Mỹ Nhân Mưu

Chương 63: Nghi ngờ của mộ dung lam



Đối mặt với tình huống bất ngờ trước mắt, trên sân liền trở nên hoảng loạn, chỉ thấy Lý Tuyên sợ hãi đến ôm đầu nằm nhoài xuống dưới bàn, mà Lý Cẩn lại vẫn trấn định tự nhiên như cũ.

Ngay khi bóng sắp bay tới, Tiêu Hoài Ngọc liền cởi đao bên hông xuống, tiến lên che ở trước người Lý Cẩn, cũng đồng thời đánh quả bóng trở về trong sân.

Một quyền phản kích này của Tiêu Hoài Ngọc đã sử dụng lực không nhẹ, quả bóng bay vèo một tiếng, vừa vặn xuyên qua cầu môn phía Diên Bình hầu.

Hai cầu môn được đặt ở vị trí đối diện nhau, càng xa thì càng nhỏ, mà vị trí Tiêu Hoài Ngọc đang đứng lại cách cầu môn tới trăm bước.

Mọi người chứng kiến tình cảnh vừa rồi liền đồng thời thưởng thức không ngớt, cũng kinh diễm với sự phản ứng cấp tốc lúc nãy của nàng.

Đến cả Diên Bình hầu cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ: "Người kia là ai?"

"Bẩm Diên Bình hầu, hắn là đồng liêu của mạt tướng, ngài hẳn là đã nghe tới tên của hắn rồi." Quách Hồng Lân cưỡi ngựa đi tới nói.

"Là ai?" Diên Bình hầu quay đầu lại hỏi.

"Cuộc chiến ở thành Hồng Châu, một người trấn thủ thành trì, đến ngàn người cũng không thể công được thành." Quách Hồng Lân trả lời.

"Tiêu Hoài Ngọc?" Diên Bình hầu nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc lần nữa, trong mắt sinh ra địch ý.

"Đây là võ tướng Sở quốc đã bò từ trong đống người chết ra a." Quách Hồng Lân nói.

Cuộc chiến khốc liệt ở An Châu, tuy Diên Bình hầu không tự mình trải qua, nhưng cũng biết được thông qua những câu chuyện của người trở về. Tướng sĩ hai quốc tử thương vô số, mà ở Tề quốc thiếu chút nữa đã phát sinh nội loạn.

Tùng tùng tùng! --

Tiếng trống lại vang lên, bốn người lại điều chỉnh trạng thái lại lần nữa, nhưng bởi vì Diên Bình hầu tự đại, lại không hiểu ý mà phối hợp với nhau, dẫn đến Lý Khang vốn đang ở thế hạ phong liền đoạt được bóng.

Lý Khang đoạt được bóng trong tay Quách Hồng Lân, liền truyền cho Mộ Dung Lam: "Mộ Dung tướng quân."

Mộ Dung Lam cầm gậy thúc ngựa, thả người nhảy một cái, thuật lợi đánh quả bóng bay thẳng vào cầu môn bên kia.

"Ngươi!" Diên Bình hầu tức tới trừng mắt lên, bởi vì thời gian còn lại không được bao lâu, bây giờ lại bị một nữ tử vượt lên trước, hắn tất nhiên không thể bỏ sĩ diện của mình.

Tùng tùng tùng! --

Vì không bị nhắm vào, Quách Hồng Lân đoạt được bóng từ trong tay Mộ Dung Lam, Lý Khang nhìn thấy liền cưỡi ngựa theo đoạt lại.

"Chuyền bóng đi." Diên Bình hầu điều chỉnh lại tư thế nói.

Nhưng Quách Hồng Lân lại không để ý đến hắn, mà tự mình giữ bóng tấn công, Lý Khang theo sát phía sau, Diên Bình hầu có chút tức giận, thậm chí bắt đầu cảm thấy Quách Hồng Lân không biết chơi kích cầu, liền vội vã theo sau, ý đồ muốn tranh bóng với hắn.

Ba con ngựa cùng lúc đua với nhau, Lý Khang đeo mãi không tha, Quách Hồng Lân bất đắc dĩ chỉ có thể chuyền bóng, nhưng ngay lúc Diên Bình hầu đang dang gậy ra hứng, thì bị Lý Khang cưỡi ngựa chạy tới đụng trúng.

Mà Diên Bình hầu ra sức đón bóng cũng không nhẹ, nhưng lúc này lại bị tình huống đột ngột xảy ra, khiến cây gậy vô cớ kẹt lại ở chân ngựa bị gãy đi, tất cả mọi người xung quanh bị cảnh tượng này khiến cho hoảng sợ, trong đó còn có cả Bành Thành vương phi Mộ Dung Uyển.

Mộ Dung Lam ở gần nhất: "Lên!" Vào thời khắc Lý Khang sắp rơi xuống ngựa, nàng liền hướng nửa người xuống muốn kéo Lý Khang lên: "Nắm chặt!"

Cứ như vậy, Lý Khang được kéo lên ngồi cùng ngựa với Mộ Dung Lam, một cảnh nguy hiểm này liền khiến mọi người xung quanh thán phục không ngớt.

Mà tay Diên Bình hầu đang cầm gậy lại có máu, hắn nhìn Lý Khang, hiển nhiên áo bào của người kia đã bị rách một mản, chân cũng dường như đã bị thương.

Cái Mộ Dung Lam nắm được chính là vạt áo của Lý Khang, lúc đưa tay tới, ánh mắt nàng rõ ràng đã trở nên hoảng sợ, nhưng bởi vì đang rơi vào tình huống khẩn cấp, nàng cũng không cố kỵ mà kéo Lý Khang lên sau ngựa, trừng Diên Bình hầu bên kia: "Đê tiện!"

"Người Tề các ngươi sao lại nham hiểm như vậy? Đánh không lại liền giở trò chơi xấu." Người xung quanh ngồi xem đều cho rằng Diên Bình hầu âm mưu hại người, thế là dồn dập chỉ trích.

"Chỉ là Phó sứ của một quốc gia bại trận, sao lại dám làm như vậy với Hoàng tử Sở quốc?!"

Diên Bình hầu ném gậy qua một bên, cũng giải thích với những người xung quanh: "Là tự hắn xông tới."

Nhưng lại không ai tin hắn, Diên Bình hầu không thể làm gì khác hơn là cầu viện với Sở hoàng: "Bệ hạ, ngoại thần không phải cố ý muốn hại Bành Thành vương bị thương."

Sở hoàng vốn cũng không vừa ý đứa nhi tử này, mà cũng muốn cuộc đàm luận được tiến hành thuận lợi, lại thêm có Tam công nhắc nhở, hắn liền mở miệng nói: "Kích cầu chính là so võ, bị thương ở trên sân cũng là chuyện bình thường, trẫm tin Diên Bình hầu chỉ là vô ý."

Tuy biết là vì Sở quốc, nhưng Sở hoàng cũng đã khiến Lý Khang thất vọng.

"Ngươi bị thương." Mộ Dung Lam nhìn Lý Khang đang bị tổn thương mà nhắc nhở, nhưng nàng trước nay luôn quang minh lỗi lạc, cũng chưa chú ý tới ánh mắt khác thường đang nhìn các nàng phía bên này.

"Các ngươi nhìn xem, Cao Đô công chúa của Yến quốc và Bành Thành vương đang ngồi cùng một con ngựa a."

"Cử chỉ của hai người còn thân mật như vậy, sẽ không phải là..."

"Bành Thành vương là muội phu của Cao Đô công chúa, là trưởng tỷ cho nên không kiêng kỵ quá nhiều với muội phu của mình đi."

"Nam tử lập thê nạp thiếp cũng không có gì không thích hợp, huống hồ Bành Thành vương còn là Hoàng tử, xuất sắc như vậy."

"Nhưng vị Cao Đô công chúa kia đã có phò mã rồi a, lại đã lớn tuổi."

"Thân là nữ tử nhưng lại chủ động như vậy, hắn là muốn đụng chạm một chút đi?"

Nghe được mấy lời đàm tiếu xung quanh, lúc này Mộ Dung Lam mới cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy nàng liền nhảy xuống ngựa, chuyển thành người dẫn ngựa.

Lý Khang nghe thấy tiếng đàm luận, cũng không quan tâm đến đau đớn trên người, bỏ đi thái độ nhu hòa cùng nhân từ thường ngày, hắn giận dữ nhìn về phía những người đang buông lời gièm pha.

Với uy vọng và danh tiếng bên ngoài cung của Lý Khang, rất nhanh liền đã có người chú ý tới mà im miệng, hắn lại nhìn Mộ Dung Lam, áy náy nói: "Xin lỗi."

"Không sao." Mộ Dung Lam nói, cũng dẫn Lý Khang ra khỏi sân.

Rời khỏi tầm mắt của mọi người, Mộ Dung Lam chần chờ nhìn hắn: "Bành Thành vương, trên người ngươi...?"

Lý Khang trầm mặc một lúc, nàng thấy hắn không muốn nói, liền chuẩn bị đi lên trình diện với Hoàng đế.

Lý Khang giữ tay nàng lại: "Công chúa."

Mộ Dung Lam xoay người, nàng nhìn sắc mặt lúng túng của hắn, cười cười nói: "Là bằng hữu với nhau, ta sẽ giữ bí mật này giúp ngươi."

Nghe nàng nói như vậy, mặt Lý Khang bỗng trở nên đỏ lên, đúng lúc vì vết thương bị động đến nên phát đau, thế là hắn ấp úng nói ra hai chữ: "Đa...tạ..."

Trở lại phía trên, bởi vì điểm số bằng nhau, thắng bại cũng chưa rõ, Lý Khang lại bị thương, vì vậy liền thiếu một người.

"Xem ra, trận tỷ thí này không thể tiến hành được nữa." Diên Bình hầu nói.

Mộ Dung Lam trở lại trên sân, giận dữ trợn mắt nhìn Diên Bình hầu: "Tiểu nhân hèn hạ, thắng bại còn chưa rõ đây."

Diên Bình hầu nhướng mày: "Ta không muốn so với nữ nhân."

Mộ Dung Lam càng thêm tức giận, cũng tiếp tục xin ý chỉ từ phía Sở hoàng: "Bệ hạ, ngoại thần muốn tiếp tục."

Nhưng lúc này Sở hoàng lại muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi này: "Nhưng Bành Thành vương đã bị thương."

"Vậy để vị tiểu tướng trẻ tuổi ở thành Hồng Châu kia thay thế đi." Diên Bình hầu nói, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Ngọc, trong mắt đều là địch ý: "Ngoại thần cũng muốn thử sức với kỳ tài trong quân doanh Sở quốc một chút."

Sở hoàng nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc đang ở cạnh Lý Cẩn: "Tiêu khanh."

Ánh mắt của mọi người lúc này đều rơi lên người Tiêu Hoài Ngọc, mắt thấy cũng không cách nào từ chối, liền chỉ có thể nhắm mắt tiến lên: "Vâng."

Lý Cẩn bưng chén rượu lên: "Diên Bình hầu tên là Tống Khiếu, là Tống Thành Viên thứ hai của Tề quốc."

Lời nhắc nhở này khiến Tiêu Hoài Ngọc sững sờ, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Lý Cẩn: "Đa tạ công chúa nhắc nhở."

Lý Tuyên ngồi ở bên cạnh để đũa xuống, cười híp mắt nói: "Thật hiếm thấy a tỷ lại quan tâm người khác như vậy a, thì ra kiểu nam nhân mà a tỷ yêu thích, là người đôn hậu như vậy a."

"Đồ ăn ngon cũng không ngăn được miệng của ngươi sao?" Lý Cẩn lạnh lùng nói.

Là Tướng quân trẻ tuổi nhất Tề quốc, Diên Bình hầu vốn tưởng rằng Tiêu Hoài Ngọc cũng giống Quách Hồng Lân, dù sao hai người cũng là Hiệu úy tự lập được công huân ở biên cảnh.

Đợi Tiêu Hoài Ngọc đổi y phục ra trận, thì con ngựa mà Diên Bình hầu như cảm nhận được gì đó mà hoảng sợ lùi lại.

Đối với Tiêu Hoài Ngọc đang thúc ngựa tới gần, Diên Bình hầu bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác áp bức truyền tới, hắn cũng không hiểu vì sao, bởi vì người trước mắt cũng chỉ ngang tuổi hắn, hơn nữa lại chỉ mới tòng quân được một năm, vậy nhưng trên người lại mang đầy vong khí sau khi đã trải qua chuyện sinh tử và sát phạt quá nhiều, giống như Đại tướng quân Tống Thành Viễn của Tề quốc năm đó, đó là người mà Diên Bình hầu kính nể và muốn vượt qua nhất.

"Mộ Dung tướng quân." Tiêu Hoài Ngọc chắp tay hành lễ với Mộ Dung Lam.

Mộ Dung Lam vô cùng hiếu kỳ về Tiêu Hoài Ngọc: "Xem ra trước khi chúng ta trở thành đối thủ, ta và Hiệu úy phải làm đồng đội trước rồi, cực kỳ vinh hạnh."

Diên Bình hầu nhìn hai người nói chuyện, liền cưỡi ngựa tới gần: "Cuộc chiến ở thành Hồng Châu kia, đã có hai Hiệu úy Tề quốc chết dưới tay ngươi, còn thêm trận tập kích giữa đêm khuya ở doanh trại lần đó. Vốn chỉ có năm mươi người thủ thành, bản hầu thật sự rất tò mò về ngươi, cũng muốn biết xem, có thật sự truyền kỳ như bọn họ nói hay không."

"Vậy thì mời Diên Bình hầu, nhìn thật cẩn thận." Tiêu Hoài Ngọc không chút sợ hãi mà trả lời.

Bốn người lần nữa tiến vào giữa sân, lần này cũng giống như cũ, là Diên Bình hầu và Mộ Dung Lam tiến lên tranh bóng.

Tùng tùng tùng! --

Tiếng trống vang lên, thái độ của Diên Bình hầu vô cùng xem thường. Mà nam tử vốn có ưu thế về sức mạnh, vì vậy trong lúc đối gậy tranh nhau, thì Mộ Dung Lam liền rơi xuống thế hạ phong.

Diên Bình hầu thuận lợi đoạt được quả bóng đầu tiên, nhưng lại bị Tiêu Hoài Ngọc thúc ngựa tới ngăn cản.

Có lẽ bởi vì Quách Hồng Lân vốn không có ý tốt với Tiêu Hoài Ngọc, vì vậy lần này, hắn vô cùng ra sức mà chơi. Nhưng ý muốn ngăn cản Tiêu Hoài Ngọc của hắn bị Mộ Dung Lam nhìn thấu, thế là đội hình biến thành hai đấu hai tranh.

Từ khi Tiêu Hoài Ngọc vào quân doanh, thân làm bộ binh luôn phải đối mặt với cái chết đầu tiên, vì vậy các buổi huấn luyện trong quân đều là rèn sức mạnh.

Vì vậy đối với điểm này, Diên Bình hầu cũng không giành được ưu thế, mà còn khiến hắn có chút bất ngờ. Trong mắt hắn, đây chẳng qua chỉ là một trận kích cầu mà thôi, nhưng người trước mắt này lại vô cùng liều mạng, giống như tranh đấu giành sự sống vậy.

Hai cây gậy mốc nhau thay phiên tranh giành quả bóng trên đống cỏ, lại như hai món vũ khí, tranh chấp bất phân thắng bại.

Tuy có bất ngờ, nhưng cũng làm Diên Bình hầu thoải mái, tựa hồ so với trận tỷ thí võ thuật thật sự còn có tính khiêu chiến hơn.

Mang tính tình của người làm lính, Diên Bình hầu hết sức vui vẻ đối đầu với người cùng sức với mình.

Diên Bình hầu từ từ nghiêm túc cũng khiến Tiêu Hoài Ngọc có chút kinh ngạc. Trong cuộc chiến ở An Châu, nàng chỉ là một võ tướng nho nhỏ, chưa từng tiếp xúc với những võ tướng có thân phận cao nhất.

Thông qua Diên Bình hầu, nàng cũng hiểu được Đại tướng Tống Thành Viễn ở Tề quốc kia, là một đối thủ đáng sợ như thế nào.

Thời gian trôi đi để thực lực và kinh nghiêm từ từ được trau dồi, không phải chỉ cần nỗ lực truy đuổi là lên, muốn trở thành Tướng quân, nàng cần phải được mài giũa thêm.

Ở phía bên ngoài, Lý Tuyên nhìn Tiêu Hoài Ngọc và Diên Bình hầu tranh đấu, không nhịn được nói lời tán dương: "Nếu nhớ không nhầm thì Tiêu Hoài Ngọc năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, vị Diên Bình hầu này lại là tiểu thần tướng của Tề quốc, vậy mà lại có thể đánh ngang hàng như vậy, quả thật là một tướng tài."

"Không phải Lục lang không biết làm gì ngoài ngâm thơ hay sao? Đến cả tiểu thần tướng của Tề quốc cũng biết?" Lý Cẩn nói.

"Ai kêu hắn nổi danh như vậy chứ." Lý Tuyên nói.

Diên Bình hầu và Tiêu Hoài Ngọc giằng co hồi lâu còn chưa xong, chỉ thấy quả bóng bị đánh qua đánh lại, hai người cũng không biết mệt.

Bởi vì đều chủ động tấn công cướp bóng, gậy của hai người liên tục va vào nhau, mà gậy trong tay Tiêu Hoài Ngọc lúc này lại đột nhiên bị gãy.

Đồng thời trong lúc đó, lực vung gậy của nàng quá mạnh mà khiến tay phải của Diên Bình hầu run rẫy, Tiêu Hoài Ngọc nắm chặt dây cương, cúi người xuống, dùng nửa thân gậy còn lại đánh một đòn khiến quả bóng bay thẳng vào cầu môn.

"Hay!" Một tràn vỗ tay vang lên ở xung quanh.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Biết tại sao Diên Bình hầu lại e sợ như thế không? Bởi vì đời trước hắn đã chết trong tay Tiêu Tiêu a (Một thương xuyên qua thân thể).

- --

Hoáng: Edit tới chương này thì hơi sốc nha:) chẳng lẽ Lý Khang cũng là...

***HẾT***