Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng Tôi

Chương 37: Không phải là đồ Vô dụng nhà họ Triệu



“Tôi cũng chỉ vừa mới nghĩ thông, đúng rồi, có chuyện này tôi muốn nói với bà...”

Nói đến đây, Lâm Phẩm Hồng nở nụ cười thần bí: “Con rể tương lai của chúng ta xuất hiện rồi.”

Con rể tương lai sao? Sắc mặt Trần Thục Phân đột nhiên thay đổi: “Ông Lâm, tôi nói cho ông biết, tôi không hài lòng với thằng ranh nhà họ Triệu

đâu, Diệu Âm cũng không thích thằng ranh đó, vì vậy...”

Lâm Phẩm Hồng ngắt lời bà ấy: “Không phải là đồ vô dụng nhà họ Triệu, là người khác!”

Ông ta lập tức cẩn thận kể lại chuyện của Lý Phù Sinh một lượt.

“Ông Lâm, ông không lừa tôi chứ?” Trần Thục Phân càng nghe càng hào hứng.

Lâm Phẩm Hồng cười hì hì: “Tôi lừa bà làm gì chứ, hơn nữa theo tôi biết, Diệu Âm và thằng nhóc đó đã...”

“Đã cái gì?” Trần Thục Phân gặng hỏi. “Chao ôi, đã... động phòng rồi!” Lâm Phẩm Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.

Đây là chuyện ngày hôm đó ông ta nghe lén được ở trước cửa phòng làm việc.

Đúng lúc này, Lâm Diệu Âm vừa hay từ ngoài cửa bước vào.

Từng câu từng chữ của Lâm Phẩm Hồng lọt vào tai cô, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng!

“Chat” “Khu khụ... Diệu Âm về rồi à con” Lâm Phẩm Hồng hơi lúng túng, lập tức ra hiệu bằng mắt với vợ mình: “Tôi ăn no rồi, mấy người lão Tân hẹn tôi đi đánh golf”

Nói xong, ông ta chột dạ rời đi.

Lâm Diệu Âm hơi ngượng ngùng ngồi trước bàn ăn, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Trần Thục Phân tiến lại gần: “Con gái cưng của mẹ, mẹ nghe cha của con nói rồi, con có bạn trai rồi sao?”

Lâm Diệu Âm hơi xấu hổ, nói nhỏ: “Con không có, mẹ đừng nghe cha con nói vớ vẩn”

“Con thật sự không có sao?” Trần Thục Phân mỉm cười, bà ấy hiểu rõ con gái của mình.

Vừa nhìn phản ứng của Lâm Diệu Âm là bà ấy liền biết chuyện là thế nào.

“Nghe mẹ nói này, con cũng không còn nhỏ nữa, nếu có người con trai nào không tệ thì đưa về nhà mẹ xem thế nào.”

“Chao ôi, mẹ, chuyện còn chưa đâu vào đâu.”

Trần Thục Phân lập tức xụ mặt, không hài lòng nói: “Mẹ thấy hai đứa đã có gì rồi đấy, nếu không có thì con có thể giao thân thể cho thằng nhóc đó sao?”

Nghe vậy, khuôn mặt của Lâm Diệu Âm càng đỏ hơn.

“Con ăn no rồi!”

Cô đặt đũa xuống, chạy về phòng như đang chạy trốn.

“Con gái cưng của mẹ à, nhớ dẫn bạn trai về cho mẹ xem nhé...

Giọng nói của Trần Thục Phân truyền đến từ bên ngoài.

Lâm Diệu Âm năm trên giường, vẫn đang rất xấu hổ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lâm Diệu Âm nhanh chóng mở ra.