Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 22



“Vâng, đã tìm được rồi ạ, cách đây không lâu.” Trì Yến Hành đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, “Một Omega có giáo dưỡng, con sẽ có chừng mực.”

Cửa bị đẩy ra. Trì Yến Hành tưởng quản gia mang nước lên, không hề quay đầu nói tiếp: “Không phải không công khai mà là không cần thiết, dù có nói ra hay không thì em ấy cũng là của con. Giới thương nhân phức tạp, chờ thân thể em ấy tốt con sẽ đứng ra mời tiệc rượu.”

“Xin đừng nhọc lòng, cũng đừng tung tin vịt…”

Ngu Tố đặt khay trên bàn, sấn tới chỗ Trì Yến Hành nhìn bốn phía.

Trừ sách ra thì cũng chỉ có rất nhiều sách.

Còn có máy tính, giấy tờ, giấy A4 đủ loại.

Rõ ràng đang ở nhà, nơi này y như văn phòng thu nhỏ vậy.

Tiếng xe lăn sàn sạt trên thảm, Ngu Tố chậm rãi ngó tới tầng cuối kệ sách. Toàn là mấy tệp tài liệu, Ngu Tố không hề có hứng thú, thay đổi tầm mắt.

“…Trước đó là tình huống đặc thù, không quay lại bãi biển nữa, vấn đề về pheromone đã được giải quyết rồi ạ.”

Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ: “Tuy không có hiện tượng lạ nhưng vẫn phải chú ý đấy, cha và mẹ không muốn nửa đêm vớt con từ biển lên nữa đâu… Chỉ là một viên trân châu thôi, nhiều năm như vậy rồi đừng nghĩ nhiều quá, không chừng là biển rộng tặng quà mừng con phân hóa giới tính…”

Trì Yến Hành ậm ừ: “Vâng thưa mẹ.”

“Được rồi, mẹ không lắm điều nữa. Chúng ta tạm thời không về vội, con nhớ phải đối xử tốt với Tiểu Ngu nhà người ta đấy, đừng có lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt thối tha cứng đơ y như cha con…”

Đầu dây bên kia có giọng nam trung niên xen vào: “Tôi không có đâu nhá!”

Trì Yến Hành gác tay lên cửa sổ: “Cha mẹ chơi vui vẻ, có gì gọi điện sau.”

Trì Yến Hành gác máy, quay đầu nhìn: “Hửm? Ngu Tố… Sao lại là em?”

Ngu Tố đưa lưng về phía anh, nhìn chằm chằm về phía kệ sách không nói chuyện.

Trì Yến Hành nghi hoặc chau mày: “Ngu Tố ơi?”

Ngu Tố sau đó mới ngơ ngác à một tiếng coi như đáp lại.

“Em tới đưa trà bánh cho tôi sao?”

“Ừm… Vâng…”

Trì Yến Hành nhìn theo hướng của Ngu Tố, vẫn chỉ là kệ sách thường đi qua, không có gì khác lạ.

Anh tiến lên hai bước về phía Ngu Tố: “Em nhìn cái gì đấy?”

Ngu Tố hồn như treo trên cây::”Không có gì… Trì Yến Hành.”

“Ừ, sao thế?”

“Anh có thói quen sưu tầm trân châu?”

Trì Yến Hành giương mắt nhìn kệ thủy tinh: “Chú Hà nhặt được ở nhà bếp.”

Ngu Tố nhẹ nhàng lắc đâu: “Em biết.”

Biết? Biết cái gì? Biết vì sao nhà bếp có trân châu?

Trì Yến Hành không hỏi, chỉ im lặng lắng nghe.

“Trân châu có thể thấy ở đâu, em không hiếm lạ, chỉ là…” Ngu Tố nâng ngón tay chỉ viên trân châu cỡ lớn lấp lánh, “Anh có thể nói cho em biết, viên trân châu lớn kia từ đâu tới không?”

Trì Yến Hành không nghĩ Ngu Tố sẽ hỏi cái này, chính anh cũng không biết đáp án.

“Là đồ chơi hồi bé của tôi.”

“Anh nói dối.”

Ngu Tố cắt ngang. Lần đầu tiên cậu nói chuyện với giọng điệu này, Trì Yến Hành suýt thì tưởng anh là người cướp đi đồ của cậu.

Trì Yến Hành tiếp tục: “Nhưng nó theo tôi từ nhỏ thật, đồ chơi nhiều như vậy muốn tìm nguồn gốc từng món là không thể.”

Ngu Tố mặt đối mặt với Trì Yến Hành: “Cũng dễ hiểu, nhà anh giàu mà nhỉ, đồ chơi nhiều nhưng một món đồ chơi lai lịch không rõ ràng, một món đồ anh không thể giải thích mỗi ngày lại được anh trân trọng đặt dưới mí mắt, nghe có nực cười không…”

Trì Yến Hành có dự cảm không tốt, giọng điệu này y như lần trước anh lỡ làm Ngu Tố cáu.

Tuy không hiểu vì sao cậu giận, nhưng anh vẫn nỗ lực giải thích: “… Chỉ là đồ chơi thật, là lần đầu tới bờ biển nhặt được, là năm tôi vừa phân hóa.”

Hốc mắt Ngu Tố hồng hồng, Trì Yến Hành cũng trở nên quẫn bách.

“Nếu em thích trân châu tôi sẽ sai người đi mua về, còn là loại to nhất, xinh đẹp nhất cho em.”

Trì Yến Hành giọng nói nhẹ xuống, rõ ràng đang muốn an ủi người.

Ngu Tố vịn lên giá sách đứng dậy, sau đó chậm rãi đi với khung thủy tinh.

“Có thể mở ra chứ?”

Trì Yến Hành không nói gì, thế nhưng tự mình mở cửa tủ cho Ngu Tố.

Chỉ thấy người ấy lấy viên trân châu nhỏ ra.

“Thứ này chú Hà nhặt được trong phòng bếp, có thể tặng em không?”

Trì Yến Hành gật đầu.

Ngu Tố nhét viên nhỏ vào túi, chạm vào viên lớn.

Mượt mà bóng loáng, có thể xem như trân phẩm trên thế giới loài người nhưng lại là thứ nhan nhản dưới đáy biển, cậu cũng thấy chín mười viên như vậy rồi…

Ngu Tố nhắm mắt, hít một hơi.

Cậu hỏi vậy là có lý do cả. Viên trân châu kia là đồ cộng sinh của người cá, nhiều năm trôi qua vẫn còn hơi thở của chủng tộc sót lại, tuyệt đối là đồ cực kì yêu thích luôn mang bên mình.

Trì Yến Hành lừa dối cậu.

Đám cá biển kia xem như cậu hẹp hòi, thì ra “bất ngờ” lớn nhất chính là cái này đây…

Ngu Tố thu hồi tay, nhịn xuống lửa giận trong lòng.

Sớm như vậy, 13 năm trước… Trì Yến Hành sớm đã gặp được người cá khác, lâu như vậy…

Ngu Tố nắm chặt ngón tay, xe lăn cũng mặc kệ, thất thểu chạy ra ngoài.

Trì Yến Hành không nghĩ đối phương phản ứng lớn vậy, mặt biến sắc: “Ngu Tố!”

Chú Hà vẫn đang dọn dẹp dưới tầng 1, vẫn đang nghĩ cách làm sao để Omega xinh đẹp kia nhanh một chút thích chủ nhân nhà mình, ngẩng lên thì thấy một người chạy ra từ thư phòng tầng 2.

Ông kinh ngạc mở lớn hai mắt: “Ngu tiên sinh… Ngài…”

“Dừng lại đi Ngu Tố!” Trì Yến Hành theo sau nhưng Ngu Tố mặc kệ anh, không buồn bấm thang máy, vịn lan can chạy xuống cầu thang xoắn ốc.

Quản gia suýt thì vứt chén trà trong tay: “Ngu tiên sinh…”

Sao lại ra nông nỗi này chứ, ban nãy vẫn vui vẻ lắm mà?!

Ngu Tố mím môi chết tâm, trong lòng ngập tràn cảm giác chua xót mờ mịt.

Cậu đau khổ che giấu thân phận của mình trong thế giới con người, Trì Yến Hành lại sớm đã gặp người cá khác còn nhận tín vật từ đối phương. Trân trọng nhiều năm như vậy, thậm chí đám thú cưng cũng mang từ biển về để nuôi.

Còn có hợp đồng chết tiệt trăm ngàn lỗ hổng, dù là cá thì Trì Yến Hành cũng sẽ cắn thôi!

Người này… Không hề như cậu nghĩ.

Ngón tay Ngu Tố bấu chặt vào lan can, dùng sức tới nỗi trắng bệch, nếu như cậu có móng tay thì trên gỗ chắc chắn sẽ có vết cào.

Câu chưa đi thành thạo đã muốn chạy xuống nhà, mới học đi nên bước có bước hụt suýt ngã.

Quản gia thấy thế chạy tới, nhưng có người phản ứng càng nhanh hơn.

Trì Yến Hành nắm chặt tay Ngu Tố, ngăn cậu lại ở mép cầu thang.

“…Ngu Tố, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Ngu Tố không nói gì, hai ba giây sau có tiếng lách cách phá vỡ không khí yên lặng.

Trên cầu thang gỗ, lạch cạch lạch cạch…

Chú Hà ngẩn người.

Ánh mắt Trì Yến Hành lay động, thấy từng viên trân châu trắng tinh rơi dọc theo cầu thang.

Bả vai Ngu Tố run run, mái tóc màu bạch kim che đi cảm xúc trên khuôn mặt.

Thời gian như ngừng trôi, mãi về sau Trì Yến Hành mới mở miệng: “Ngu Tố…”

Ngu Tố hất tay ra nhìn chằm chằm Trì Yến Hành.

Đầu mũi hồng hồng, hốc mắt cũng hồng.

Hơi nước ấm ướt trên con mắt xinh đẹp kia nhanh chóng ngưng tụ, sau đó một viên trân châu khẽ lăn xuống.

Rơi xuống như mấy cái ban nãy.

Con ngươi Trì Yến Hành co lại.

“Trì Yến Hành… Anh sớm đã gặp được mỹ nhân ngư khác, anh hẳn nên tìm người đã ước định chứ không đâm lao phải theo lao đưa em về từ bờ biển làm vật thay thế.”

Ngu Tố cực kì đau khổ, giọng nói vừa run rẩy vừa đứt quãng.

Trì Yến Hành cau mày, vẻ mặt cực kì phức tạp. Lời nói của Ngu Tố chỗ được chỗ không luẩn quẩn trong đầu anh.

Alpha cũng túng quẫn theo, thì ra đây là lý do tại sao Ngu Tố cư xử kì lạ như vậy…

Tại sao em ấy lại không có kiến thức cơ bản của con người, không có quan niệm về giới tính, hoàn toàn không giống Omega…

Trì Yến Hành nhớ lại lúc mới gặp nhau ở bờ biển, lời giới thiệu của đối phương…

[T-t-tôi… Tôi là Ngu Tố… Ngu trong mỹ nhân, Tố trong hồi tưởng, còn anh thì sao?]

“Ngu… Ngu trong mỹ nhân… Mỹ nhân… Ngư…”

Thì ra người anh nhặt về không phải Omega tàn tật mất trí nhớ, là một mỹ nhân ngư mắc cạn vừa hóa hình mới đúng…
Dưới nhà, quản gia miệng há hốc, vì quá kinh ngạc nên cũng không thể nói gì.

Trì Yến Hành hít sâu một hơi rồi vẫy tay chỉ ra cửa, quản gia im lặng tiến ra ngoài.

Ngu Tố đứng tới ngực Trì Yến Hành, trân châu vẫn rơi nhưng không hề hé lời nào.

“…Ngu Tố.” Trì Yến Hành rốt cuộc cũng lên tiếng, “Em… Xin em đừng khóc nữa.”

Ngu Tố nắm chặt lan can im lặng.

Trì Yến Hành không thấy rõ vẻ mặt Ngu Tố, không dám nói gì kích thích đối phương.

“Em… Để tôi bế em về phòng trước đã.”

Ngu Tố nghe vậy mới ngẩng đầu, cánh môi hồng nhuận bị cắn hằn nguyên dấu răng. Trì Yến Hành không thể ngó lơ vươn tay nâng cằm Ngu Tố, nhẹ giọng: “Đừng cắn nữa, nhả ra đi em.”

Ngu Tố quả nhiên nới quai hàm, Trì Yến Hành vừa thả lỏng thì bị cảm giác đau đớn ào tới.

Mỹ nhân ngư hung tàn quay đầu lại cắn lên, hàm răng trở nên sắc nhọn vô cùng, nanh vuốt găm xuống liền có máu đổ.

Trì Yến Hành im lặng nhìn, không nhúc nhích đứng yên chịu trận.

Qua vài giây anh mới dám hỏi: “Em nguôi giận chưa?”

Ngu Tố vẻ mặt mang theo sự bình tĩnh gần như lạnh nhạt, mang theo hơi thở hung ác Trì Yến Hành chưa từng thấy qua.

Anh khi ấy mới chân chính nhận ra người mình đưa về là một người cá không hề nhu nhược, ngược lại là một thợ săn trời sinh lớn lên trong môi trường cạnh tranh.

Ngu Tố che giấu sự hung tàn và máu lạnh của chủng tộc, ngày thường không hề lộ ra mà thôi.

Trì Yến Hành trong lòng thở dài, không hề kinh ngạc mà chấp nhận cực nhanh.

Ngu Tố không nhả ra, Trì Yến Hành chỉ có nước cúi xuống, vừa để im cho người ta cắn vừa bế lên nhà.

Mũi người cá chun lại, yết hầu lên xuống.

Đây là dấu hiệu công kích.

Trì Yến Hành mặc kệ, nhấc chân đi lên tầng 3.

Khó khăn lắm mới mở được cửa phòng ra, Ngu Tố đột nhiên chậm rãi nhả ra, máu đỏ thẫm chảy một đường từ khóe miệng đến cổ áo.

Tay bị cắn của Trì Yến Hành cuối cùng cũng rảnh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì dùng tư thế quen thuộc nhất bế Ngu Tố đặt lên giường.

Sau đó Alpha mới ngồi lên ghế đầu kê ở đầu giường, chậm rãi mở miệng.

“Viên trân châu lớn em thấy, trong trí nhớ tôi chính là đồ nhặt từ biển về, trừ chuyện đó ra thì tôi chẳng có ấn tượng gì.” Trì Yến Hành nói, “Nhiều năm như vậy để trên giá sách, tôi chỉ nghĩ nó liên quan tới nhiều chuyện quan trọng, nhưng không tài nào nhớ ra nổi.”

Lông mi Ngu Tố run lên.

“Tôi không biết em biết được thứ gì từ nó, nhưng với tôi nó chỉ là trân châu bình thường, tôi muốn biết bí mật của nó nhưng không thể.”

Ngu Tố đột nhiên ngẩng đầu: “Anh từng gặp người cá chưa?”

“… Chưa từng, ít nhất là trong trí nhớ tôi.”

“Anh chưa từng gặp người cá nhưng lại có đồ vật thuộc về người cá. Trì Yến Hành ơi là Trì Yến Hành, anh muốn em tin anh thế nào đây? Chẳng lẽ anh mất trí nhớ?”

Trì Yến Hành im lặng mất nửa ngày mới nói: “Em nói… Trân châu thuộc về người cá?”

“Đúng rồi đấy!” Ngu Tố nửa ngồi đậy, một tay khác lấy viên trân châu trong túi ra, “Thứ đáng thương đính kèm đặt cạnh là của em! Thứ cao cao tại thượng kia là của kẻ khác! Anh sớm đã ước hẹn với người cá khác nhưng vẫn đưa em về! Nếu em không tự mình phát hiện, có lẽ cả đời này chính là một vật thay thế!”

Trì Yến Hành nhìn Ngu Tố.

“Trân châu… Là của người cá… Vì sao tôi lại có?” Trì Yến Hành chậm rãi hỏi, “Em nói là ước định, nếu là sự thật thì tôi đây 13 năm sẽ không quay về bãi biển có 2 lần.”

Ngu Tố hít một hơi: “Anh sao lại không nhớ rõ? Người cá hành tung bí ẩn dung mạo còn cực kì xinh đẹp, gặp một lần sẽ nhớ cả đời. Tại sao anh không nhớ rõ? Viên trân châu cộng sinh kia nữa, nó sẽ không bao giờ rời khỏi chủ nhân, tại sao anh lại có nó?”

Trì Yến Hành cau mày nhỏ giọng: “Tôi cũng không biết… Nếu em không nói, tôi cũng không biết mình từng gặp người cá.”

Ngu Tố cẩn thận quan sát Trì Yến Hành mới chậm rãi thu viên trân châu kia về, mới thấy có chỗ sai sai. Nhìn vẻ mặt kia không giống nói dối, chỉ có một khả năng…

Anh ta quên thật rồi.

Quên việc từng ước định với người cá, thậm chí lấy tín vật rồi mười mấy năm chưa hề quay về.

Ngu Tố không biết nên thương người cá kia hay chính mình nữa.

“Anh còn muốn cắn mấy cái nữa mới khỏi bệnh?”

Ngu Tố đột nhiên nhỏ giọng.

Trì Yến Hành đột nhiên ngẩng lên: “Ý em là sao?”

“Em muốn về nhà, thế giới loài người không có chỗ nào tốt đẹp.” Ngu Tố siết chặt viên trân châu trong tay, “Em phải về biển, biển mới là nơi…”

“Không được!”

Tiếng nói quá mức đường đột, quá mức mạnh mẽ.

Trì Yến Hành bị cắn đau không phản ứng, bị chất vấn cũng nhẹ nhàng trả lời. Nhưng đôi mắt anh giờ tối lại, giống như nếu Ngu Tố còn đòi đi nữa thì sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

“… Không thì thế nào, chẳng lẽ anh muốn nuôi cá? Anh muốn nhưng em không muốn. Trì Yến Hành, thứ anh nên làm là quay về biển xem có thể tái ngộ kẻ đó không, chứ đừng tiếp tục tự lừa mình dối người.”

Trì Yến Hành không nói gì nữa, đứng lên từ ghế đầu giường. Mắt Ngu Tố nhìn lên, chỉ thấy đối phương như bị ám nhấp đôi môi mỏng.

Ngu Tố đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.

“Anh…”

Ngu Tố chưa kịp nói gì, một hơi thở làm linh hồn run rẩy ùa tới.

Pheromone của Trì Yến Hành.

Cậu mở to hai mắt, thấy đối phương ấn ấn trán.

Pheromone đột nhiên mất khống chế, rõ ràng buổi chiều mới cắn một cái.

Ngu Tố nhỏ giọng: “…. Em nói thật lòng đấy Trì Yến Hành, anh không muốn đối mặt cũng phải…”

Chưa nói xong đã bị bịt miệng, chính là bàn tay bị thương.

Ngu Tố nào gặp qua bộ dạng hung ác của Alpha, đáy lòng cuồn cuộn cảm giác sợ hãi.

Cậu bị che miệng không thể nói gì, xoang mũi tràn ngập pheromone và mùi máu.

Trì Yến Hành… Sao vậy…

Giống như nghe tiếng lòng của cậu, Alpha đột nhiên mở miệng: “Tôi – không – đồng – ý!”

Suy nghĩ của anh rõ ràng vẫn đang luẩn quẩn quanh mấy lời của Ngu Tố.

Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành, phát hiện con ngươi của đối phương nay pha cả sắc xanh.

“Em là Omega của tôi, là cá hay người thì cũng là Ngu Tố của tôi. Ngu Tố của tôi ơi, thời gian dài như vậy chẳng lẽ em không rõ?”

Yết hầu Ngu Tố giật giật.

“Em tiến vào thế giới của tôi, vì một viên trân châu vô chủ giận giữ bất cần, mấy ngày nay đều công cốc đúng không em? Hửm?”

Trì Yến Hành rõ ràng đã tới giới hạn, huống chi Ngu Tố đã nhận ra đối mặt với hơi thở nguy hiểm. Cậu đang ở hình dạng Omega nhân loại, pheromone Alpha mạnh mẽ khiến đầu óc cậu cũng nhũn ra.

Sau cổ nóng lên, vết cắn cũng nhảy lên.

Trì Yến Hành lại càng dùng sức, Ngu Tố cảm nhận vết thương cũ đang bị ép bật máu.

Người này điên rồi sao? Không thấy đau hả?

Ngu Tố bất cần quen rồi. Dưới tình huống cấp bách cậu vươn đầu lưỡi liếm vết thương giúp Trì Yến Hành cầm máu trước, lại thấy người bên trên cứng còng.

Trì Yến Hành đột ngột di chuyển tay, đầu lưỡi dính máu của Ngu Tố còn chưa kịp thu về.

Chuyện sau đó không thể vãn hồi.

Alpha hung ác cậu tự nhắc bản thân phải tránh xa nhào lên, dùng sức thay đổi phương thức chặn môi Ngu Tố.

“Ưm…”

Trì – Yến – Hành!!!

Đáng ra cậu không nên mềm lòng!

Ngu Tố nhăn mày, lông mi rũ xuống che đi khóe mắt ươn ướt, gần ngay trước mắt chỉ có thể nhìn sống mũi cao thẳng của người đàn ông.

Trì Yến Hành càng hôn càng nghiện, Ngu Tố chống tay theo bản năng lại bị đẩy xuống nắm thành giường, Alpha lại càng được nước làm càn.

Giống như dùng sức thay lời không thể nói, giống như không còn cách nào cứu vãn tình thế.

“Ưm…” Ngu Tố hít một hơi, “Trì Yến – ưm…”

Tên đàn ông này điên rồi hả?

Không biết bao lâu mới dừng lại, Alpha bắt đầu nhẹ nhàng vừa hôn vừa mút, động tác giống như đang âu yếm vùng tuyến thể.

Ngu Tố sớm đã mềm nhũn thành một vũng nước, không còn sức lên tiếng.

Trì Yến Hành hơi ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt cụp xuống: “Người bên cạnh tôi đều vội vàng quay đi, ai cũng lấy cớ đơn giản rời khỏi.”

“Nuôi cá cũng chết từng đàn, từ hứng thú thành chán nản, tiếp tục nuôi vì tôi cảm thấy trống vắng, cho tới khi em đến.”

Trì Yến Hành buông tay Ngu Tố ra, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bị nắm.

“Cho tới khi em đến, chỗ trống của tôi mới được lấp đầy. Em không sợ tôi, cũng không sợ pheromone của tôi. Ngu Tố của tôi ơi, dù em là mỹ nhân ngư đi chăng nữa tôi cũng có thể chăm sóc cho em đến nơi đến chốn cơ mà, thậm chí em còn chậm rãi học đi. Em ở bên tôi, không xa lạ không đường đột, trời sinh nên ở bên nhau, không ai nên rời bỏ.”

Trì Yến Hành nói một tràng, Ngu Tố thì chẳng thở nổi, căn bản hồn đang treo trên mây nên không thể để ý đến lời đối phương.

“Tôi đi làm thì em gọi điện thỏ thẻ khiến tôi phải về nhà, tôi từ chối ở chung với em mà ở chung với sinh vật khác làm em giận dỗi, tôi đưa em ra ngoài em cũng muốn dính lấy tôi không rời, còn có viên trân châu của hôm nay. Ngu Tố của tôi ơi, chẳng lẽ trong lòng em chỉ có phẫn nộ? Em phẫn nộ tới mức muốn bỏ đi, em nghĩ tới lý do chưa?”

Ngu Tố vẫn im lặng.

“Tôi là Alpha hoàn mỹ sinh ra dành cho em, chỉ có tôi mới khiến em sinh ra ghen ghét đố kỵ, chính em lại mơ hồ.” Trì Yến Hành xoa vết máu trên khóe môi cậu, “Không sao cả, tôi sẽ dạy cho em hiểu.”

Ngu Tố hít một hơi. Trì Yến Hành biết, dựa theo cái tính cách của đối phương thì cậu đang nghĩ cách đáp trả, nhưng cậu vẫn đứng im…

“Trì Yến Hành, anh có còn là con người không hả? Anh không dịu dàng hơn được hay sao? Bắt được rồi sẽ không bỏ chứ gì? Hửm?!”

“….”

“Không cho nhau thở miếng nào! Ở đáy biển thì không cần hô hấp chứ gì?”

“….”

“Anh còn nắm cổ tay em chặt như vậy! Lần trước đánh dấu dám nắm chặt còn chưa tính sổ đây đấy nhé, em dễ bắt nạt thế à?’

“….”

Ngu Tố trút giận xong mới nói lại chủ đề ban đầu: “… Anh không cho em về nhà chứ gì, vậy thì bơm nước đầy bể bơi đi, không làm Omega làm cá xem anh nuôi được mấy ngày.”

Trì Yến Hành im lặng, chưa nói gì mà xoay người rời đi.

Ngu Tố ngẩng cổ: “Đi đâu?”

Giọng Trì Yến Hành hơi buồn buồn: “Xả nước, nuôi cá.”

Ngu Tố: “…”