sùng.

"Quân thượng, Mộ Dung tướng quân cầu kiến."

"Cho vào."

Sau khi Cao Đô công chúa đã dưỡng thương xong, liền được điều vào quân doanh, tiến vào Hổ Bí doanh, thống lĩnh kỵ binh Hổ Bí của Yến quốc.

"Thần, Trung Lang tướng của Hổ Bí doanh Mộ Dung Lam, khấu kiến Quân thượng." Mộ Dung Lam bước vào trong điện, liền hành lễ nói.

Mộ Dung Hằng phất tay vài cái: "Ở đây không có người ngoài." Hắn gọi nàng đến trước mặt: "Hôm nay ngươi đến là...?"

Mộ Dung Lam đứng dậy, đi tới trước mặt hắn: "Quân thượng, Tề Sở Yến đã đình chiến, vì vậy thần muốn lấy thân phận sứ giả tiến vào Sở quốc."

"Vào Sở quốc?" Hắn lo lắng nhìn nàng: "Vết thương của ngươi vừa khỏi không được bao lâu, Yến đô lại cách Sở quốc xa như vậy, đường xá xa xôi, sao ngươi có thể bôn ba như vậy."

"Thân thể của thần đã không sao." Nàng nói rằng: "Sở quốc đánh thắng trận khiến thần thật sự bất ngờ, vì vậy thần muốn đi Sở kinh, ngắm kinh thành phồn hoa của Sở quốc một lần, cũng muốn tìm hiểu tính tình người Sở."

Mộ Dung Hằng vẫn lo lắng: "Ngươi là công chúa của Yến quốc, cũng là Tướng quân của Hổ Bí doanh..."

"A gia." Nàng đánh gãy lời hắn: "Vĩnh Ninh ở Sở quốc, nữ nhi muốn đi thăm nàng. Nghe nói nàng đã sinh hài tử cho Bành Thành vương, a gia lại trăm công nghìn việc ở Yến đô, nữ nhi lại là Trưởng tỷ, bây giờ có cơ hội, sao có thể để Vĩnh Ninh cô đơn một mình ở Sở quốc a."

Nghe đến Vĩnh Ninh công chúa, Mộ Dung Hằng nhíu mày: "Nếu không phải nàng cùng với tên phản đồ Chu Sùng kia, Nhu Nhiên há có thể dễ dàng đánh tan phòng tuyến phía Bắc Yến quốc ta."

"Chuyện này không liên quan đến Vĩnh Ninh." Nàng giải thích thay Mộ Dung Uyển: "Là Chu Sùng lấy oán trả ơn mà làm phản, ta nghĩ là Vĩnh Ninh không biết chuyện này. Chuyện Chu Sùng làm phản, chúng ta cũng không dự đoán được, mà Vĩnh Ninh xưa nay luôn ở bên trong Vương thành, lại không biết lòng ngươi như thế nào."

Mộ Dung Hằng nghe xong liền thở dài một hơi: "Thôi, người Sở giả dối, mọi chuyện đều phải cẩn thận."

"Vâng."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Dung Lam lớn hơn Bành Thành vương vài tuổi.

Cũng không thể nói Bành Thành vương là ngụy quân tử, mọi người đều là mục tiêu riêng. Nếu để Bành Thành vương là nhân vật chính, vậy thì Bình Dương chính là bên phản diện. (Trong đây toàn kẻ ác, không có ai là phản diện, chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi.)

H: Kết thúc chương này, tạm thời sau khi edit xong cột mốc tiếp theo mình sẽ đăng một lần nhé.

Còn nhớ ở các chương đầu, tác giả đã từng nói, người thứ ba không phải là Lâm Nghi công chúa, hiện tại hẳn là đoán được sơ sơ người đó là ai rồi...

***HẾT***