Na Tra Đồng Nhân Ký

Chương 39: Bán tín bán nghi



Rất nhanh sau đó đội quân Tây Kỳ cũng đã chia ra để có thể cứu viện quân doanh, lần này Thân Công Báo được đi cùng với Khương Tử Nha nhưng còn Lý Dực thì lại bị bắt ở lại phủ Tây Bá Hầu. Âu cũng là do mọi người lo sợ mang theo một kẻ đến cả bản thân còn không thể bảo vệ nổi thì thà rằng nhốt y ở lại vẫn hơn.

Vừa đến nơi thôi thì đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, binh sĩ Tây Kỳ thương vong gần một nửa nằm la liệt trên nền đất, cách đó không xa thì nhìn thấy hai tên kẻ nắm chắc dây cương cưỡi linh thú, một tóc xanh một tóc vàng đang hung hăng chém giết không một chút nương tay.

Đoạn nhìn thấy Mộc Tra mang trọng thương nằm dưới nền đất thở dốc, một trong hai tên quái dị kia đã bước đến hướng mũi gươm dự định sẽ kết liễu mạng của Mộc Tra thì Khương Tử Nha từ phía xa liền nhịn không được mà phi người đạp trên lưng Tứ Bất Tượng đề khí bay thẳng đến ngăn cản. Chỉ với vài chiêu đã có thể đánh văng hai tên tướng sĩ đó, khiến cho bọn chúng vừa hổ thẹn vừa giận dữ mà điểm mặt quát lớn

- "Hay cho Khương Tử Nha dám vượt quá chức phận! Chẳng những mang dạ bội quân mà còn chứa chấp phản tặc Lý Tịnh. Các vị đại thần đến chất vấn thì lại bị ngươi mang ra bêu đầu. Nay có ta là thiên tướng tới đây, khôn hồn thì đưa tay chịu trói!"

Thật sự mà nói thoạt đầu trông Ma Lễ Hải ăn nói cũng văn vẻ lắm nhưng càng về sau lại càng cảm thấy hắn ấu trĩ và ngây thơ vô cùng.

Ngay lập tức Khương Tử Nha quay về bộ dạng điềm đạm của mình thường ngày mà lễ độ nhìn hai kẻ tụ xưng thiên tướng kia rồi cười khẩy một cái, y chấp hai tay trước ngực ra dáng cung kính cao giọng.

- "Các vị nói sai rồi, Tây Kỳ xưa nay vốn dĩ vẫn là của nhà Thương, sắc phong một cõi, hằng giữ phép nước nào có làm phản bao giờ? Chẳng qua chỉ là do bệ hạ trên cao nghe theo lời mê hoặc của yêu nghiệt, xu nịnh của bầy phế thần mà đem quân đến đánh Tây Kỳ, tất nhiên chúng tôi phải đứng ra bảo vệ đất đai, giữ gìn cương thổ. Hơn nữa Tây Kỳ chưa hề xâm phạm đến năm ải trấn của Thương quốc thì sao có thể gọi là phản loạn?"

Những lý luận và dẫn chứng mà Khương Tử Nha đưa ra quả thật là vô cùng hợp lý và chính đáng, vốn dĩ Tây Kỳ đang rất bình yên nhưng nếu không phải Trụ Vương năm lần bảy lượt xua quân đuổi đánh thì có lẽ sẽ không đến tình cảnh như ngày hôm nay.

Thế nhưng mà hai vị dũng tướng Triều Ca kia lại càng chấp mê bất ngộ, bọn chúng chẳng những không một chút nghĩ suy lại những lời của Khương Tử Nha mà còn cố tình vung đao giương kiếm thẳng hướng về phía trước rồi tiếp tục gầm lớn

- "Ngươi còn dám lộng ngôn?"

Không đợi Khương Tử Nha kịp phản ứng thì Thân Công Báo đã một cái nhanh nhẹn lao tới dùng pháp khí ngăn cản hành động lỗ mãn kia. Kèm theo đó là một ánh nhìn vô cùng căm phẫn

- "Khương Tử Nha mất một sợi tóc nào thì ta sẽ khiến cho các ngươi chết không toàn thây!"

Ngay vào thời điểm ấy thì quả thật từ tận sâu trong đáy lòng của Khương Tử Nha lại một lần nữa chợt loé lên một tia xúc cảm vô cùng khó tả. Chắc có lẽ là do sự quan tâm bảo vệ của Thân Công Báo từ trước đến nay vẫn chưa được Khương Tử Nha nhìn thấy được nên trong nhất thời y vẫn còn khá ngỡ ngàng.

Lúc bấy giờ Ma Lễ Thanh đứng phía sau đệ đệ của mình nhìn thấy sự ngông cuồng của Thân Công Báo mà càng trở nên hung hăng, tuy rằng hắn xưa nay vốn dĩ ít nói nhưng vì tâm tính vốn dĩ trung thành một chúa nên mới tỏ rõ biểu hiện bức xúc

- "Một con chó phản chủ thì lấy tư cách gì mà lên giọng với ta! Tam đệ! Đánh!"

Ngay lập tức Ma Lễ Thanh giương kiếm cùng với Ma Lễ Hải dồn dập một lúc tiến công nhắm thẳng hướng Thân Công Báo mà xuất chiêu, trông cứ như muốn dồn Thân Công Báo vào đường chết. Nơi đây Khương Tử Nha cũng chẳng thể nào đứng yên nữa mà phải liền rút Roi Đả Thần ra trợ giúp.

Một bên Khương Tử Nha vung roi nhưng chẳng hề có ý định gây ra sát thương cho đối phương nhưng phía huynh đệ của Ma Gia thì lại khác, bọn chúng vẫn cứ là một dạng hung hãn ra tay không một chút lưu tình.

Mãi cho đến một lúc sau khi sự việc đã không thể nào nhân nhượng được nữa thì Khương Tử Nha mới chịu xuống tay. Tuy nhiên thì có một việc mà đến chính cả Khương Tử Nha cũng không thể lường trước được rằng huynh đệ nhà Ma Gia này hoàn toàn miễn nhiễm với uy lực của Roi Đả Thần.

- "Không thể nào!!"

Khi đó Khương Tử Nha chỉ kịp thốt lên một câu bất ngờ rồi sau đó là liền lộn người mấy vòng trên không trung mới có thể né tránh Thanh Vân kiếm của Ma Lễ Thanh chém tới.

Tuy nhiên thì lại có một người hiểu được nguyên nhân vì sao lại có chuyện như thế... tất nhiên đó không ai khác ngoài Lý Dực cả. Và còn thêm cả một điều bất ngờ mà Khương Tử Nha không thể ngờ tới nữa đó chính là ngay từ ban đầu Lý Dực đã không hề ngoan ngoãn an phận ở lại Hầu Phủ mà y đã nhanh chóng thay bộ dạ hành của mình rồi len lén đi theo quân lính phía sau. Hiện tại thì đang lặng lẽ ngồi trên một cái tán cây to mà chăm chú quan sát

Nhưng miệng thì lại không ngừng lẩm bẩm

- "Roi Đả Thần uy lực kinh khủng vô cùng, dù cho có là đại la thần tiên cũng chưa chắc chống đỡ được. Nhưng nếu như vậy thì hai tên này nhất định không phải là thần rồi!"

- "Thì đúng là không phải thần mà!"

Tiếng nói vừa thốt ra không phải từ miệng của Lý Dực kia đã khiến cho y trong nhất thời kinh hãi mà suýt trượt chân té ngã xuống đất, cũng may kẻ kia kịp thời giữ lại nếu không thì lỗ mũi đã ăn trầu từ lâu rồi.

Định thần lại được trong vài giây, Lý Dực nhìn sang kẻ bên cạnh mà tỏ vẻ khó chịu

- "Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi đến đây khi nào mà chẳng nghe tiếng động gì cả!"

Kẻ kia hai mắt cũng dán chặt vào màn giao tranh kịch liệt phía trước nhưng miệng thì lại thản nhiên trả lời

- "Khương Mỹ Nhân của ta ở đây sao lại không thể ở? Thần tiên như ta nếu để ngươi biết được hành tung thì còn gì gọi là thần tiên nữa!"

Thì ra kẻ đó là Mã Chiêu Đệ, thảo nào Lý Dực không hay biết sự hiện diện của hắn, tuy nhiên thì thay vì sẽ nói thêm gì nữa nhưng khi suy nghĩ lại thì Lý Dực lại chẳng thèm đôi co, chỉ có điều im lặng thêm được một lát thôi y đã liền lân la hỏi người bên cạnh

- "Mã Tiểu Tam, nếu là thần tiên rồi thì ngươi có biết hai tên đầu tóc màu sắc đó là ai không?"

Vừa nghe Lý Dực gọi mình bằng cái tên Mã Tiểu Tam đó thì Mã Chiêu Đệ đã liền trở nên tức giận mà gầm gừ quát

- "Ngươi vừa gọi ta là gì? Có tin ta bóp chết ngươi ngay bây giờ hay không?"

Trong nhất thời muốn biết thêm nhiều chuyện nên Lý Dực cũng đành buộc miệng xuống nước

- "Ờ ờ ta tin, ta tin... ta sợ lắm, ta sợ lắm luôn đó! Rồi bây giờ thì nói đi! Hai tên đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Mặc dù bực bội lắm nhưng Mã Chiêu Đệ vẫn nói ra vài thông tin về hai kẻ đó chỉ có điều là với thái độ không mấy thiện cảm thôi.

- "Hai tên đó là huynh đệ nhà Ma Gia, tên tóc đỏ là Ma Lễ Thanh, tên tóc xanh là Ma Lễ Hồng."

Đến bây giờ Lý Dực mới nhớ ra được rằng trong truyện Phong Thần Bảng có đề cập đến huynh đệ nhà Ma Gia, nếu y nhớ không nhầm thì bọn chúng có đến bốn người. Nếu như vậy thì chắc có lẽ hai người kia đang ở phía Bắc Thành làm loạn.

Gật gù một lúc Lý Dực lại hỏi tiếp

- "Vậy thì tại sao bọn chúng lại không hề hấn gì khi bị Roi Đả Thần đánh?"

Kẻ kia liền giải thích

- "Ngươi ngốc quá! Roi Đả Thần chỉ có thế đánh thần, Ma Gia Tứ Tướng là con nhà Phật, hiện tại chỉ là tiên thôi, bọn chúng còn phải tu luyện thêm một ngàn năm nữa mới có thể thành thần!"

- "Nếu nói như vậy thì trong tình thế này Sư Thúc và Thân Công Báo không phải là đối thủ của bọn chúng rồi sao?"

- "Chính Xác!!"

Nếu như vậy thì không được rồi, bọn chúng hiện đang chiếm thế thượng phong, nếu cứ tiếp tục tung đòn dồn ép thì sớm muộn gì Khương Tử Nha và Thân Công Báo sẽ bại trận.

Vừa nghĩ đến đó thôi thì Lý Dực đã không thể nào bình tĩnh được nữa, y gấp gáp kéo khăn che mặt của mình lại rồi rút vòng Càn Khôn ra dự định chơi khô máu với hai tên huynh đệ nhà họ Ma kìa thì đã liền bị Mã Chiêu Đệ túm lấy vạt quần ngăn cản

- "Ngươi tính làm gì? Ngươi đấu lại huynh đệ bọn chúng sao?"

Thế nhưng mà với lòng nhiệt huyết và sự dũng cảm bộc phát hoàn toàn sai thời điểm thì Lý Dực đã liền gạt tay Mã Chiêu Đệ mà cao giọng

- "Vậy chẳng lẽ ta lại ngồi đây nhìn sư thúc và tướng công của ta bị bọn chúng đánh bại à?"

Nói xong y liền nhanh chóng xông pha lên chiến trận mà chẳng màn đến việc thân thế mình là ai. Thậm chí y còn không nghĩ đến rằng bản thân luôn mang một thứ xui xẻo tiềm tàng chỉ cần đặt chân đến đâu thì nơi đó liền xảy ra chuyện.

- "Có ta đây các ngươi chịu chết đi!"

Trong tình thế nguy cấp, Lý Dực cầm lấy Càn Khôn Khuyên như một mũi tên lao thẳng đến chỗ huynh đệ Ma Gia mà tung đòn yểm trợ. Mặc dù trong nhất thời Khương Tử Nha và Thân Công Báo vẫn chưa định dạng rõ là thù hay bạn nhưng chỉ cần có một chút sơ hở thì bọn họ đã có thể lật ngược tình thế.

Tuy nói rằng Lý Dực không phải là đối thủ của huynh đệ Ma Gia nhưng với quả hồng đào thần kỳ của Đại Thần thì ít ra vẫn được xem là có uy lắm.

Chẳng những trong vỏn vẹn ba chiêu đã có thể áp đảo được tình hình mà thậm chí còn khiến cho huynh đệ Ma Gia thương tích không ít đi.

Khương Tử Nha lúc bấy giờ tuy không dám khẳng định kẻ vận dạ hành y kia có đúng như người trong đầu y đang nghĩ đến hay không nhưng Thân Công Báo thì lại vạn phần dám chắc chắn đó không ai khác ngoài tiểu tổ tông nhà hắn cả.

Khi ấy Ma Lễ Thanh vì quá tức giận khi bị đánh lén như thế thì càng trở nên giận dữ lên tiếng

- "Được lắm! Các ngươi đường đường là anh hùng dũng tướng mà lại giở trò hèn hạ!"

Lúc bấy giờ bản tính hống hách của Lý Dực lại càng nổi lên cao như sóng ngoài biển, y hùng hồn một cái đắc ý vuốt nhẹ tóc mai mà tỏ rõ vẻ khinh thường

- "Ngươi nói sai rồi, bổn công tử đã đến đây từ lâu đấy chứ nhưng vì nãy giờ muốn xem hai tên tiểu tử các ngươi tài giỏi đến đâu thôi đó mà! Còn bây giờ thì chịu chết đi!!"

Vừa dứt lời Lý Dực định bụng sẽ dùng vòng Càn Khôn tóm gọn hai tên yêu quái màu mè đó thế nhưng nào ngờ đâu Ma Lễ Hồng đã nhanh hơn y một bước. Hắn rút từ đâu ra một cái dù lớn ném thẳng lên cao, ngay lập tức hào quang từ trong đó toả ra hút lấy Vòng Càn Khôn vào trong.

Không chần chừ thêm một giây nào, Khương Tử Nha như một tia chớp lao đến dùng Roi Đả Thần giải vây cho Lý Dực nhưng nào ngờ đâu đến cả pháp khí đang cầm chắc trong tay đến thế cũng bị cái dù lớn đó thâu mất.

Ma Lễ Thanh lúc bấy giờ mới lộ rõ nét xảo trá của hắn mà nhìn Lý Dực với ánh mắt nửa như căm hận nửa như thích thú, kèm theo đó là nụ cười gian tà hơn cả Cửu Nguyệt, hắn thấp giọng

- "Bây giờ đến lượt ta!"

Trong tíc tắc Ma Lễ Thanh rút từ phía sau ra một thanh kiếm to như cái cây, xoay kiếm vài ba cái thì đã thấy nó bay cao vút lên không trung. Ngay lập tức gió lớn mãnh mẽ từ khắp nơi thổi đến, khói lửa thì rực sáng một góc trời.

Lần này biết mình lại gây hoạ nên Lý Dực không dám chần chừ mà liền xoay người nép ra phía sau lưng của Thân Công Báo và Khương Tử Nha mà cố gắng thì thầm

- "Bọn chúng có pháp khí lợi hại như vậy, chúng ta căn bản không phải đối thủ. Ta đếm từ một đến ba thì chia hướng ra chạy!"

Mặc dù không muốn cụp đuôi bỏ chạy như thế nhưng vì tình thế bắt buộc nên cả ba người không còn sự lựa chọn nào khác.

Thấy hai người kia im lặng gật đầu có vẻ như đồng ý, Lý Dực càng thêm hồi hộp mà run rẫy

- "Chuẩn bị... Một.... Ba!!!!"

Chưa chi thì đã không thấy bóng dáng của Lý Dực đâu cả rồi, tất nhiên thì Khương Tử Nha và Thân Công Báo cũng chẳng thể nào ở lại để suy nghĩ thêm một giây nào nữa, người thì cưỡi Tứ Bất Tượng mang theo cả Mộc Tra bay lên cao tháo chạy, kẻ thì leo lên lưng Hắc Báo phi vút vào trong màn đêm.

Tuy nhiên cũng có thể cho là khá may mắn bởi vì huynh đệ nhà Ma Gia với bản tính nóng nảy và háo thắng bao lâu nay nên sẽ không tài nào đoán được rằng quân binh Tây Kỳ có kỹ năng "tốc biến" nhanh như thế được nên trong nhất thời xem như là an toàn.

Thế nhưng mà Ma Lễ Thanh thì lại không dễ dàng chấp nhận thua cuộc dễ dàng như vậy được. Hắn thu lại dù Hỗn Nguyên của mình rồi giận dữ gầm lớn

- "Lục tung hết chỗ này bắt sống cho bằng được tên tiểu tử thối kia cho ta!"

Ma Lễ Hồng đứng kế bên không hiểu rõ vấn đề liền bước đến khẩn trương hỏi

- "Sao huynh không tìm Khương Tử Nha và Thân Công Báo? Tên tiểu tử đó cùng lắm cũng chỉ là cái miệng xấu xa lại càng chẳng phải là anh hùng dũng tướng, bắt hắn về để làm gì?"

Lúc bấy giờ Ma Lễ Thanh hai nắm tay siết chặt nhìn về hướng ban nãy Lý Dực đã chạy mà nghiến răng giận dữ

- "Chính vì cái miệng xấu xa đó nên ta lại càng muốn bắt hắn cho bằng được!!"

*****

Hoạ cũ chưa xong thì hoạ mới lại ập đến, Lý Dực hết lần này đến lần khác gây ra chuyện rồi đến khi bị hãm hiếp thì lại nức nở than trời. Thật là quá đáng!

Phía Bắc thành tạm thời đã ổn nhưng còn về phía Nam Thành thì lại chẳng may mắn được như thế. Bên đây hai trong số bốn huynh đệ nhà họ Ma cũng thay nhau ra sức tận dụng hết những pháp bảo của mình với mục đích tiêu diệt cho bằng hết quân binh Tây Kỳ.

Ngay vào thời điểm Lý Tịnh cùng con trai trưởng Kim Tra đến nơi thì cũng vài phần hãi hùng khi mà cảnh tượng còn kinh dị hơn cả phía Bắc thành gấp nhiều lần.

Hơn một nửa binh lính Tây Kỳ phải vong mạng vì sự cuồng bạo của một con quái thú trước mắt. Thân hình của nó to lớn tựa như voi nhưng cử chỉ và động thái lại vô cùng nhanh nhẹn, thoắt một cái đã lao sang trái ngoạm ba, bốn người ngấu nghiến trong mồm.

Đôi mắt màu hổ phách cứ như ánh đèn loé sáng trong màn đêm nhắm thẳng hướng quân quân binh Tây Kỳ cắn xé tàn nhẫn.

Lúc bấy giờ Lý Tịnh ngồi trên ngựa thì lòng như lửa đốt, ông không thể nào ngồi yên để bọn yêu ma lộng hành thế này thêm một giây phút nào nữa. Ngay lập tức Lý Tịnh cầm Linh Lung Bảo Tháp ném lên cao, miệng thì không ngừng niệm thần chú.

Toà tháp nhỏ tưởng chừng như không chứa nổi một con mèo ấy vậy mà ngay vừa khi nhận chú đã liền trướng to ra thành toà lầu cao khổng lồ. Ánh hào quang từ bên trong tháp phát ra khiến cho Hoa Hồ Điều dù có tàn bạo đến đâu cũng phải thập phần khiếp sợ. Nó gầm gừ giận dữ là thế nhưng vẫn cố gắng dùng hai chân trước che mắt lại.

Ma Lễ Thọ nhìn thấy Linh Lung Bảo Tháp thì biết ngay chủ nhân của nó là ai nên không chần chừ lấy túi vải thu Hoa Hồ Điêu vào rồi nhanh chóng né tránh ánh sáng chói loá kia.

Bấy giờ Ma Lễ Thọ mới cao giọng hùng hồn

- "Phản tặc Lý Tịnh to gan! Dám nghe theo lời xúi giục của bạn loạn thần mà chạy đến Tây Kỳ nối giáo cho giặc! Ngày hôm nay còn không mau đưa tay chịu trói?"

Nghe đến đây thì Kim Tra ngồi bên cạnh nhịn không được mà phải nhếch môi bật cười, nhìn bọn ngu ngốc đâm đầu bảo vệ một tên hôn quân mà lại còn ở đây tỏ vẻ mình là kẻ trung trinh thì quả là như một vở hí kịch.

Hắn lúc này mới chậm rãi lên tiếng

- "Cái gì mà phản tặc? Cái gì mà nối giáo cho giặc? Các ngươi cùng với lũ quái dị kia luôn miệng cho rằng bản thần mình là trung thần nhưng theo ta thấy thì cùng lắm cũng chỉ là một đám nịnh thần sâu bọ. Trụ Vương bê tha thối nát, khiến cho bao dân chúng đói khổ lầm than, bảo bọn ta theo phò trợ hắn sao? Đừng có nằm mơ!!!"

Lúc bấy giờ Ma Lễ Hải đứng ở một bên lại bỗng dưng trở nên im lặng hẳn, bình thường hắn quả thật không phải là kẻ nói nhiều nhưng nếu như có ai buông lời xúc phạm thì liền nóng giận bừng bừng mà bóp kẻ đó cho đến chết.

Phải chăng hắn đang toan tính điều gì đó?

Ma Lễ Thọ bản tính vốn đã háo thắng và ngang tàn thế nên vừa dứt lời của Kim Tra thì đã liền nổi giận đùng đùng. Tuy nhiên thì ngoài Hoa Hồ Điêu ra thì hắn lại chẳng còn pháp khí gì lợi hại hơn nên chỉ còn biết quay sang nhìn Ma Lễ Hải như cầu cứu.

Phải mất tận gần một phút kêu réo thì Ma Lễ Hải mới giật mình trở về hiện thực, ngay sau khi ổn định lại thì Ma Lễ Hải mới rút từ sau lưng ra một cây đàn tỳ bà, thoạt nhìn thì nó cũng chẳng có gì quá đặc biệt nhưng công năng lại khác xa những loại đàn khác.

Những ngón tay của Ma Lễ Hải điêu luyện khảy trên bốn sợi dây đàn tạo nên một vùng âm thanh kỳ quái khiến cho mọi người ở đây ai nấy cũng đều ôm chặt hai tai mà khổ sở nhăn nhó. Chưa dừng lại ở đó, tiếng đàn vang lên được vài tiếng thì lập tức gió lửa thay phiên nhau phừng phừng nổi dậy, mũi đàn hướng đến đâu thì nơi đó chắc chắn sẽ không được nguyên vẹn.

Lúc bấy giờ Lý Tịnh mới cảm thấy tình hình nguy cấp, đến cả đọc thần chú cũng chẳng thể được bởi vì tiếng đàn kia khủng khiếp đến nỗi đầu óc chẳng thể suy nghĩ được bất cứ việc gì nữa.

Thấy quân binh Tây Kỳ có vẻ như đang trong tình thế hỗn loạn, Ma Lễ Thọ nhanh chóng cho Hoa Hồ Điêu tái xuất chiến với ý nghĩ giết cho bằng sạch hết.

Hắn quay sang nói với Ma Lễ Hải

- "Tam Ca, kết liễu bọn chúng đi!"

Nếu như là Ma Lễ Hải của trước đây thì chỉ cần một ngón tay khảy sang tiết tấu khác thì chắc hẳn quân binh Tây Kỳ và Lý Tịnh, Kim Tra nhất định sẽ chết không toàn thây, ấy thế mà quái lạ làm sao khi mà trông Ma Lễ Hải lần này có vẻ như còn khá chần chừ.

Vì bản tính quá nóng vội mà chưa đợi sự đồng ý của Ma Lễ Hải, Ma Lễ Thọ đã mang Hoa Hồ Điêu ném lên cao. Trong phút chốc con chuột nhỏ chỉ bằng bàn tay đã biến thân thành một con quái thú to lớn nhắm thẳng hướng Lý Tịnh mà gầm lên.

- "Cha!!!"

Kim Tra khi ấy quả thật chỉ còn biết hét lên một tiếng xé toạt cả màn đêm rồi liều mạng dùng thân mình lao đến đỡ cho Lý Tịnh.

Những tưởng lần này là xong đời, không còn được gặp lại Na Tra của hắn nữa nhưng chẳng biết là do trùng hợp hay may mắn mà Hoa Hồ Điêu đã bị chính công lực của đàn tỳ bà đánh trúng.

Ma Lễ Thọ khi ấy tức giận đến độ nói không nên lời mà chỉ còn biết quay sang nhìn Ma Lễ Hải rồi hậm hực thở mạnh, ánh mắt trừng trừng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn không nói không rằng nhặt thanh gươm dưới đất lên muốn tiếp tục đánh không để quân binh Tây Kỳ có dịp phản đòn.

Lúc bấy giờ bỗng dưng trên trời xuất hiện một cây gậy trắng, xung quanh còn xuất hiện những dòng tử điện khiến cho nó trông vô cùng oai phong.

Chẳng biết chủ nhân của nó là ai nhưng chỉ trong chốc lát đã có thể đánh lạc hướng hai huynh đệ nhà Ma gia, đến khi nhìn lại thì số binh còn lại đã chạy mất cùng với Lý Tịnh và Kim Tra cũng đã biến mất tự bao giờ.

- -------

Cho đến thời điểm hiện tại, mặc dù quân số chỉ còn hơn nửa, tướng lĩnh có thể toàn mạng trở về nhưng các phó tướng dưới trướng thì tử trận cũng không ít.

Khương Tử Nha từ lúc tháo chạy đến giờ cứ đứng ngồi không yên, trên gương mặt bao giờ cũng hiện rõ lên nét đượm buồn, chốc chốc lại nhìn về phía xa xăm mà thở dài.

Tính từ thời điểm y nhậm chức Thừa Tướng đến bây giờ, trăm lần cầm quan chưa lần nào thất bại nhưng trận này thì thiệt hại quá nặng nề rồi.

Thân Công Báo từ nãy đến bây giờ cứ bực dọc đi ra đi vào, chốc chốc lại ngóng nhìn ngoài cổng cứ như đang trông đợi một điều gì đó. Khương Tử Nha thấy thế liền hỏi

- "Đệ làm sao vậy?"

Chuyện đã đến bước này rồi thì Thân Công Báo cũng chẳng muốn giấu nữa, hắn có đôi chút gượng gạo mà nhỏ giọng

- "Đệ đang đợi A Dực!"

- "Đợi A Dực? Đệ muốn tìm nó thì cứ về phòng trước đi, có lẽ nó đã ngủ say nên không biết chúng ta đã về thôi!"

Nói đến đây Thân Công Báo càng trở nên khó xử hơn nữa, hắn có vài phần thấp giọng

- "Thật ra.. Lý Dực không có ở trong phủ... hắc y nhân ban nãy cứu chúng ta chính là..."

Chỉ bấy nhiêu đó thôi thì Khương Tử Nha cũng đã hiểu ra vấn đề rồi, y đang chuyển đổi thái độ từ lo âu rầu rĩ sang phẫn nộ vô cùng.

Vốn dĩ từ trước đến nay Khương Tử Nha luôn giữ cho mình phong thái nho nhã điềm đạm, cho dù sự việc có xảy ra nghiêm trọng cỡ nào y cũng chẳng quá bức xúc, ấy thế mà ngay khi vừa nghe đến Lý Dực thì đã liền khẩn trương đến mức như vậy rồi.

- "Tại sao đệ không nói cho ta biết ngay lúc đó chứ? Một mình nó lang thang bên ngoài thành nhất định sẽ gặp nguy hiểm! Ngộ nhỡ rơi vào tay của huynh đệ Ma Gia thì có phải là mất hết rồi không??"

Tiếng quát lớn đó của Khương Tử Nha đã kinh động không ít đến những người bên ngoài, ai nấy cũng đều thắc mắc chẳng biết có chuyện gì mà có thể khiến cho Khương Thượng trở nên nóng nảy đến như thế.

Thân Công Báo biết mình đã sơ suất nên chỉ biết cố gắng nhẫn nhịn cúi thấp đầu nhưng chưa kịp nói gì thêm thì Khương Tử Nha đã lên tiếng trước

- "Khoan đã... tại sao nó lại có võ công? Ta đã căn dặn tất cả mọi người không ai được dạy cho võ công cho nó rồi kia mà!"

Sao kỳ quái thế nhỉ, Khương Tử Nha sao lại không cho mọi người dạy võ công cho Lý Dực? Bình thường cơ thể y vốn dĩ đã không được khoẻ mạnh, nếu có chút ít công lực chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?

Lúc bấy giờ Thân Công Báo mới nhớ lại cái đêm ở bên ngôi nhà tranh bên cạnh bờ sông Vị Thuỷ kia. Mặc dù chuyện đó chẳng có gì đáng để phải tự hào nhưng hắn cũng cố gắng kể lại cho Khương Tử Nha nghe.

Vì thế vừa nghe xong thì Khương Tử Nha như vừa bị đánh một gậy vào tử huyệt khiến cho y đến cả đứng cũng không vững mà trở nên loạng choạng.

Lại là Đại Thần Xuyên Không! Đã bao nhiêu lần gánh lấy hậu quả từ những lần ham vui của vị đại thần đó mà Khương Tử Nha vẫn chưa có lấy một lời oán trách. Ấy thế mà lần này y chẳng thể nào nhẫn nhịn nổi nữa rồi!

- "Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh chẳng qua! Số kiếp của Lý Dực đã an bài sẵn là như vậy rồi thì một kẻ như ta cũng không thể nào cứu vãn được."

Lời nói của Khương Tử Nha càng gia tăng thêm sự hoang mang cho Thân Công Báo, vốn chuyện không được dạy võ công hay đạo pháp cho Lý Dực thì Khương Tử Nha đã nói với hắn từ trước rồi nhưng ban đầu Thân Công Báo chỉ đơn giản nghĩ rằng sư huynh của mình lo sợ tiểu tử kia sẽ không an phận mà háo thắng.

Thế nhưng mà lần này mọi chuyện có lẽ đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi!

Thân Công Báo khẩn trương hỏi tới

- "Huynh nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Lý Dực sẽ gặp chuyện gì sao?"

Khi đó chỉ còn thấy Khương Tử Nha mệt mỏi xoa xoa trán mà thở dài...

Cũng phải thôi, trăm tính ngàn tính lại không tính ra được cách nào để thay đổi cục diện, chỉ e lần này dân chúng lại phải chịu cảnh sinh linh đồ thán!

Vốn dĩ Thân Công Báo sẽ không bỏ qua mà hỏi tiếp thế nhưng mà bỗng dưng bên ngoài truyền đến những âm thanh hô hoán, mọi người dường như vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh hãi lắm

- "Báo!!! Trên trời xuất hiện một con khổng điểu, nó còn mang theo hai người trông rất giống Lý Tướng Quân và Kim Tra!!!"

Khương Tử Nha chợt thất thần tự ngẫm

- "Khổng điểu sao?"

******

Nếu như ở phía Tây Kỳ có Khương Tử Nha đang vô cùng lo lắng và khẩn trương về sự mất tích của Lý Dực thì bên phía Triều Ca cũng chẳng vui vẻ được gì.

Trong lúc Ma Lễ Thanh đang còn hậm hực và ấm ức tên khốn mồm mép bí ẩn kia thì Ma Lễ Thọ cũng phẫn nộ về hành động của tam ca Ma Lễ Hải nhà hắn.

Cả bọn một dạng âm trầm nhìn nhau nhưng lại không ai nói với nhau câu nào, bầu không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo đến vài phần.

Một lát sau Văn Trọng mới chậm rãi mở lời.

- "Lần này vây đánh Tây Kỳ thu được Roi Đả Thần và Vòng Càn Khôn xem như cũng không có lỗ lã!"

Tuy miệng nói như thế nhưng mà tận sâu trong tâm can của Văn Trọng lại loé lên một luồn suy nghĩ trái ngược hoàn toàn. Thứ hắn muốn quái lạ thay lại là hi vọng Tây Kỳ có thể đánh bại Triều Ca, thậm chí hắn còn hi vọng Khương Tử Nha sẽ thắng trong mọi trận chiến.

Bởi vì chỉ có như vậy thì chuyện giữa hắn và Trụ Vương mới có thể mau chóng được giải thoát.

Lúc bấy giờ dường như nhịn không nổi thêm nữa nên Ma Lễ Thọ đã hậm hực đập bàn mà đứng phắt dậy

- "Cái gì mà không lỗ lã? Hoa Hồ Điêu xuất chiến trăm trận trăm thắng của ta đã bị tam ca đánh đến mức thập tử nhất sinh như thế mà còn không lỗ lã sao?"

Nghe đến đây mọi người ai nấy cũng đều một vẻ hoang mang mà dồn hết ánh nhìn về phía Ma Lễ Hải. Trông hắn bây giờ đây giống như một kẻ phạm tội đang bị mọi người hỏi cung vậy.

Khi ấy Văn Trọng cũng vài phần lo lắng mà hỏi

- "Có chuyện như vậy sao?"

Thẹn quá hoá giận, Ma Lễ Hải cũng lớn giọng mà cãi lại

- "Lúc đó là do ta vô tình thôi! Đệ có cần phải nghiêm trọng đến như thế không? Hoa Hồ Điêu dẫu sao cũng là thần thú, uy lực của đàn tỳ bà khi ấy cũng chỉ vài phần thì làm sao có thể tổn hại đến nó được?"

- "Uy lực chỉ có vài phần? Xem ra Ma Lễ Hải tướng quân cũng nhân đạo quá, ra trận giết địch mà lại chỉ dùng vài phần công lực chẳng lẽ tướng quân lo sợ sẽ đả thương chúng sao?"

Giọng nói kia vừa cất lên vừa hay làm sao khiến cho hầu như tất cả những người ở đó đều phải một phen giật thót cả mình. Bóng dáng của Cửu Nguyệt cứ thế mà hiên ngang bước vào, trên gương mặt lộ rõ thái độ vừa như bất ngờ cũng vừa như châm biếm.

Bốn huynh đệ Ma Gia cùng với Văn Trọng ai ai cũng chỉ còn biết lặng lẽ hành lễ cúi chào mà không có lấy một lời giải thích, chắc hẳn cũng một phần là do chột dạ.

Cửu Nguyệt lúc bấy giờ tâm tình có vẻ cũng sảng khoái lắm nên mới thoải mái cất lời

- "Lần này tuy không lấy được đầu của Khương Tử Nha nhưng cũng có chút thu hoạch. Thế nhưng hiện tại dưới trướng của Khương Tử Nha có không ít thiên binh thần tướng, ta e rằng nếu như cứ kéo dài thời gian thì sớm muộn gì Triều Ca cũng không thể thắng được đâu..."

Lời nói này đối với Văn Trọng có thể nói chính là một tia hi vọng nhen nhóm. Nếu như không phải tính mạng của Trụ Vương đang nằm dưới tay của hồ ly Cửu Nguyệt đó thì hắn nhất định đã trừ khử yêu quái từ lâu.

Nhưng ngặt nỗi chỉ là vì nợ nước năm xưa còn quá nặng, ngay từ những năm tiên đế còn tại vị thì Văn Trọng đã thề rằng dù có chết cũng không để cho Ân Thương sụp đổ, nhất định phải bảo vệ cho Tử Thụ đến cùng. Thế nên dù biết rằng những chuyện mình làm chính là đang nghịch với thiên ý nhưng Văn Trọng lại chẳng còn đường thoái lui.

Lúc bấy giờ Ma Lễ Thọ lại ngông cuồng bộc phát, đứng lên một cái hung hăng vỗ ngực

- "Chẳng phải vừa rồi chính huynh đệ bọn ta đã đánh cho quân Tây Kỳ phải co chân tháo chạy hay sao? Đến cả Khương Tử Nha bọn ta còn không sợ thì vài ba tên quái dị đã là gì?!"

Im lặng một chút, Ma Lễ Thọ nhìn sang tam ca của mình mà đanh đá mỉa mai

- "Nếu không phải vì ai kia dùng vài phần công lực đả thương Hoa Hồ Điêu của ta thì chưa biết chừng ban nãy cha con Lý Tịnh đã bỏ mạng từ lâu rồi! Nối giáo cho giặc!!"

Nghe đến đây thì Ma Lễ Hải cũng biết rằng người mà đệ đệ mình ám chỉ là ai nên liền thẹn quá hoá giận đập bàn đứng lên điểm mặt

- "Ma Lễ Thọ! Đệ đừng quá phận!!!"

Tất nhiên Ma Lễ Thọ không chấp nhận yếu thế nên liền đó hung hăng mà quát lớn hơn

- "Ta như thế nào là quá phận??? Còn không phải là vì huynh nhìn tên Kim Tra đó giống tên tiểu tử A Kim nên mới không nỡ ra tay sao?"

- "Đệ..."

Vừa nghe nhắc đến A Kim thì bỗng không chỉ có mỗi mình Ma Lễ Hải bất ngờ mà còn có cả Ma Lễ Hồng cũng một dạng sửng sốt. Hắn dường như kích động đến nỗi bước thẳng đến chỗ Ma Lễ Thọ mà cố gặn hỏi

- "Đệ vừa nói gì? Tên Kim Tra đó thật sự có dung mạo giống A Kim sao?"

Ma Lễ Thọ dường như vẫn chưa nuốt trôi cơn giận của mình nên còn chưa chịu im miệng mà thậm chí còn cố tình nói lớn

- "Phải đó! Là rất giống A Kim đó! Người mà hai người các huynh ngày đêm mong nhớ đó!"

Ấy chà, cho đến thời điểm này thì thân thế và cả quá khứ của huynh đệ nhà họ Ma này có vẻ cũng khá là phức tạp đây...

Nghe đến bấy nhiêu thôi thì có lẽ Cửu Nguyệt và Văn Trọng cũng đã hiểu được ít nhiều vấn đề trọng tâm rồi. Nguyên nhân khiến cho cuộc chiến ngày hôm nay bất thành chính là do Ma Lễ Hải vì nhìn thấy dung mạo của Kim Tra giống với người thương của hắn, thế nên mới không nỡ xuống tay.

Từ đầu đến giờ Ma Lễ Thanh trầm mặc là thế nhưng ngay sau khi nghe những lời của Ma Lễ Thọ cũng lạnh giọng mà nhắc nhở

- "A Tứ! Đệ kiệm lời lại đi! Đừng vạch áo cho người xem lưng!"

Ma Lễ Thọ cứ như một đại thẩm hung hãn mà gân cổ phản kháng

- "Đại ca! Đệ có nói gì sai sao? Nhị ca và tam ca vì một tên tiểu tử không rõ lai lịch mà gần một năm nay như nước với lửa, chẳng những vậy mà ngày hôm nay còn vì kẻ có dung mạo giống hắn mà ra tay đả thương Hoa Hồ Điêu của đệ! Đã là hai lần rồi đó! Chuyện này đệ nhất định không bỏ qua đâu!!!"

Nói vừa dứt câu thì Ma Lễ Thọ đã liền chộp ngay túi vải đựng linh thú của mình bỏ đi, để lại nơi đây một bầu không khí nặng nề vô cùng. Nếu đã là như vậy thì A Kim đó chắc hẳn đối với huynh đệ nhà họ Ma không hề tầm thường.

Ngay sau khi Ma Lễ Thọ rời đi thì Ma Lễ Hải cũng một dạng tâm trạng trầm uất mà lặng lẽ cáo lui.

Lúc bấy giờ bỗng dưng từ bên ngoài có tin báo về

- "Báo cáo tướng quân! Đã bắt được tên hắc y nhân đó rồi!!"

Sở dĩ Nhã Nhi tạp drop truyện Na Tra là bởi vì có một vài bạn đã tự ý lấy truyện đi đăng nơi khác mà không một lời xin phép. Nay sau khi đã giải quyết được rồi thì Nhi sẽ up lại dần dần và có chỉnh sửa một ít về nội dung. Các bạn đọc truyện vui vẻ, yêu thương ❤️

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!