Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 63



Tiệc cưới nhà họ Trì gây xôn xao cả giới thượng lưu.

“Nghe nói là nhà kinh doanh làm giàu từ hải sản?”

“…Ban đầu tôi cũng tin tưởng, chỉ nghĩ là vài hiện tượng tự nhiên dị thường thôi, cho tới khi tiếng huýt sáo kia gọi ra cả cá voi, tôi cũng ngu người theo luôn.”

“Cái này…”

“Sau khi quay về tôi đã tìm bác sĩ tâm lý, nằm mơ cũng thấy mình bị cá voi hất tung lên trời.”

Người nọ thở dài.

Người bên cạnh hân hoan bổ sung: “Omega kia xinh đẹp có tiếng là chuyện ai cũng công nhận nhỉ? Ông không biết thì thôi, người nhà cậu ta ai cũng đẹp hết, thảm đỏ hôn lễ y như fashion show ấy! Khuôn mặt ấy, dáng người ấy, còn có cặp chân dài miên man!”

“Bề ngoài đẹp thì đẹp, chủ yếu là khí chất! Tôi ngồi đối diện bị một vị để ý nhìn sang, lông tơ cũng dựng hết cả lên… Nói sao nhỉ, giống như bị động vật ăn thịt nhìn chằm chằm ấy… Chả hiểu sao nữa…”

“Một tháng đã là gì. Đám công tử con nhà giàu dự hôn lễ nhà người ta không chịu ngoan ngoãn, chạy ra tận boong tàu chơi đùa, du thuyền vừa cập bến một cái đều được khiêng xuống dưới! Một đám ấy được đưa vào phòng VIP bệnh viện ngủ li bì, các ông các bà biết kết quả chẩn đoán không?”

“Bị làm sao? Ậm ừ con khỉ, nói!”

“Không có bị thương ngoài da, chủ nhiệm khoa thần kinh tới kiểm tra 10′ đã cho ra kết quả. Bệnh án đều ghi mắc chứng sợ hãi mấy thứ to lớn!”

“Nhớ không lầm… Chúng ta ngồi đó nhìn được đuôi cá voi, đầu và miệng cá… Chẳng phải là boong tàu phía bên kia sao?”

“Pfff… Nếu là tôi chắc cũng đau tim mà chết quách cho rồi, không biết đám người đó thế nào lại đứng im ở đấy xem.”

“Tóm lại lần sau có cơ hội gặp cậu Ngu thì nhớ tới làm quen, đừng có tin lời đồn thổi công tử Omega mỏng manh cái gì cũng không biết, người ta là quý công tử ẩn dật sống cuộc sống giản dị mà thôi!”
Ngu Tố còn chẳng biết danh tiếng mình bùng nổ ra sao, chẹp miệng đứng ở biệt thự sườn núi.

“Lâu lắm mới quay trở lại đây…”

Alpha đứng phía sau, dưới chân là một vali đồ cỡ bự.

“5 tháng.”

Ngu Tố quay lại, híp mắt cười với Trì Yến Hành: “Cảm giác có danh phận như thế nào?”

Trì Yến Hành gãi cằm nghĩ nghĩ: “Vui vẻ.”

Ngu Tố trừng mắt: “Anh được lắm, càng ngày càng thích khoe khoang!”

Trì Yến Hành đẩy cửa biệt thự: “Cảm ơn cha vợ đã đồng ý rút ngắn nửa năm còn 5 tháng, còn đồng ý cho tôi đón mỹ nhân ngư bé nhỏ nhà ông ấy về.”

Alpha đóng cổng sắt màu đen lại::Chào mừng quý ngài người cá một lần nữa tiến vào thế giới của con người.”

Ngu Tố giả vờ hừm hừm hai cái: “Anh có quên thứ gì không?”

Trì Yến Hành bật cười. Anh cúi xuống hôn trán Ngu Tố trước, sau đó ngồi xuống sờ lên bụng cậu.

“Còn có cá con của cha nữa, chào con.”

Ngu Tố giờ mới vừa lòng, quen đường đi vào biệt thự. Quản gia về trước nửa tháng xử lý việc dọn dẹp giờ đang đứng ở bãi cỏ, xoẹt xoẹt hai cái cắt tỉa một cái cây thành hình con thỏ đáng yêu.

“Có thỏ con, còn có mèo con nữa!”

Trì Yến Hành kéo hành lý đi sau: “Chú Hà có chứng chỉ làm vườn, tay nghề không hề tầm thường đâu. Em thích là được rồi.”

Quản gia khẽ gật đầu: “Tôi nghĩ cây cỏ nên cắt tỉa thành nhiều loài động vật, về sau cũng có lợi cho sự phát triển của trẻ nhỏ.”

Trì Yến Hành nghĩ tới năm đó ở nhà cũ. Chăn gối của mình luôn là loại in hình động vật nhỏ đáng yêu, giờ mới biết đều là chú Hà tự tay mua về.

Giờ đến lượt Cá Bột Béo…

Trì Yến Hành cũng không hiểu tại sao mình lại sinh ra cảm giác đã có người kế nhiệm gánh vác mọi thứ, vài năm trước anh còn nhận được mấy món đồ chơi trẻ nhỏ từ ông ấy.

Ngu Tố đương nhiên không biết chú Hà yêu thích việc chăm nom trẻ nhỏ thế nào, chỉ nghĩ đây là công việc của ông mà thôi.

“Đáng yêu quá, chắc chắn Cá Bột Béo cũng sẽ thích.”

Quản gia cười híp cả mắt.

“Chúng ta đừng đứng đây mãi thế, vào nhà đi nào.”

Ngu Tố lưu luyến rời đi, xoay người nhưng không đi, ngồi phịch lên vali quần áo. Trì Yến Hành thấy cậu ngồi yên mới đẩy vali vào nhà.

“Đưa em đi thăm quan.”

“Hả? Đi xem cái gì?”

Nhà ở không phải vẫn vậy ư?

Trì Yến Hành không kéo vali đồ nữa, bế bạn đời mới cưới lên đi vào phòng khách.

Ngu Tố nhìn một vòng. Bên cửa sổ lớn trải đầy thảm mềm mại, bên trên bày một đống thú bông với lục lạc.

Bàn ăn, bàn trà góc cạnh cũng được bọc lại bằng chất liệu mềm mại, cầu thang xoắn ốc cũng được lót thảm, từ những thứ nhỏ nhất cũng chan chứa cái tâm của người chuẩn bị.

“Chú Hà càn quét sạch mấy cửa hàng bán đồ cho trẻ nhỏ rồi, tôi còn dặn dò trợ lý đi cùng xách đồ hộ với nhắc ông ấy.” Trì Yến Hành mở cửa phòng ngủ, “Cá nhỏ nhìn xem, phòng ngủ trẻ con cho Cá Bột Béo cũng bố trí xong rồi.”

Ngu Tố cực kì tò mò. Căn phòng được sơn màu lam, ở giữa là giường gỗ dạng cũi, bên trên treo mấy món đồ chơi xinh xinh rủ xuống đúng ở tầm tay của một đứa bé. Mấy thứ đồ chơi này được gia công rất tốt, cái nào cũng bóng loáng mượt mà.

Mắt Ngu Tố sáng lên: “Đẹp quá…”

Trì Yến Hành đứng bên cạnh duỗi ra móc vào một ngón tay cậu: “Đẹp nhỉ, hi vọng cá con sẽ thích món quà này…”

Ngu Tố đi vào sâu hơn. Bờ tường kê một tủ quần áo lớn có hình con gấu.

“Các chú các bác biết anh là người tốt thế này, thứ bọn họ mang tới sẽ là vàng bạc châu báu đầy ụ chứ không phải mấy con cá.”

“Cá voi cũng tốt, rất náo nhiệt, chỉ cần không lật thuyền thì cũng có thể đứng sau làm vật trấn cho cá nhỏ.” Trì Yến Hành lấy một cái yếm hình vịt con ra, hoa tay múa chân với cái bụng Ngu Tố, “Cá con lúc ấy có vui không?”

Ngu Tố đương nhiên nhớ cảnh tượng ngày hôm ấy. Khách khứa đồng loạt bung dù, động tĩnh dưới đáy biển vẫn chưa dừng lại, một người chú phải đi xuống mới đuổi được chúng nó đi.

Hôm ấy cũng là lần đầu Cá Bột Béo có phản ứng với thế giới bên ngoài.

“Kêu đi chơi cùng Cá Bột Béo, ai ngờ thành đi chơi với Cá Bột Béo thật.” Ngu Tố trêu chọc, “Đến em cũng cảm thấy giật mình.”

“Tôi cũng vậy.” Alpha cất yếm đeo cổ đi, duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ của người kia lên, “Tôi còn nghĩ nó muốn ở lại biển sâu, không muốn về với papa lớn…”

Trì Yến Hành lo lắng là có nguyên nhân cả. Đứa bé có vấn đề gì, dù là nhỏ nhất thì cha vợ cũng sẽ dừng hết mọi thứ lại, sau đó sẽ cùng tất cả mọi người dẫn Omega mới cưới của mình về đáy biển.

Cũng may Cá Bột Béo chỉ duỗi chân thôi, không có hờn dỗi.

“Yên tâm đi, chỉ đẻ nhãi con ra thôi chứ không đứt xích đâu mà sợ.”

Ngu Tố thề thốt.

Trì Yến Hành đáp: “Ừm, con ngoan…”

Nhãi con vừa được khen ba câu lại náo loạn ầm ỹ vao nửa đêm.

Ngu Tố nhìn thấy giường vỏ sò bên dưới bể bơi, cơm nước xong nhảy xuống bơi vài vòng rồi lăn ra ngủ.

Khi Trì Yến Hành ra gọi, lúc này anh mới phát hiện Ngu Tố không hề ổn chút nào.

“Em mệt, anh Yến Hành bế em đi.” Ngu Tố lười biếng vươn cánh tay.

Lần này bế đến bệnh viện luôn.
Ôn Biệt tự dưng bị gọi dậy, tuy mệt mỏi nhưng thái độ lại nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Ngu Tố mơ mơ màng màng trên giường bệnh, không hề có chút phản ứng nào với hai con người đang thảo luận trước màn hình máy tính.

“Đây là cái gì?” Trì Yến Hành trực tiếp hỏi.

Ôn Biệt cau mày: “Sao lại thế nhỉ? Trước đó không hề có, giống như đang hình thành trong một tháng gần đây, không giống Omega mang thai bình thường.”

Trì Yến Hành cúi người, chăm chú nhìn vào vị trí của bào thai.

“Giản Nhiêu Không đã bao giờ kể cho anh nghe cậu ta được sinh ra kiểu gì chưa?”

Ôn Biệt nhanh chóng lục lọi ký ức: “Có nói qua. Ngài Ngu Miểu sinh cậu ấy trong hình dáng con người, vậy nên mới khuyết thiếu vài chỗ của người cá trưởng thành. Nhưng Ngu Tố đâu có giống, đã có ngài Ngu Diễm ở bên xác nhận, chả phải vì vậy nên chú em mới rước được người ta về nhà hả?”

“Ừ thì có xác nhận, thế nhưng cha vợ chỉ kiểm tra được hơi thở của đứa bé có khỏe mạnh hay không thôi, chứ không thể kiểm tra trạng thái bên trong cơ thể Ngu Tố.”

Ngu Tố nghe cũng chẳng hiểu, y như lạc vào rừng sương mù: “Cá Bột Béo làm sao thế? Do em ăn nhiều quá đè lên con à?”

Ôn Biệt dở khóc dở cười: “Không, đồ ăn nào có thể tạo thành vấn đề chứ? Thông qua đo lường thì nơi có đứa bé đang dần hình thành một lớp màng mỏng, về sau có khả năng sẽ tạo thành thứ giống như vỏ trứng.”

Trì Yến Hành vẫn nghiêm túc như cũ, Ngu Tố chỉ à một tiếng.

“Vỏ trứng? Là trứng cá con chứ còn gì nữa?”

Đây cũng chính là phương thức sinh sản của người cá dưới đáy biển.

“Cũng đúng.” Ôn Biệt quay đầu nhìn màn hình máy tính, “Nhưng có vấn đề này rất nghiêm trọng. Nếu trong tương lai trạng thái của cục cưng phát triển theo chiều hướng này này, cơ thể em trai Tiểu Ngu sẽ không thể thuận lợi sinh nó ra.”

Ngu Tố: “???”

Đứa bé này còn kỳ thị chủng tộc?

“Ý anh là em phải biến thành người cá rồi đẻ trứng, sau đó trứng nở ra nhãi con bình thường?”

Ôn Biệt gật đầu: “Ừ, cục cưng nhỏ sẽ phải trải qua hai lần được sinh ra.”

Ngu Tố liếc Trì Yến Hành: “Pheromone biển sâu lợi hại ghê, lợi hại tới mức sinh sản cũng không tầm thường?”

Cậu nghĩ sinh nở cũng chỉ một lần, đi được nửa đường rồi nhãi con lại quay xe cho kiếm mình thân phận người chơi hạng VIP?

Alpha: “Cá nhỏ à, điều kiện nuôi dưỡng trứng nhân ngư là gì?”

Ngu Tố nghiêng đầu: “Nước biển.”

“Thời gian bao lâu?”

“Không xác định, ngắn thì 30 ngày, lâu thì 90 ngày, hoặc sẽ nuôi dưỡng luôn trong bụng mẹ.”

Ôn Biệt: “…”

Ông chủ vừa mới cưới vợ còn ôm chưa ấm tay, nào chịu nổi tình trạng xa cách như vậy?

Trì Yến Hành dò hỏi Ngu Tố liên tục về việc trứng chỉ cần ngâm nước biển là có thể phá vỏ, sau đó mới chầm chậm đáp: “Đặt trong cái phòng em bé kia là được.”

Ngu Tố: “Ủa, là sao?”

“Bể cá trước kia vẫn còn, cũng đã sửa lại hệ thống dẫn nước và lọc nước, sinh trứng Cá Bột Béo rồi thì cho nó ở trong đó thôi, cũng hao hao nôi trẻ con mà, cũng thuận tiện trong việc theo dõi quá trình ấp nở. Em nghĩ sao?”

Ngu Tố: “….:

Được không nhỉ…

Cá Bột Béo đáng thương quá.

Lăn lộn một hồi, từ thiếu gia sống trong căn phòng 100m2 thành quả trứng sống trong bể cá 10m2.

Thế là sao nhỉ…

(TBC)