Mỹ Nhân Mưu

Chương 65: Mong muốn của cao đô



Một ngày trước.

- - Sở Kinh --

Sau khi yến tiệc kết thúc, Mộ Dung Lam cũng không trở lại nơi nghỉ ngơi ngay, mà chủ động đưa Lý Khang và Mộ Dung Uyển trở về phủ Bành Thành Vương.

"Chút thương tích này không có vấn đề gì, không cần làm phiền Mộ Dung tướng quân." Sợ lại lần nữa khiến Mộ Dung Lam bị người đời đàm tiếu, Lý Khang uyển chuyển từ chối.

"Thương thế kia của ngươi cũng có liên quan đến ta." Mộ Dung Lam lại không để ý đến: "Huống hồ, ta còn là trưởng tỷ của Bành Thành vương phi đây."

"Nhưng đám người kia..." Lý Khang do dự.

"Ta không để ý tới ánh mắt và đánh giá của người khác." Mộ Dung Lam trả lời: "Vì vậy ta có can đảm, cho dù bọn họ không hiểu cũng không sao."

Nàng nói như vậy khiến Lý Khang ngẩn ra trong chốc lát, hắn nhìn nàng quang minh chính đại đứng đó, có một sự bướng bỉnh và dũng khí mà nữ tử bình thường không có được, nàng không bị thế tục ràng buộc, ngược lại càng có can đảm phá vỡ những định kiến xưa nay.

Nữ tử như vậy phút chốc liền phát sáng trước mắt, khiến bóng tối trước mắt hắn đột nhiên bị chiếu rọi. Mặc dù trong lòng xúc động, nhưng cũng biết rõ, giữa hắn và nàng không thể vượt qua lẽ thường, mà hắn cũng không có can đảm đánh vỡ những gồng xiềng được tạo ra từ thế tục và lễ pháp.

Cử chỉ thân mật giữa hai người, lại thêm giọng điệu quan tâm vượt qua bằng hữu bình thường kia đều đã được Mộ Dung Uyển đang đứng bên cạnh chú ý tới.

Nàng biết Mộ Dung Lam không vừa ý với mối hôn sự đã được định ra với quyền thần, cũng biết nàng ấy chưa từng làm chuyện mà phu thê nên làm, mà nàng và Lý Khang cũng là như vậy, chỉ là người ngoài sẽ không biết những chuyện này mà thôi.

Trong yến tiệc hôm nay, nàng thấy được dáng vẻ Mộ Dung Lam chiến đấu quên mình vì Lý Khang, tình huống khẩn cấp kia, cũng không màn đến ánh mắt của người khác, thân nữ tử lại dám kéo một nam nhân xa lạ lên ngựa của mình ở trước mặt nhiều người như vậy, lại cùng nhau ngồi trên một yên ngựa.

Cùng với việc khi Mộ Dung Lam bị Diên Bình hầu khinh thường ra mặt, Lý Khang càng không cố kỵ mà trực tiếp đắc tội để bảo vệ nàng.

Nếu bỏ đi mối hôn sự của hai người, vậy thì việc quan tâm nhau như vậy, sao lại không khiến người khác hiểu lầm đây.

"Được rồi, đi thôi." Mộ Dung Lam cưỡi ngựa bước đi.

Lý Khang ngồi trong xe ngựa, cũng không từ chối nữa: "Đi."

Mộ Dung Uyển là Vương phi, lúc ngồi cùng Lý Khang trong xe ngựa, nàng nhìn sắc mặt yếu ớt của hắn, trong lòng tuy có chút nghi ngờ, nhưng cũng không cách nào mở miệng.

Mà từ đầu tới cuối Lý Khang vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, tuy hai người là phu thê trên danh nghĩa, bình thường cũng rất ít nói chuyện, nhất là sau khi bị chính nàng đâm bị thương vào đêm động phòng, và lúc hài tử được sinh ra.

Trong lòng Mộ Dung Uyển suy nghĩ nhiều chuyện, Lý Khang lúc này cũng phát hiện nàng có chút bất thường: "Công chúa muốn nói cái gì sao?"

Ngay lúc Mộ Dung Uyển muốn mở miệng, xe ngựa đột nhiên dừng lại, lúc này đoàn người đã đến Vương phủ.

"Vương gia, đã đến."

Mộ Dung Uyển không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: "Không có gì." Cũng muốn chủ động tiến lên đỡ hắn.

Lý Khang dường như có chút không muốn, còn chống cự lại: "Công chúa, tự ta có thể."

Hắn cong người đi ra khỏi xe ngựa, Mộ Dung Lam thấy không có ai đỡ hắn, vì vậy liền nhảy xuống ngựa tiến đến gần.

Đối với ý tốt của nàng, Lý Khang tất nhiên cũng từ chối, chỉ là lúc bước xuống xe ngựa, vết thương bị tác động, khiến trọng tâm không vững, cuối cùng vẫn được Mộ Dung Lam đỡ lại.

"Tuy không trúng chỗ yếu, nhưng cũng là nỗi đau trên da thịt, đừng cậy mạnh nữa." Mộ Dung Lam có chút không vui mà khiển trách.

Nàng đỡ Lý Khang vào phủ, tình cảnh này cũng khiến người trong phủ liên tục nghị luận.

"Đa tạ công chúa."

Mộ Dung Lam nhìn hắn, ánh mắt lúc này đã không còn giống như trước: "Ta đã nói, trong thiên hạ này sao lại có nam tử đẹp như vậy a."

Lý Khang bắt đầu hoảng sợ lên, hắn muốn mở miệng ngăn cản, nhưng Mộ Dung Lam giống như nhìn không hiểu ý hắn mà tiếp tục nói.

"Hôm nay ta thấy có chút khác thường, cũng có chút khiếp sợ, mà lại thêm cảm giác sâu sắc khâm phục." Mộ Dung Lam nói: "Cây cối sinh trưởng trên vách núi lại vẫn có thể sừng sững không ngã, mà vì sao có ngàn tấn đá đè xuống chúng ta, ngàn lễ nghi ràng buộc như gồng xiềng, lại không thể tự mình phá vỡ đây?"

"Ngân hà rộng lớn, nhưng miễn trên trời có sao, thì cũng dám tranh giành với những đám mây kia. Nhưng ta lại không cảm thấy chúng ta giống những ngôi sao nhỏ kia, chúng nó cũng không phải là thứ vĩnh viễn trường tồn, mà cũng có lúc bị che mờ."

Vừa rồi Lý Khang còn sốt ruột, nhưng nghe đến những lời này của Mộ Dung Lam liền trở nên đỏ mặt, hắn thu tay áo về, cũng cung kính hành lễ: "Những lời này của Mộ Dung tướng quân khiến người khác tỉnh ngộ, nhưng đây là điều mà Mộ Dung tướng quân mong muốn có được. Thế nhưng, những điều Lý Khang mong muốn, cũng không chỉ có Sở quốc này."

Hai người nói chuyện với nhau, đám người đứng hầu xung quanh có nghe cũng không hiểu được, đến cả Mộ Dung Uyển đứng đó cũng không hiểu được các nàng đang nói cái gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được một điều, đó là trong mắt cả hai người, đều có sự tán thưởng dành cho đôi bên.

Mộ Dung Lam nghe xong, cả khuôn mặt đều là ý cười: "Lần đầu tiên ta thấy ngươi là lúc trên triều đình Yến quốc, lúc đó ngươi chỉ là một thiếu niên, vô cùng xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên chính là cảm thấy không giống người thường, là một người có tri thức, khi đó triều đình Yến quốc ai ai cũng đều thán phục, ánh mắt của a gia cũng quả thật không sai."

"Hẳn là ngươi không nhớ ra ta." Mộ Dung Lam nói: "Ta nên đi rồi." Nàng nói xong liền xoay người.

"Ta có nhớ." Lý Khang bỗng nhiên nói: "Tám năm trước, năm đó Yến quân gả trưởng nữ, ta phụng mệnh bệ hạ đi sứ, cũng đúng lúc tận mắt chứng kiến sự kiện quan trọng lần đó."

Mộ Dung Lam quay lưng về phía Lý Khang không nhúc nhích, chỉ thấy ý cười bên khóe môi nàng từ từ biến mất: "Thiếu niên kia đã lớn, dường như lại cách xa, gặp lại chỉ như lần đầu gặp gỡ." Nàng nhảy lên lưng ngựa: "Cho đến bây giờ, ta mới chính thức quen biết ngươi."

Hoàng hôn rực rỡ, ngàn tia nắng chiếu rội khắp nơi, xuyên thấu qua y phục vàng kim, nghiêng qua trên mặt Mộ Dung Lam, nàng nắm dây cương, nhìn thẳng vào Lý Khang.

Hai mắt vốn nhiều năm đã bị phủ bụi kia của Lý Khang lúc này liền nhấc lên gợn sóng, tám năm vất vả tranh giành quyền lực, hắn dường như đã bỏ quên rất nhiều chuyện.

Lý Khang nhìn Mộ Dung Lam, tỉnh táo nhớ lại gương mặt bi thương dưới lớp y phục kia: "Sự thật hay lừa dối, mọi chuyện đều có trời nghe. Cá bơi dưới nước, lại ẩn dưới đá sâu. Người vui vẻ, nhất định có nguyên do. Dưới động sâu hay là núi cao, những thứ này đều thoát không nổi mắt trời."

Mộ Dung Lam nghe xong lại lần nữa cười ra tiếng: "Đi!" Dơ roi thúc ngựa chạy đi, nàng dẫn theo đội ngũ, từ từ biến mất dưới ánh hào quang.

Trong Vương phủ, ngoại trừ người hầu ra thì chỉ còn lại vài tâm phúc, tuy nhiên bọn họ đều đứng cách xa, đa số đều không biết chữ, chỉ thấy trong lúc cả hai người nói chuyện, những cử chỉ kia của Lý Khang ở trong mắt bọn họ lại là phong lưu, Lý Khang không chỉ lấy thứ nữ của Yến quân, lại còn trêu chọc đến cả Trưởng nữ của Yến quân.

Mộ Dung Uyển nghe cả hai nói chuyện, nghi ngờ vốn đã được nàng buông xuống lại lần nữa trổi dậy, vì vậy mà nhịn không được hỏi ra miệng: "Ngươi và a tỷ ta...?" Nữ tử vốn nhạy cảm, vì vậy nàng cảm thấy giữa hai người bọn họ có gì đó khác thường.

Lý Khang trở về thư phòng đổi thuốc, cũng không né tránh nghi hoặc của Mộ Dung Uyển: "Không có chuyện gì, không phải công chúa cũng đã gả cho ta rồi sao?"

Mộ Dung Uyển ngây người, nàng đứng một bên nhìn chằm chằm hắn: "Năm đó Mộ Dung Hằng bố trí người hầu để giám sát ta, nhưng hắn rất hài lòng với ngươi. Hơn nữa còn nói, nếu a tỷ chưa xuất giá, nhất định sẽ gả nàng cho ngươi."

"Sao có thể..." Lý Khang dường như không tin, bởi vì Mộ Dung Lam vốn dĩ lớn hơn hắn tận sáu tuổi.

"Yến quốc không để ý đến tuổi tác, chỉ cần môn đăng hộ đối, chỉ cần có lợi ích là được." Mộ Dung Uyển nói.

Lý Khang đang cầm thuốc trị thương trong tay bỗng nhiên dừng lại: "Công chúa còn kể lại những chuyện cũ này để làm gì?"

"Ngươi thích a tỷ của ta sao?" Nàng hỏi.

Đối với câu hỏi của nàng, hắn rơi vào trầm mặc: "Nữ tử giống a tỷ của ngươi, hẳn là không ai không thích đi."

"Ngươi biết, ý ta không phải như vậy." Mộ Dung Uyển lại nói.

"Chuyện này vốn không thể nào." Hắn trả lời.

"Các ngươi biết không thể, nhưng vẫn..." Mộ Dung Uyển nói tiếp: "Nàng là người đã gả, trượng phu của nàng là Thái tể, cũng chính là nhi tử của Thừa tướng."

"Sở dĩ Cao Đô công chúa gả cho hắn cũng chỉ là vì triều chính, giống như ta vậy." Lý Khang ngẩng đầu nhìn nàng nói.

"Cho nên trong lòng người, hẳn là có ý muốn." Nàng nói.

Hắn muốn phản bác lại, nhưng lời đến bên mép lại không thể nói ra: "Đây là chuyện riêng, Lý Khang không hỏi đến công chúa, người cũng đừng hỏi ta, tôn trọng lẫn nhau."

Nghe hắn thẳng thừng từ chối như vậy, cũng vô thức xem nàng như người ngoài, Mộ Dung Uyển có chút đau lòng, nhưng cũng không tiếp tục hỏi tới: "Được rồi." Sau đó quay người trở về phòng của chính mình.

- --

- - Sở kinh - Chương Hoa cung --

Tiêu Hoài Ngọc dẫn Thanh Thông đi ra khỏi Chương Hoa cung, cũng nói lời từ biệt với đám binh lính trực ngoài cửa thành.

Trong toàn bộ Chương Hoa cung này, chỉ có một con ngựa màu trắng yên xanh duy nhất, cũng chính là thú cưỡi của Bình Dương công chúa.

"Hoài Ngọc, Bình Dương công chúa thật sự rất ưu ái ngươi a." Tên binh lính ở của thành sờ sờ Thanh Thông mà hâm mộ nói.

Tiêu Hoài Ngọc sốt ruột trở về nhà nên đã dọn hành lý treo lên lưng ngựa, sau đó cũng nhảy lên, từ biệt đám binh lính bọn họ: "Những ngày qua đã được các ngươi giúp đỡ, sau này sẽ còn gặp lại."

"Sau này sẽ gặp lại, nếu ngày sau ngươi thăng chức nhanh hơn, vậy cũng đừng quên huynh đệ bọn ta a." Tên binh lính trêu đùa.

Tiêu Hoài Ngọc gật gật đầu: "Đi."

Kỳ Ngọc nhìn nàng rời đi, sau đó xoay người trở vào trong điện: "Công chúa, Tiêu hiệu úy đã đi rồi."

Lý Cẩn đứng trước bàn án, phía sau là một bức tường chất đầy giá sách. Nếu nói về đọc sách, nàng cũng không kém Lý Tuyên là bao.

"Công chúa còn giao cả Thanh Thông cho hắn." Kỳ Ngọc nhìn nàng nói.

"Thanh Thông ở trong thành này vốn đã không có tự do, thứ chờ nó trong tương lai chính là từ từ già đi, sau đó là cái chết, cho dù có bản lĩnh đến đâu cũng không thể nào thể hiện được." Lý Cẩn trả lời: "Có lẽ, trời đất rộng lớn bên ngoài càng thích hợp với nó hơn, nó cũng cần một chủ nhân thật sự để có thể chân chính phát huy tác dụng của bản thân."

Kỳ Ngọc nghe không hiểu lời nàng nói, thân bị vây trong tường thành, nàng vậy mà so sánh chính mình như Thanh Thông, cũng ký thác khao khát của bản thân lên người nó.

Kỳ Ngọc cúi đầu xuống, lại nhìn thấy một khối ngọc được đặt trên bàn án, bên trên có khắc hai chữ 'Hoài Ngọc', vì vậy liền ngạc nhiên mở to hai mắt: "Hoài Ngọc?"

"Công chúa, ngài đối với Tiêu hiệu úy...?" Kỳ Ngọc ngẩng đầu nhìn Lý Cẩn.

"Chữ trên đây sớm đã có." Lý Cẩn giải thích: "Đây là đồ mà mẫu thân để lại cho ta."

"Vậy thì quá trùng hợp rồi." Kỳ Ngọc đột nhiên hiểu ra gì đó, nói: "Bởi vì cái tên này quen thuộc, cho nên công chúa mới đối xử thân thiết với hắn như vậy, hắn có thể thân cận với người, cũng là vì cái tên này."

"Thật sao?" Lý Cẩn nhìn khối ngọc, sững sờ trong chốc lát.

"Nếu hắn nghe lời, ta tất nhiên sẽ bồi dưỡng hắn như tâm phúc của mình, nhưng nếu không nghe lời..." Trong mắt nàng nhanh chóng hiện ra ác ý: "Ta chắc chắn sẽ không nương tay, một con cờ đã mất khỏi sự khống chế, tuyệt đối không thể để nó tồn tại trong ván cờ, ta sẽ để hắn, đến cả tư cách đánh cờ cũng không có."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ tuyến là Tiêu Hoài Ngọc, tính cách so với các nữ tử khác không giống nhau, thân phận và địa vị cũng vậy.

Mọi người cần phải biết và nhớ đến vấn đề suy nghĩ trong thời đại có tông pháp chế, nữ tử chỉ có thể phụ thuộc và lệ thuộc vào nam tử, cũng đừng nói cái gì mà phu thê là một thể, đây là chuyện không thể nào. Ngược lại rất đơn giản, nam thú nữ gả, sau khi thành hôn, cả hai đều sẽ nhuần nhuyễn mà phát triển mối quan hệ hôn nhân, mà đây cũng chính là nguồn gốc của việc trọng nam khinh nữ.

Ngầm thừa nhận việc chỉ có nam tử mới có thể kéo dài tông đường, mà nữ tử xuất giá nhất định sẽ rời khỏi nhà, trở thành người nhà của trượng phu. Với loại chế độ này, tất cả mọi người đều sẽ ngầm thừa nhận một chuyện, cho dù là nữ tử hay nam tử, thì nữ tử có ưu tú đến đâu cũng không thể kéo dài huyết thống, bởi vì gả đi rồi chính là thuộc về nhà người khác.

Vì vậy cho nên những vị công chúa cho dù có ưu tứ như thế nào, cũng đều không thể nào vượt qua được sự tồn tại của nam tử.

Lý Khang đối với Mộ Dung Uyển đã là hết lòng đối đãi, trong cuộc hôn nhân này, bản thân hắn cũng là người bị hại, thế nhưng hắn có thể khoan dung, cũng bởi vì biết tình cảnh xuất giá gian nan của nữ tử. Nhưng Mộ Dung Uyển lại trực tiếp muốn giết hắn để trả thù, cho dù là như vậy, Lý Khang vẫn nhẫn nhịn.

Chỉ có thể nói, Mộ Dung Uyển là một người đáng thương mà thôi.

***HẾT***