Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 65



Quản gia nhìn trái nhìn phải, nhìn sang phía Ngu Tố thì thấy cậu bắt chước thổi bong bóng nước trong ly trà rồi uống ực một cái, uống xong thì đặt “cạch” một cái xuống bàn.

Mỹ nhân ngư với đôi mắt xanh trong veo tựa đá lưu ly, chưa kịp mở miệng giải thích thêm thì Trì Yến Hành đã thay cậu làm hết, kể từ đầu tới cuối, hai người lớn đối diện thì dở khóc dở cười.

Ngu Tố ở bên cạnh ra sức hoa tay múa chân phụ họa, tăng thêm sự sinh động cho mấy lời nói suông nhạt nhẽo.

Chỉ tiếc ở chỗ, mỹ nhân ngư xinh đẹp tới đâu thì cũng y như người hướng dẫn sử dụng ngôn ngữ câm điếc bên dưới chương trình TV.

Trì Yến Hành nói ít ý nhiều, nói rất ngắn gọn rành mạch. Đối với chuyện tình bị vận mệnh trêu đùa tựa như cổ tích kia, Trì Bình chỉ cảm thán một câu.

“Cũng may gặp được Tiểu Ngu, phải người khác thì đảm bảo mạng sống an toàn đã là vấn đề, đừng nói tới chuyện yêu đương.”

Trì Yến Hành: “…”

“Tố Tố vừa xinh đẹp đáng yêu, nhìn là biết đây là đứa bé ngoan. Yến Hành có thể trở thành bạn đời của tộc người cá có giá trị vũ lực cao như vậy, đây là phúc phận cả đời.”

Ngu Tố thở phào nhẹ nhõm: “Yến Hành cũng tốt lắm, con rất yêu anh ấy…”

Alpha ở bên cạnh bị cha đả kích mãi cũng bắt đầu hồi lại chút máu.

“Chuyện là vậy đấy, con không biết phải kể thế nào vì mọi thứ đều rất khó tin…”

Dung Vân chậm rãi nhìn qua phía Trì Yến Hành: “Trước khi ai đứa kết hôn thì còn khó nghĩ, dù là ai sau khi xem xong buổi biểu diễn kia đều sẽ được mở mang tầm mắt.”

Ngay cả hiện tại cũng có rất nhiều người dò hỏi qua về con dâu nhà bà và gia tộc phía sau, tò mò không biết bọn họ có phải gia tộc chuyên huấn luyện cá voi không.

Dung Vân mắt không thấy tâm không phiền, chỉ cần biết con dâu bé nhỏ nhà mình vừa xinh xắn đáng yêu, vừa ngoan ngoãn ngọt ngào là đủ rồi.

“Hai đứa… Tuy không ảnh hưởng nhưng cháu nội vừa là cá vừa là người nhỉ?”

Ngu Tố nhanh nhảu đáp: “Vâng ạ, vừa là cá vừa là con người. Đuôi cá có thể biến thành đôi chân, quan trọng nhất sẽ được thừa hưởng gene tốt nhất và ngoại hình đẹp mắt nhất, nhãi con chắc chắn sẽ không phải con lai hiếm có kì lạ!”

Trì Yến Hành: “…”

Chung quy vẫn không thể nào tránh khỏi.

Cũng may vợ chồng họ Trì không chú ý mấy thứ này, rất tinh tế lựa lời. Xem như hai người đã chấp nhận câu chuyện liên quan tới người cá này.

Dung Vân xoa xoa vòng ngọc trên cổ tay: “Mẹ nghe hai đứa nói em bé sinh ra cần ấp trứng trong nước biển, trứng do hai đứa tự trông. Hai đứa định để cháu nội ở đâu? Phòng trẻ con không dùng được nhỉ?”

Đôi vợ chồng mới cưới đồng loạt im lặng.

Trì Yến Hành nửa ngày sau mới đáp: “Nuôi trong bể cá ngày xưa đặt trong phòng con trước…”

Trì Bỉnh x Dung Vân: “???”

Cái gì?

“Anh định nuôi cháu nội chúng tôi trong bể cá?”

Ngu Tố nghiêng đầu phụ họa: “Vâng ạ, tuy có chút đơn sơ… Trứng nhân ngư ở bên cha mẹ mới có thể nhanh chóng phá vỏ.”

Trì Bình dù còn nhiều câu hỏi nhưng chỉ nói: “Tuy không sai nhưng như vậy thì hơi làm cháu nội tủi thân. Thế này, hai đứa cứ nuôi trong đó trước, cha mẹ tìm một mảnh đất ngoại ô thích hợp xây nhà vườn thủy sinh, chờ đứa bé lớn rồi thì dẫn nó về đó nghịch nước, ngăn cản tầm mắt vài kẻ ghen ghét.”

Trì Yến Hành lần này nhanh miệng đáp: “Phiền hai người quá. Con chuyển khoản trước 100 triệu, xem như đây là quà cho nhãi con.”

Trì Yến Hành thái độ thành khẩn tích cực, Dung Vân tạm thời bỏ qua chuyện hai vợ chồng định nuôi con trong bể cá.

Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành và bố chồng bàn bạc kế hoạch xây nhà vườn thủy sinh, thậm chí còn tính mở rộng để họ hàng cũng có thể vào chơi.

… Ngu Tố chỉ dám thầm nghĩ mà thôi, lên bờ chơi đùa sẽ bị bạn bè dưới biển cười rụng răng mất.

Chỉ là cá nhỏ và cá con, tại sao lại đi tới nước này rồi?

Ngu Tố uyển chuyển dùng lý do chính đáng từ chối, mãi tới khi Trì Bỉnh và Trì Yến Hành bàn bạc xong xuôi, Dung Vân mới ở một bên khuyên nhủ: “Bé con chơi đùa một chút cũng không sao, con cũng thế mà Tiểu Ngu…”

Ngu Tố không biết mẹ chồng bắt đầu sản sinh hiểu lầm chỗ nào, chỉ cảm thấy bản thân đầu óc đơn giản, tính cách ngọt ngào.

Do cậu ham chơi đuổi bắt cá mập nên mới bị dạt vào đây…

Ngu Tố lại một lần nữa cực kì đứng đắn từ chối đề nghị.

Tiễn được người lớn về nhà, Ngu Tố mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Cha mẹ chồng là người tốt, em may mắn lắm mới gặp đươc họ…”

Trì Yến Hành xoa mái tóc hơi rối của cậu: “Chúng ta đều là kẻ may mắn. Cá nhỏ vừa xinh xắn vừa dễ thương, mẹ chồng em cứ nhìn mãi không nỡ chớp mắt kìa.”

Ngu Tố không hiểu lắm: “Là sao?”

“Không có gì, ở bên biểu diễn ngôn ngữ kí hiệu cho người câm điếc sinh động như thật mà thôi.” Alpha nhịn không nổi lại muốn trêu chọc cái người đáng yêu trước mắt.

Ngọt ngào không chịu nổi.

Trứng cá con cũng là trứng cá ngọt ngào.

Trì Yến Hành giữ vững ý nghĩ ấy mỗi ngày dẫn Ngu Tố đi vận động cơ thể, tan tầm đưa cậu đi ăn món dinh dưỡng, tranh thủ để cơ thể cậu đạt tình trạng tốt nhất trước khi hạ sinh Cá Bột Béo. Cá muối Ngu Tố thì sao cũng được, miễn là có đồ ăn dâng tận miệng bất kì lúc nào.

Có đôi khi là vào nửa đêm, bụng đói nhịn không nổi…

Sinh hoạt theo quy luật còn mang tâm lý mong chờ nên thời gian trôi qua cực nhanh, vèo cái thai nhi đã được bảy tám tháng. Cá nhỏ bầu bí cơ bản đều ăn vạ nằm ườn dưới đáy hồ không chịu lên, cảm thấy vì mình vừa béo vừa xấu nên chồng không đưa đi làm cùng nữa rồi, mỗi lần như vậy Trì Yến Hành đều phải ngồi chực chờ bên hồ bơi dỗ ngọt đến khi Ngu Tố vui vẻ lên vẫy vẫy chóp đuôi.

Trải qua một tuần như vậy, Trì Yến Hành và quản gia thương lượng sắp xếp lại công việc trong nội thành, tạm thời để Chủ tịch Trì quay lại quản lý mọi thứ vì anh muốn dẫn Omega nhà mình về biển, nước biển là môi trường tốt nhất để Ngu Tố dưỡng thai.

Cũng là nơi Cá Bột Béo được thuận lợi hạ sinh.

Vào một buổi sáng sớm nọ khi Ngu Tố còn đang nằm mơ mình được ăn đùi gà, mực nước trong hồ bơi dần được rút đi, chờ tới khi cậu phát hiện cơ thể mình tiếp xúc với không khí thì bên cạnh là Trì Yến Hành trang bị đầy đủ đứng trong khu “biệt thự” dưới nước.

“…Anh làm gì đấy? Đến giờ ăn cơm rồi ạ?”

Quản gia bất đắc dĩ phải bật cười: “Không phải đâu thưa Ngu tiên sinh, chúng ta nên rời đi rồi.”

Ngu Tố ngái ngủ gãi gãi quai hàm: “Đi đâu cơ?”

Trì Yến Hành đi xuống dọc theo bậc thang đá cẩm thạch, dùng khăn bông cỡ lớn bọc rồi bế Ngu Tố lên.

“Mỹ nhân ngư bé nhỏ của tôi ơi, tới lúc nên trả em về với vòng tay của biển rộng rồi.”
Ngu Tố cảm nhận được hơi thở của làn nước. Bầu trời không hề trong vắt, chắc cũng vào mùa nên hôm nào cũng có mưa lớn đổ xuống.

Trì Yến Hành lần nào cũng không mang ô, trực tiếp ôm mỹ nhân ngư bé nhỏ vào lòng đi tới đi lui ngoài bờ cát, tạm gác mọi việc chuyên tâm chăm sóc Ngu Tố sắp tới thời khắc trở dạ.

Chú Hà phát huy tối đa khả năng của mình chuẩn bị bữa ăn đúng giờ, mỗi ngày ba bữa không sai sót chỗ nào.

Tần suất Ngu Tố lên bờ ngày càng ít đi, đôi khi đi mất hút vài ngày liên tiếp. Không biết Trì Yến Hành thế nào, quản gia thì sốt ruột ra mặt.

Có lẽ ông nhìn ra chủ nhân nhà mình đang dần quay về thời kì lạnh lùng trước kia, càng ngày càng kiệm lời. Vất vả lắm mới gặp lại được Ngu Tố, cậu nghiêm túc dặn dò vài câu.

“Anh đừng xuống dưới tìm em. Em có để ý dòng hải lưu, sắp tới anh không nên ra biển, sóng lớn còn có mưa to, người cá đều ở dưới đáy biển, sẽ không ai cứu anh đâu…”

“Em ở đáy biển ngủ say, tỉnh dậy đói thì bắt cá ăn, tự do tự tại trong mảnh lãnh địa của mình, thật đấy. Em còn gặp được một chị lớn tuổi, nhìn phát biết ngay em là đứa nhóc đã kết hôn và mang thai con của con người, hôn lễ kia cũng nổi như cồn dưới đáy biển đó!”

“Chị ấy nói cho em người cá đẻ trứng không như con người đẻ con, nhanh lắm còn chẳng có cảm giác gì luôn, cùng lắm chỉ hơi mệt thôi. Anh yên tâm đi nhé, em dỡ hàng xong sẽ lên tìm anh luôn…”

Trì Yến Hành chỉ đáp: “Không có gì, em và con ở đáy biển lâu hơn cũng được. Tôi hi vọng em hiểu điều này, tôi mong chờ con chào đời nhưng người mà tôi để ý hơn cả là em đấy cá nhỏ, nhãi con xếp sau.”

Ngu Tố bật cười: “Vậy thì thế nào đây, Cá Bột Béo nghe được mất rồi.”

Trì Yến Hành quật cường: “Nghe được cũng chẳng sao cả, người tôi yêu nhất là em.”

Thực tế thì anh là người lo lắng nhất. Đứa bé đến đúng lúc quá, không có con thì anh sẽ không thể thuận lợi bên Ngu Tố như vậy, đây chính là tác động giảm xóc xúc tiến mọi thứ.

Ngu Tố chẹp miệng. Trì Yến Hành ngày xưa còn lâu mới nói mấy cái này, rất nóng ruột.

Còn là dạng siêu cấp nóng ruột.

Dù biết là sinh nở sẽ thuận lợi thế nhưng anh ấy không thể ở bên chăm sóc, không thể nhìn tận mắt nên cũng dễ hiểu.

Ngu Tố từ dưới biển vươn tay lên xoa mái tóc anh: “Em cũng hi vọng anh hiểu, dù có Cá Bột Béo rồi thì anh vẫn vĩnh viễn là người em yêu nhất…”

Có người yêu ngày ngày ngóng trông thì nỗi sợ cũng nhỏ dần lại, dũng khí gia tăng lên. Cảm giác này chính là dù làm gì đi chăng nữa thì cũng có lòng tin nhất định, nhiều lắm cũng chỉ giận dỗi nửa đêm đói bụng vì ăn không đủ no, không bao giờ oán hận linh tinh.

Tâm trạng Trì Yến Hành cũng rối như tơ vò. Ngu Tố chìm nổi dưới nước vẫy tay với anh, không biết nghĩ cái gì vươn đuôi lên lắc lắc mấy cái.

Đây là phương thức chào hỏi quen thuộc.

Mỹ nhân ngư bé nhỏ nhà anh lúc nào cũng đáng yêu khiến người khác phải khắc ghi vào tim như vậy đấy, không một ai có thể ghét nổi, chỉ có thể ngày càng lún sâu hơn.

Trì Yến Hành bật cười, mặc kệ Ngu Tố có nghe được hay không đứng bên bờ biển hét lớn dưới cơn mưa phùn: “Lần này nhớ đừng ném Cá Bột Béo linh tinh như trân châu cộng sinh của em nhé, tuy rằng yêu ai yêu cả đường đi nhưng tôi sợ con về sau sẽ chào hỏi tôi bằng hành động lắc đuôi với ngoáy mông mất…”

Ngu Tố lại lắc lắc cái đuôi, sau đó lặn xuống biển.

Trì Yến Hành chỉ yên lặng đứng đó một lúc lâu, mãi tới khi chú Hà mang ô ra tìm mới giật mình tỉnh mộng.

“Chúng ta về thôi tiên sinh, ngày mai lại ra xem.”

Anh không hề dao động, chỉ khi không thể cảm nhận được cảm giác Ngu Tố đang ở đây nữa mới lộ ra dục vọng chiếm hữu và sự căng thẳng có thể thấy bằng mắt thường.

“Tôi nghĩ mình và em ấy sẽ mãi bên nhau, không hi vọng mình sẽ gặp phải thứ gì rời khỏi tầm kiểm soát. Cái cảm giác khó chịu làm tôi bất an này, trải qua một lần này là quá đủ rồi.”

Quản gia chỉ vâng một tiếng thuận theo.

Trì Yến Hành chằm chằm vào bầu trời giăng đầy mây mù.

“Trời khi nào mới nắng chú nhỉ?”

“Tiên sinh chớ gấp, đâu rồi sẽ có đó thôi ạ.”

(TBC)