Mỹ Thực Vỉa Hè Ở Nhân Gian

Chương 10: Bánh bao nhân măng thịt



-------Edit by gum--------

Đường Kỳ Phong gần đây đang phụ trách điều tra một vụ án giết người lớn ——

Trong một huyện của Tùy thành, có một gia đình năm người bị giết chết, hung thủ ra tay cực kì tàn nhẫn. Tình tiết vụ án này rất quan trọng, sự phẫn nộ của dân chúng sôi trào, sở công an tỉnh cố ý phái người tới Tùy thành điều tra, thành lập tổ chuyên án, cưỡng chế ra lệnh nhất định phải phá án trong thời gian ngắn nhất.

Đường Kỳ Phong dẫn theo đội cảnh sát hình sự làm việc liên tục không nghỉ hơn một tháng trời, rốt cuộc thì tới hôm nay mới bắt được hung thủ, đem người vây bắt lại mang về thẩm vấn lấy lời khai. Một lần bận là bận từ nửa đêm tới rạng sáng, mới có thể từ cục công an trở về nhà.

Mấy năm trước Đường Kỳ Phong đã mua nhà ở Tùy thành, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn thích ở trong ngôi nhà cũ ngụ tại hẻm Thanh Dương, không đơn giản chỉ vì có kỉ niệm với hắn, đặc biệt nơi này cực gần với cục công an nơi anh làm việc, chỉ cần đi hai mươi phút là tới, quá thuận tiện.

Không tưởng tượng được hôm nay về nhà lại nhìn thấy ba tên lưu manh cầm dao có ý đồ bất chính với một cô gái, không cần nghĩ ngợi, hắn liền đấm cho tên lưu manh một cú ngã xuống đất.

" Mả mẹ nó!"

Hai tên khác xông tới, chỉ là sức lực chênh lệch lớn, không tới mấy phút đã bị đánh bầm dập nằm rạp trên mặt đất.

Đường Kỳ Phong đem tay hạ xuống bên người, một tay theo thói quen với lấy còng tay ở thắt lưng, không có! Lúc này mới nhớ ra, bây giờ đã tan việc, súng ống và còng  tay đã sớm trả lại cho đơn vị khi bắt được tội phạm. Thừa dịp hắn ngây người, tên tóc vàng bị đè dưới thân nhân cơ hội tránh thoát. Bình thường ba tên này cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau lăn lộn ra vào, cũng bồi dưỡng được mấy phần ăn ý. Hai tên lưu manh nhìn thấy tóc vàng trốn được, lập tức cũng bật dậy, ba người chạy thục mạng lao thẳng ra ngoài.

Trong lòng Đường Kỳ Phong chửi thầm một tiếng, mặt không biến sắc nhìn ba tên lưu manh biến mất trong màn đêm. Vẫn là khoảng thời gian này quá mệt mỏi, thế mà bị người nhẹ nhàng chạy thoát như vậy, nếu bị đám sói dưới tay biết được sẽ bị cười cho thối mặt. Nhìn thoáng qua cô gái yếu đuối bên cạnh(?), hắn ngừng lại bước chân.

" Cô không sao chứ?"

Mấy tên cấp dưới của anh ta thường xuyên nói, cái mặt than của đội trưởng có thể dọa khóc một cô gái nhỏ, cũng không phải nói Đường Kỳ Phong hắn xấu, mà là nói mặt hắn lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí tức người sống chớ lại gần, nhất là thời điểm nhíu lông mày, bọn họ nhìn tới cũng nơm nớp lo sợ. Cho nên lúc hỏi ra câu này, hắn cố ý hạ thấp giọng điệu, tránh hù dọa đến cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ Diệp Yêu đương nhiên không bị hù dọa, cô ngẩng đầu, sát khí trong mắt đã tản đi, đôi mắt trong suốt trở lại, cười nhẹ nhàng.

" Tôi không sao, cảm ơn anh!"

Mặc dù Diệp Yêu dư sức đối phó với mấy tiểu lưu manh nhãi nhép này, nhưng có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô vẫn rất hứng thú. Cô đánh giá người nam nhân trước mắt, thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, ra tay nhanh nhẹ gọn gàng, có thể thấy thân thủ không tệ.

" Không có việc gì là tốt rồi", Đường Kỳ Phong nhìn thấy mặt mũi của Diệp Yêu, trong mắt lóe lên tia kinh diễm, hắn nhíu mày nhìn ngõ nhỏ yên tĩnh một cái, mở miệng nói:" Cô về nhà sao? Tôi đưa cô về. Yên tâm, tôi không phải người xấu." 

( tớ mà gặp ai nói không phải người xấu thì đều nghĩ ngược lại hết á 🤣)

Anh móc ra từ trong ngực chứng minh thân phận cảnh sát cho cô nhìn.

Đánh giá bên ngoài là một nam nhân lãnh khốc không ngờ tâm tư  cẩn thận, Diệp Yêu nghĩ thầm.

Cô không từ chối. Tiểu Dạ Yêu yếu đuối được cảnh sát tiên sinh hộ tống về nhà. Nhà cô cách chỗ này rất gần, rẽ một cái lại đi thêm mấy mét ngắn ngủi đã đến.

" Nhà tôi ở chỗ này, cảm ơn anh."

Đường Kỳ Phong thấy cô ở Diệp trạch, có chút kinh ngạc. Thân là người lớn lên từ nhỏ ở hẻm Thanh Dương anh tự nhiên là biết Diệp trạch, không nghĩ tới người trong nhà này đi nước ngoài nhiều năm đã trở về. Anh gật gật đầu, dự định nhìn cô vào nhà rồi mới rời đi, lại dặn dò một câu:

" Cầm dao cướp của là tội nặng, sáng mai phải nhớ đến cục cảnh sát thành phố lập hồ sơ vụ án. Còn nữa, mấy ngày tiếp theo cô đi ra ngoài phải cẩn thận."

Diệp Yêu nhu thuận gật đầu, cô lấy di dộng ra:

" Nếu không, chúng ta thêm wechat? Có vấn đề gì, tôi cũng thuận tiện hỏi ý kiến anh."

Hai người thêm bạn tốt lẫn nhau, tên riêng wechat đặc biệt đơn giản, Diệp Yêu chỉ chỉ mình:

" Tôi tên Diệp Yêu, cảnh sát Đường."

Đường Kỳ Phong không có giới thiệu thêm, chỉ nhàn nhạt dặn:" Ban đêm nhớ khóa chặt cửa. Nếu có chuyện gì có thể gọi cho tôi."

Anh chỉ chỉ ngôi nhà cách đó không xa, tương tự như nhà Diệp Yêu cũng là biệt thự nhỏ hai tầng, cách đại trạch nhà Diệp Yêu khoảng ba bốn mươi mét.

" Tôi ở chỗ đó."

" Thì ra là hàng xóm." Diệp Yêu kinh ngạc.

Trước khi xuất ngoại tòa nhà nhỏ kia vẫn luôn bỏ trống, không ngờ bây giờ đã có người ở.

Đường Kỳ Phong gật gật đầu, không có ý tiếp tục tán gẫu, dặn dò vài câu liền đi về  nhà. Anh cao một mét tám bảy, nhiều năm làm cảnh sát thân thể rèn luyện vô cùng tiêu chuẩn, người thẳng tắp cao lớn, cho dù bị áo sơ mi che lấp, cũng không thể giấu hết phần nam tính trong anh.

Diệp Yêu mặc kệ ánh mắt nóng bỏng của mình dán trên lưng anh, bên môi hàm chứa ý cười sâu sắc.

Đội trưởng ngoài lạnh trong nóng, cô nhớ kĩ.

----edit by gum------- wattpad  

Mặc dù chỉ ngủ bốn, năm tiếng, nhưng sáng sớm Đường Kỳ Phong vẫn mang tinh thần sáng láng xuất hiện ở cục cảnh sát. Mới hơn bảy giờ, vẫn chưa tới giờ làm việc, nhưng chi đội cảnh sát hình sự vẫn có mấy người ở lại kí túc xá, mấy người đó bận rộn suốt đêm ở chỗ này. Hắn cũng muốn làm việc xuyên đêm, nhưng trước đó cũng thức trắng mấy đêm rồi, bị cấp dưới khuyên về nghỉ ngơi một đêm.

" Lão đại, tối hôm qua đã lấy được lời khai." Cảnh sát hình sự Tiểu Lộ báo cáo.

Các cảnh sát bị mật gọi Đường Kỳ Phong là lão đại, khi có cấp trên khác sẽ quy quy củ củ gọi là Đường đội.

" Có vật chứng ở khoa bên kia, buổi sáng sẽ kiểm tra ra kết quả." Một người khác tiếp tục báo cáo với Đường Kỳ Phong, chính là cảnh sát nữ duy nhất trong đội, Nhậm Hiểu Đường.

" Làm rất tốt". Đường Kỳ Phong một bên nghe mọi người báo cáo tiến độ, một bên buông đồ trên tay xuống:" Mua bữa sáng, tranh thủ ăn gì lót dạ đi."

-------edit tại wattpad  @ gum7223------------

Mọi người reo hò tiến lên tranh đoạt.

Bữa sáng đơn giản gồm có bánh bao, quẩy và sữa đậu nành, mọi người bị đàn áp tăng ca nhiều đêm ăn bữa sáng cảm giác vô cùng mỹ vị. Vụ án này quan hệ trọng đại, tạo cho mọi người áp lực không nhỏ, đã hơn một tháng liền không nghỉ ngơi lúc nào, hiện tại vụ án đã kết thúc mới có thời gian thở dài buôn chuyện phiếm vài câu.

" Vẫn là lão đại tri kỉ." những lời khen ba hoa không thể thiếu.

"Haiz, tôi đã lâu lắm rồi không ăn bánh quẩy chấm sữa đậu nành." Thời gian trước ăn bánh quẩy và sữa đậu nành đều nhanh nhanh vội vội ăn cho hết, chỉ có cảm giác no bụng không có cảm giác ngon miệng là gì.

" Yêu cầu không cao, cho tôi một tô mì xào là được." Có người cảm thán.

" Nghe nói gần đây có quán ăn khuya mới mở, mì xào siêu ngon luôn, đã có mấy người đề cử cho tôi, vậy mà không có thời gian đi." Nhậm Hiểu Đường hai mắt sáng lên:" Lão đại, anh xem nhiệm vụ này kết thúc rồi, đêm nay chúng ta tới đó ăn một bữa đi?"

Một người khác phản đối:" Tôi nói này Đường Đường, tốt xấu gì đây cũng là một tiệc ăn mừng. Ăn quán ven đường thì tính làm gì, đi Khánh Vân lâu đi, được không, lão đại?"

Khánh Vân lâu là nhà hàng nổi  danh lâu đời, món ăn vô cùng đắt đỏ, bình thường bọn họ không nỡ đi.

" Được", Đường Kỳ Phong tự nhiên hiểu ám hiệu của hắn, cởi mở đáp ứng:" Ngày hôm nay xong việc, buổi tối tôi sẽ khao mọi người một chầu thật đã."

Nhóm sói này đích thật là cần phải khao thưởng thật tốt.

Bữa sáng ăn xong cũng đùa xong, mọi người đứng lên cấp tốc về chỗ mình làm việc. Đường Kỳ Phong dẫn đầu chi đội cảnh sát hình sự ở Tùy thành, xác suất phá án cao, trong toàn bộ cục cảnh sát có chút danh tiếng, danh tiếng cao đồng dạng với hiệu suất làm việc thục mạng.

"Đúng rồi, Tiểu Lộ". Đường Kỳ Phong nghĩ tới một chuyện, gọi Tiểu Lộ lại:" Nếu làm xong việc, nhớ điều tra camera đoạn D3 ngõ hẻm Thanh Dương một chút, thời gian là hai giờ đến hai rưỡi rạng sáng hôm nay. Còn nữa, nếu có người tới báo án cầm dao cướp bóc thì báo cho tôi biết."

Chỉ là cả ngày nay không có một ai đến báo án cướp bóc trộm cắp gì cả.

Đang ở nhà ngủ say sưa, đem chuyện này vứt sau đầu đi tìm chu công trong mộng, Diệp Yêu:...?

Có khẩu cung cùng chứng cứ đầy đủ, vụ án làm rúng động Tùy thành đã tuyên bố phá án, ván đã đóng thuyền, hung thủ đừng mong có chuyện lật lại bản án. Đốc tra trong tỉnh mang theo vẻ mặt hài lòng về cục công an, trước khi đi còn không quên thưởng thức Đường Kỳ Phong một trận.

Kết thúc xong một ngày làm việc, cũng đã đèn đuốc sáng trưng, gần mười một giờ đêm. Khánh Vân lâu nghĩ cũng đừng nghĩ, chín rưỡi quán đã đóng cửa. Đường Kỳ Phong đồng ý ngày khác lại mời mọi người một bữa. Ngày hôm nay nha, anh nhìn mọi người giờ này tinh thần vẫn còn phấn khởi, hoàn toàn đáng giá nên đi ăn mừng, vậy nên cả nhóm quyết định đi quán ăn khuya Nhậm Hiểu Đường tâm tâm niệm niệm.

Mười một giờ, các quán ăn tửu lâu khác sớm đã không còn buôn bán, nhưng đây lại là thời điểm náo nhiệt của các quán hàng ăn khuya.

Quán ăn khuya của Diệp Yêu không lớn lại xiêu xiêu vẹo vẹo dựng trong ngõ nhỏ, nhưng thời điểm bọn họ đi qua ngạc nhiên phát hiện trước sạp đã vây kín ba vòng người.

" Oa, nhìn kìa, đúng thật là ăn ngon." Nhậm Hiểu Đường mắt sáng như sao, thời gian cực ít không phải làm việc, cô thích nhất là tìm kiếm mỹ thực. Ngay cả đồng nghiệp vốn dĩ nói đùa đã r kích cô, không có ý coi trọng quán ăn khuya này cũng cảm thấy, ổn!

Dù sao, món ăn có ngon hay không, mọi người dùng miệng bỏ phiếu.

Một đám người cực có tinh thần chia làm hai nhóm, một nhóm đi chọn món, một nhóm chờ đợi chiếm chỗ. Được cái hôm nay lốp khách nhân tương đối nhiều, đợi chừng mười phút đồng hồ mới có một bàn trống, một người chen chúc nhau một chút không nghĩ còn có thể nhét đủ nhóm.

Đường Kỳ Phong làm lão đại chi tiền, không cần xen vào tranh đoạt, tự nhiên sẽ có người giành chỗ và gọi món cho anh, nên không nhìn thấy chủ quán là Diệp Yêu. 

Thẳng đến khi Diệp Yêu bưng mì xào tới trước mặt bọn họ, anh ta mới phát hiện ra:" Là cô."

Diệp Yêu mỉm cười gật đầu:" Thật là có duyên, cảnh sát Đường."

Đường Kỳ Phong hơi nhíu lông mày:" Co hôm nay không đi cục cảnh sát báo án."

Anh có một đôi lông mày kiếm, trời sinh bản mặt lại lạnh, thời điểm nhíu mày dễ dàng cho người khác thấy cảm giác anh đang tức giận, gặp người nhát gan khả năng đã bị dọa cho đái ra quần. Đây là nguyên nhân Nhậm Hiểu Đường nghe được đám cảnh sát nữ rảnh rỗi tám chuyện vì sao Đường đội là một nam nhân đẹp trai vừa khốc vừa soái nhưng vẫn không có duyên với người khác giới.

" Không có thời gian, quá bận rộn. Sáng mai tôi nhất định đến."

Diệp Yêu có chút chột dạ ha hả hai tiếng, cô ngủ cả ngày, tỉnh lại đã là ba bốn giờ chiều, sớm đem chuyện của mấy tên lưu manh quên không càn một mảnh. Ngược lại xem wechat của Đường Kỳ Phong một lát, hai giây sau vô tình đóng lại. Dù sao, trai đẹp lại lạnh lùng làm sao có thể là người mà cô có thể mơ mộng tình yêu lãng mạn.

Không nghĩ tới, sau khoảng mấy tiếng, cô đã gặp lại anh.

Diệp Yêu hai con mắt càng sáng rực lên. 

Nhậm Hiểu Đường cùng mấy người khác hứng thú nhìn Đường Kỳ Phong và Diệp Yêu, tò mò hỏi:" Bà chủ, cô biết Đường đội của chúng tôi?"

Diệp Yêu chỉ đơn giản nói:" Tôi cùng Đường đội là hàng xóm." Cô cười cười, " Bữa ăn này coi như tôi mời, mọi người không cần khách khí."

Đường Kỳ Phong từ chối:" Không cần, tối hôm qua là chức trách của tôi."

Anh ta là cảnh sát nhân dân, nhìn thấy chuyện phạm tội như vậy, khẳng định sẽ ra tay.

Nhậm Hiểu Đường cùng Tiểu Lộ tranh thủ thời gian từ chối khéo, đã nói lần này là Đường đội mời, sao có thể để người khác tính tiền được. Để người không biết rõ nội tình biết, ảnh hưởng khôn tốt. Lại nói, người ta là một tiểu mỹ nữ mở quán cũng khó khăn biết bao nha. Phàm là người trong nhà có chút tiền, làm sao có thể để cho một cô gái yếu ớt như thế kia đi mở quán ăn chứ?_______ về sau biết được chân tướng nhà Diệp Yêu, mọi người có rơi nước mắt cũng phải ngậm ngùi nuốt trong lòng.

Diệp Yêu nghe vậy cũng không miễn cưỡng, chỉ lấy ra hai lồng trúc nhỏ tới:" Được rồi, đây là hai lồng bánh bao súp cho mọi người, có thể chứ?"

Không để tâm tới tâm tư khác của cô, cô thật sự thích mấy người này. Sạch sẽ, phóng khoáng, điển hình là tính tình cô thích ở nhân loại.

Mở nắp lồng nhỏ, bốn cái bánh bao nho nhỏ mập mạp nằm bất động cho người ta đánh giá, trắng noãn như tuyết, tinh xảo đáng yêu.

" Tôi làm bánh bao nhỏ nhân măng, nếm thử đi, mùi vị không tệ."