Mỹ Nhân Mưu

Chương 69: Hồi kinh



Ánh mắt của Tiêu Bảo Sơn đã thể hiện rõ đáp án của hắn, mà sau khi Tiêu phụ nhìn thấy những vết sẹo trên người Tiêu Hoài Ngọc xong, trong lòng cũng liên tục đánh trống lui quân.

Là nhi tử duy nhất trong nhà, Tiêu phụ chỉ hy vọng Tiêu Bảo Sơn có thể nổi bật hơn người giống như nàng, nhưng đồng thời cũng không muốn hắn phải chịu khổ, huống chi còn là nơi đầy rẫy nguy hiểm đến tính mạng như biên cảnh đây.

Nhìn thấy ánh mắt lùi bước của bọn họ, Tiêu Hoài Ngọc thả tay áo xuống, lạnh lùng nói: "Người có tính cánh yếu đuối như vậy, cho dù có được ra chiến trường thì cũng chỉ để mặc quân địch xâu xé mà thôi."

Tiêu Bảo Sơn nghe nàng nói như vậy liền tức giận: "Ngươi dựa vào cái gì mà xem thường ta?"

"Tam lang." Tiêu mẫu không muốn hắn vào quân doanh, vì vậy liền khuyên nhủ hắn.

"A huynh." Tiêu Hoài Ngưng cũng ở bên cạnh kéo tay nàng: "Hôm nay là Đoan Ngọ..."

Tiêu Hoài Ngọc vốn không muốn căng thẳng với người nhà như vậy, thế như cách làm của Tiêu phụ thật sự khiến nàng tức giận không thôi.

"Hôm nay ta cũng muốn nói cho rõ ràng." Nàng kéo tay Tiêu Hoài Ngưng lên, nói với người trong nhà: "Hết thảy những gì trong nhà có được đều là đang dựa vào mồ hôi và máu của ta, ta không quan tâm các ngươi rêu rao thế nào, hay là tìm lợi ích gì cho Tam lang. Nhưng có một chuyện, chính là hôn sự của Tứ nương nhất định phải do ta làm chủ, cho dù sau này ta có chết trận, vậy thì cũng phải theo ý nguyện của nàng."

Là chủ của một nhà, sắc mặt Tiêu phụ lạnh xuống, rõ ràng là không vui.

"Ta cũng không phải muốn nghe ý kiến hay thương lượng gì với các ngươi." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Mà là đang nhắc nhở, nếu như loại chuyện giống hôm qua xuất hiện thêm lần nữa, ta cam đoan, những thứ mà trong nhà có được bây giờ đều sẽ biến mất hết."

"Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?" Tiêu phụ bất mãn trừng mắt nhìn nàng.

"Ta sẽ nói rõ ràng với Huyện lệnh Cánh Lăng." Tiêu Hoài Ngọc nói tiếp: "Nếu như các ngươi còn muốn tiếp tục sống vui vẻ, vậy thì nhất định phải nghe theo lời ta nói."

Tiêu phụ đã khốn khổ hơn nửa đời người, thật vất vả mới nhờ vào nàng, trước đó đã khổ tận cam lai, nay chỉ mới hưởng phúc không được bao lâu, hắn không muốn từ bỏ.

"Hôn sự của muội muội ngươi, chúng ta cũng không có qua loa quyết định. Hôm qua ngươi cũng thấy rồi, đám người kia đều bị từ chối, chính là đang chờ ngươi trở về." Thấy thái độ của nàng cứng rắn, Tiêu phụ lập tức sửa miệng giải thích.

"Chờ ta trở về?" Nhìn sắc mặt của hắn, nàng nhíu mày: "Là do a gia không lọt mắt mà thôi."

"Được rồi, được rồi." Tiêu mẫu bước ra làm hòa: "Đoan Ngọ vui vẻ a."

Nhưng Tiêu Hoài Ngọc lại không chịu bỏ qua, dường như muốn ép Tiêu phụ nói ra: "Đây là yêu cầu duy nhất của ta."

"Tất cả những thứ ngươi có được hôm nay, đều là do ban đầu có ta ủng hộ nên bây giờ ngươi mới công thành danh toại, nhưng ngược lại ngươi lại muốn ép chết phụ thân của ngươi sao?" Tiêu phụ không hạ mình nổi.

"Nguyên nhân lúc trước, không phải ngươi là người rõ nhất sao?" Tiêu Hoài Ngọc nói tiếp: "Nếu ngươi muốn cả nhà đều chôn theo cùng, vậy thì ngươi làm chuyện tốt nhiều một chút, để thiên hạ đều biết chuyện này."

"Ngươi!" Tiêu phụ ngẩng đầu.

"Ta không để ý tới công danh lợi lộc, cũng không sợ chết." Nàng nói, cũng đe dọa: "So với việc sống trong nơm nớp lo sợ, thà rằng cả nhà chúng ta đều chết hết đi."

Trong lòng Tiêu phụ chấn động, cả Tiêu mẫu và Tiêu Bảo Sơn cũng hoảng sợ không thôi.

"Ngọc nhi, ngươi nói bậy bạ gì đấy?" Tiêu mẫu bước lên kéo nàng.

"Được, ta đồng ý với ngươi, hôn sự sau này của Tứ nương đều do ngươi làm chủ." Cuối cùng Tiêu phụ của thỏa hiệp nói: "Thế như ta có một điều kiện, sau này ngươi thành công trở thành người phú quý thì phải đưa chúng ta vào kinh thành, còn có đệ đệ của ngươi."

"Các ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Bất quá thì cùng nhau chết."

"Ta không cần nàng giúp đỡ." Tiêu Bảo Sơn nói với Tiêu phụ.

Tiêu phụ không còn cách nào, chỉ có thể thu hồi điều kiện mà đáp ứng với Tiêu Hoài Ngọc, mà bữa cơm đoàn viên trong ngày Đoan Ngọ cũng bởi vì trận cãi nhau này mà trở nên vô cùng ngượng ép.

Đêm tối.

Tiêu Hoài Ngọc dẫn Tiêu Hoài Ngưng đến bờ sông cách nhà không xa, trên bầu trời đêm chỉ có một ánh trăng tròn, những ngồi sao sáng xung quanh vô cùng lấp lánh.

"Ta đã nói chuyện với Huyện lệnh Cánh Lăng rồi, nếu ngươi có việc gì thì cứ đi tìm hắn, hắn sẽ làm chủ cho ngươi." Nàng nói với Tiêu Hoài Ngưng.

Tiêu Hoài Ngưng tựa trên đầu vai nàng: "Thật ra, ta ở đây cũng không có vấn đề gì."

"Tứ nương." Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Hoài Ngưng: "Ta biết tính của ngươi, đừng để bản thân oan ức."

Tiêu Hoài Ngưng gật gật đầu, cũng hỏi: "Ngày mai a huynh sẽ trở về biên cảnh sao?"

"Phải về Sở kinh trước." Tiêu Hoài Ngọc nói: "Có bệ hạ ân điển nên ta mới được về đây thăm người thân, vì vậy ngày mai phải vào kinh thành tạ ân, hơn nữa cũng phải trả Thanh Thông lại cho chủ nhân của nó."

Ngựa là đồ vật quá quý giá, Tiêu Hoài Ngọc tất nhiên không dám chiếm nó cho riêng bản thân, hơn nữa trong lòng nàng cũng có quá nhiều nghi hoặc, phải tìm chứng cứ từ phía Bình Dương công chúa.

"Ngày mai sáng sớm a huynh sẽ phải lên đường rồi, vậy chúng ta mau nghỉ ngơi sớm một chút có được không?"

"Được."

- --

Ngày hôm sau, ánh mặt trời vừa ló rạng, một tiếng gà gáy vang lên đánh thức Tiêu Hoài Ngọc, mà Tiêu Hoài Ngưng vốn phải nằm bên cạnh nàng lúc này lại không thấy đâu, ngược lại, túi hành lý của mình sớm đã được buộc lại chỉnh tề để bên cạnh.

Tiêu Hoài Ngọc đứng dậy mặc y phục vào, mới phát hiện trên bàn sớm đã chuẩn bị rất nhiều món ăn. Lúc này, Tiêu Hoài Ngưng bưng một bát canh nóng bước vào: "A huynh, ngươi thức rồi."

Nàng nhìn Tiêu Hoài Ngưng thức sớm vội vàng như vậy, sự không nỡ trong lòng càng dâng cao: "Tứ nương."

"Nhanh ăn đi." Tiêu Hoài Ngưng múc cho nàng một chén cháo.

Thế là Tiêu Hoài Ngọc liền bắt đầu vùi đầu ăn, cái chén trong tay cũng từ từ thấy đáy, nàng biết khoảng khắc ly biệt lại sắp đến rồi.

Dù cho trong lòng không muốn đến cỡ nào, thậm chí nàng còn nghĩ sẽ dẫn theo muội muội cùng đi, nhưng bản thân nàng không có bất kì gia thế hay người chóng lưng nào, lại vừa đặt chân vào quan trường, bản thân còn khó đảm bảo cho chính mình thì sao có thể chăm sóc cho muội muội được đây.

Sau khi ăn xong, nàng liền kéo Tiêu Hoài Ngưng vào trong gian phòng, cũng lấy một cái rương nhỏ ra giao cho muội muội.

"A huynh, đây là cái gì?" Tiêu Hoài Ngưng không hiểu hỏi.

"Trong này là một ít thứ mà ta để dành, còn có cả những thứ mà bệ hạ đã ban thưởng, tuy cũng không được bao nhiêu." Tiêu Hoài Ngọc nói.

Tiêu Hoài Ngưng mở rương ra, phát hiện bên trong đều là vàng bạc, cùng với một ít trang sức.

Sau đó Tiêu Hoài Ngọc lại lấy một cây trâm trong người ra, là lúc đi dạo phố ở Sở kinh nàng đã nhìn thấy, liền mua cho muội muội.

"A huynh, Ngưng nhi còn chưa dùng tới những thứ này." Tiêu Hoài Ngưng hài lòng trả cây trâm trở về, cũng đẩy chiếc rương ra: "Sau này a huynh lên chức, còn cần những thứ này hơn Ngưng nhi."

Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu: "Ta ở trong quân cũng không cần dùng đến những thứ này, ngươi một thân một mình ở đây, nếu có thêm những thứ này bên người, cũng sẽ đỡ hơn."

"Nhưng một mình a huynh..." Tiêu Hoài Ngưng vẫn lo lắng mà đẩy rương về cho nàng, không lo cho bản thân mình.

"Ta còn có bổng lộc." Nàng vỗ vỗ tay muội muội: "Đợi ta tích góp đủ tiền rồi, nhất định sẽ mua một tòa trạch."

Nghe nàng nói như vậy, lúc này Tiêu Hoài Ngưng mới đón lấy: "Vậy những thứ này, ta sẽ tích góp giùm a huynh."

"Đừng để bản thân chịu oan ức, biết không?" Tiêu Hoài Ngọc nâng khuôn mặt vì khóc mà đỏ lên của nàng: "Bây giờ tuy bản lĩnh của a huynh chưa đủ lớn, nhưng ít ra cũng không để hắn xem thường được nữa, ngươi đừng sợ sẽ liên lụy ta, trong quân doanh, người ta lo nhất cũng chỉ có ngươi."

Tiêu Hoài Ngưng gật gù: "A gia đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi, có lúc nương cũng sẽ giúp đỡ khuyên can."

"Nhưng suy xét cho cùng, a nương sẽ luôn luôn đứng về phía hắn." Tiêu Hoài Ngọc lại nói: "Hơn nữa, nương cũng giống hắn, từ trong xương cốt đều là thiên vị Tam lang."

"Ngươi không cần phải sợ, lần này ta trở về cũng là vì lo lắng cho ngươi." Tiêu Hoài Ngọc lại nói.

Tiêu Hoài Ngưng liều mạng gật đầu: "Ngưng nhi biết rồi." Sau đó liền tìm chỗ giấu rương nhỏ đi.

Tiêu Hoài Ngọc cầm hành lý lên, cũng nuối tiếc nói với muội muội: "Chăm sóc bản thân thật tốt.". truyện kiếm hiệp hay

Đối với việc nàng vội vã về nhà rồi lại gấp rút rời đi, Tiêu mẫu cũng vô cùng không muốn, chỉ có Tiêu phụ và Tiêu Bảo Sơn trong suốt quá trình đều là vẻ mặt thờ ơ không quan tâm.

"Nương, nhi đi đây." Tiêu Hoài Ngọc nới lỏng chuôi kiếm ra, lôi kéo dây cương một cái, sau đó liền nhảy lên lưng ngựa.

"A huynh..." Tiêu Hoài Ngưng chạy từ trong nhà ra, cũng cầm theo một sợi dây Trường Thọ.

Là đêm qua khi giục Tiêu Hoài Ngọc ngủ xong, nàng liền lén lút bò xuống giường làm suốt đêm, dùng năm loại chỉ màu đan thành một sợi dây Trường Thọ, Tiêu Hoài Ngưng gần như cả đêm không ngủ.

Sợi dây Trường Thọ chính là một phong tục trong ngày Đoan Ngọ ở Sở quốc, buộc lên cánh tay có thể tránh khỏi dịch bệnh, tránh ma quỷ đến gần.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn sợi dây Trường Thọ, cố nén nước mắt mà cúi người xuống, nàng theo thói quen đưa tay phải ra.

"A huynh, là tay trái." Tiêu Hoài Ngưng thông tuệ, lúc này vẫn nhớ kỹ thân phận của nàng, vì vậy liền lên tiếng nhắc nhở.

Tiêu Hoài Ngọc liền đổi thành tay trái, Tiêu Hoài Ngưng liền tiến lên thắt sợi dây Trường Thọ lên tay nàng.

"A huynh, bảo trọng." Tiêu Hoài Ngưng nắm bàn tay đã thô ráp của nàng lên, hai mắt ửng đỏ mà nói lời từ biệt.

Tiêu Hoài Ngọc nắm chặt roi ngựa: "Đi!" Cưỡi ngựa ra khỏi sân nhà, sau đó lại quay đầu liếc mắt nhìn một cái: "Tứ nương, chờ ta trở về."

"Đi!" Nàng dơ roi thúc ngựa lần nữa.

Tiêu Hoài Ngưng bước nhỏ đuổi theo: "Nhất định phải bảo trọng a." Nhìn bóng người nàng càng lúc càng xa, không nhịn được mà run rẩy khóc lên.

- --

"Dừng!"

Trên con đường trở về Sở kinh, một nhánh đội ngũ vững vàng tiến lên, lúc tiến vào đường trong núi, bọn họ liền nghe thấy một trận tiếng động lạ.

Diên Bình hầu Tống Khiếu vốn là võ tướng, hắn nhìn đàn chim từng con từ trong núi bay ra, cảm giác kỳ lạ hiện lên: "Không đúng."

"Sao vậy?" Chính sứ là người giữa chức vụ một trong những chức quan đứng đầu Cửu khanh, hỏi.

"Đám chim xung quanh này đều lần lượt bay ra khỏi núi, điều này cho thấy trong núi có người, hơn nữa còn không ít." Diên Bình hầu nhíu mày nói: "Lên tinh thần cho ta! Người Sở xảo trá, nay biên cảnh đã không còn bình yên, không được lơ là."

Ngay lúc hắn vừa ra lệnh mọi người nâng cao cảnh giác, thì chuyện mà hắn lo lắng lúc này liền ập đến.

Chỉ thấy hai nhóm người cưỡi ngựa một trước một sau xuất hiện, cũng trước sau ngăn chặn đội ngũ của hắn lại.

Diên Bình hầu cưỡi trên lưng ngựa, trong mắt không có chút sợ hãi hay hoang mang nào: "Xem ra đã tốn công chuẩn bị từ lâu, để các ngươi đợi lâu rồi."

"Cũng không quá lâu." Người đứng đầu cầm thanh đao lớn mở miệng.

"Thấy các ngươi làm việc có quy tắc như vậy, hẳn không phải là sơn phỉ bình thường đi." Diên Bình hầu lại nói: "Nói, là ai phái các ngươi tới đây?"

"Người sắp chết, còn nói nhiều như vậy làm gì." Tên đứng đầu không nhịn được mà nói.

Diên Bình hầu thấy bọn họ không muốn nói chuyện, thế là nắm chặt kiếm trong tay: "Nếu ngươi đã không chủ động khai báo, vậy ta đành phải bức ngươi nói ra."

Vừa dứt tiếng, hắn liền giục ngựa chạy đến trước mặt đám thích khách, cũng nhanh chóng giết hai người gần nhất.

Hắn đặt kiếm lên cổ một tên thích khách, nâng cao giọng: "Có nói hay không?!"

"Giết hắn!" Hành động này triệt để khiến tên đứng đầu trong đám thích khách tức giận.

Một nhóm thích khách ùa lên, mà hộ vệ của Diên Bình hầu cũng nhanh chóng đến bên cạnh bảo vệ hắn.

"Là người trên triều đình, đúng chứ?" Diên Bình hầu lại hỏi.

"Ngươi...dám dùng thủ đoạn hèn hạ trên sân kích cầu..." Thích khách loi kéo tay hắn, không ngừng ra chiêu.

"Là Bành Thành vương?" Tống Khiếu nhíu mày, vì tức giận mà lòng bàn tay phát ra lực, sau đó ném thi thể thích khách sang một bên.

"Người Sở các ngươi thật sự là vừa ngu xuẩn vừa hẹp hòi." Hắn hét lớn một tiếng: "Vậy thì tốt nhất không nên tồn tại trong thiên hạ này!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

***HẾT***