Nam Ai

Chương 47: Hồi 47: Lần đầu đánh người!



Ngày mai, ngày mai lại là một ngày mới, một khởi đầu mới.

Khởi đầu, lãng quên nhau.

...

Tờ mờ sáng.

"Chị Nam Sa, chị...vẫn đi làm à?"

Con bé ba quan ngại nhìn Nam Sa, tuy nó không tỏ tường chuyện gì đang thật sự diễn ra nhưng ai nấy trong nhà này đều biết rằng cô hai và con nhỏ người hầu vốn như hình với bóng đó giờ đây đã xảy ra rạn nứt.

Nó cứ ngỡ từ hôm qua Nam Sa đã bị đuổi việc nhưng không ngờ hôm nay lại thấy nàng như thường lệ đeo chiếc khăn trên đầu che đi mái tóc và có mặt từ rất sớm.

Nam Sa cười với nó, đó là một nụ cười buồn bã: "Cô hai không nói là đuổi chị."

"À dạ em hiểu rồi, thôi chị em mình vào mần việc đi."

Mần việc, thật ra nàng bây giờ không có tâm trạng để mần cái chi ngoại việc ngóng trông sự xuất hiện của Dạ Lý. Nhưng Nam Sa không phải kẻ vô trách nhiệm, nàng vẫn đủ lý trí để tạm gác chuyện riêng mà cố gắng chú tâm vào lau chùi quét dọn Cao gia trang cùng những người hầu khác, mặc dù từ sau khi Dạ Lý thân thiết với nàng thì Nam Sa đã không còn phải làm những công việc tay chân như thế nữa.

Cả buổi sáng, nàng đi qua đi lại luôn vô thức bị mất tập trung vào cánh cửa buồng phòng Dạ Lý, nó vẫn đóng kín, im lìm như chính cô chủ của nó lúc này vậy.

Cho đến tận buổi trưa Dạ Lý vẫn chưa xuất hiện, còn Nguyễn Thị Quý thì gần như phớt lờ sự tồn tại của nàng, nhưng lạ lùng thay bà vẫn chẳng trừng phạt hay xua đuổi đứa con gái đã trót lỡ làm Dạ Lý đau khổ.

Bụng dạ sốt ruột không yên, Nam Sa dường như đang bước đi trên than nóng, rốt cuộc đành bạo gan lại gần Nguyễn Thị Quý thưa chuyện, nàng ấp úng hỏi rằng: "Thưa bà chủ, từ sớm đến giờ con không thấy cô hai ra khỏi phòng hay mở cửa cho người hầu mang thức ăn vào, không biết có chuyện gì xảy ra không?"

Nguyễn Thị Quý ngồi gác một chân lên ghế, điềm nhiên nhai trầu như thường bữa, nhàn nhạt đáp: "Mặc xác nó, con với cái, đồ hư hỏng! Còn mày nữa, làm không lo làm ở đó xớ rớ, coi chừng tao đuổi cổ bây giờ."

"Dạ thưa bà nhưng mà cô hai..."

"Mày im! Mày đừng làm bộ tịch như quan tâm nó lắm vậy, mày cũng chỉ đang ngộ nhận mà thôi. Làm được thì làm không được thì nghỉ."

Nam Sa mím chặt đôi môi, cố gắng để không bật ra lời giải thích rằng mình không ngộ nhận, cả hôm qua lẫn hôm nay hay bất cứ ngày tháng nào lúc trước nàng cũng chưa từng ngộ ngận, chỉ là nàng đã quá hèn nhát để dám bày tỏ lòng mình.

Nhưng nàng không thể hỗn, không thể trả treo với bà chủ được, bà chủ kêu im thì phải im. Vả lại, Nam Sa tuyệt đối không muốn bản thân bị đuổi việc vào lúc này, nếu không thì nàng sẽ hoàn toàn không còn cách nào cứu vãn với Dạ Lý được nữa.

Cứu vãn ư? Mặc dù cứu vãn xong thì nàng cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra sự thể gì. Và liệu rằng mình có cứu vãn nổi không đây?

"Dạ, thưa bà chủ con đi làm việc tiếp."

Nguyễn Thị Quý tất nhiên không thèm trả lời nàng, Nam Sa đành lầm lũi đi xuống bếp để chuẩn bị cơm trưa.

Ở dưới bếp, một đám người hầu vừa mần chuyện bếp núc vừa thị phi tám chuyện với nhau, mà chủ đề họ nói lại là về Nam Sa. Một gã gia đinh đang buộc lại mấy bó củi trong xó, nói: "Con nhỏ lai Tây đó nó chọc giận cô hai nhà mình rồi, hình như đã bị thất sủng."

Một chị khác đang xắt rau nghe vậy liền bĩu môi trả lời: "Ui xời, tao biết thế nào cũng có ngày này mà, dòng máu của nó khác dân mình mà lại là con hoang nữa, không có cha dạy dỗ thì sao biết điều mà chiều lòng chủ hay ai."

Vừa hay lúc đó Nam Sa đang đứng ở vách tường sát căn bếp, vừa định bước vào thì đã bị những lời lẽ khiếm nhã này làm cho khựng lại.

Đoạn, lại có một ông chú trung tuổi tiếp lời: "Mẹ con nhà đó dễ sợ lắm, bà mẹ thì thông dâm với thằng Tây đến phá xóm mình, còn đứa con thì lai tạp chủng, không biết hồi trước cô hai mắt mù hay sao mà rước nó về làm người hầu thân cận nữa."

Cái gì mà "Cô hai mắt mù hay sao?" Ông chú ấy thốt ra câu này liền khiến cả căn bếp nháo nhào, ai nấy đều lo sợ.

"Trời ơi, ông xỉn rồi phải không sao mà gan dữ vậy!? Sao ông dám nói cô hai mắt mù..."

Ông chú nọ trề môi cả thước, khinh khỉnh đáp: "Tao nói vậy đó, sợ chi ai mà không dám nói? Tánh tình tao ngay thẳng đó giờ, nè nghe nè cô hai mắt mù cô hai mắt mù cô hai mắt mù."

Chợt, Nam Sa nhịn không được bèn bước ra đối diện với ông ta, nàng tức giận vô cùng khi nghe có người xúc phạm Dạ Lý, nàng nói: "Chú Sáu, sao chú độc miệng quá vậy? Cô hai có làm chi chú đâu mà sao khi không chú nói cô hai mắt mù?"

Sự xuất hiện của Nam Sa khiến cho ông Sáu đó giật nảy mình, thình lình đánh rơi con dao đang xắt thịt xuống đất. Khi nhìn lại là nàng, ông ta mới gượng gạo chữa thẹn, cố tỏ ra bất cần, lại tiếp: "Cái con này, mày hỗn hả!? Tao đáng tuổi má mày đó nhe...à ừm...thì tao nói vậy đó, mày có giỏi thì méc lại cô hai đi, mà chắc gì cô hai chịu nói chuyện tới mặt mày nữa, mày sắp bị đuổi khỏi Cao gia trang này rồi đồ con hoang, má của mày chửa hoang mới sanh ra nghiệt chủng như mày."

Trông thấy cả căn bếp đều toàn những người đang nhìn mình bằng cặp mắt khinh bỉ, Nam Sa có chút e dè, sự tự ti trong nàng phút chốc lại quay trở về, nhưng lần này nàng đã không lùi dù chỉ là nửa bước, đáp: "Con không có hỗn với chú, chú nói gì con cũng được nhưng không được quyền xúc phạm má con và cô hai!"

"Tao xúc phạm đó, rồi mày làm gì tao? Mày tưởng còn được cô chủ chống lưng à? Cô hai Dạ Lý chán mày rồi con hoang ạ."

Nàng vẫn biết tất cả mọi người không chỉ trong Cao gia trang mà còn cả khắp xóm này xứ này đều ghét bỏ má con nàng, nhưng khi làm việc ở đây cũng chưa đến mức có ai phỉ báng nặng nề đến thế, hôm nay là lần đầu tiên. Khi nàng không còn Dạ Lý bên cạnh nữa mọi người đều không cần phải nể mặt nàng.

Nam Sa quả thật hiền và cũng quả thật nhát, nhưng nàng không hèn đến mức để cho người ta tùy ý xúc phạm má mình hay Dạ Lý, hai người này là tâm can xương cốt của nàng, là hai người mà nàng bất chấp tất cả cũng phải bảo vệ cho bằng được!

Chợt, biểu cảm trên gương mặt Nam Sa bỗng trở nên lạnh lùng đến lạ. Nàng bước từng bước đến gần chú Sáu kẻ đã dám buông lời lẽ xúc phạm hai người quan trọng nhất đời nàng khiến cho ông ta hoảng hồn vội lùi dần về phía sau lắp bắp hô lên: "M..mày mày định làm gì? Tránh ra, đồ con hoang...mày tính như thằng Tây cha của mày đi giết người à!?"

Nam Sa vẫn tiến tới, vừa bước nàng vừa trầm giọng nói: "Chú phải xin lỗi má của con và cô hai."

Những người có mặt trong căn bếp đều đồng loạt tránh né khỏi nàng ngoại trừ chú Sáu đã không còn chỗ để chạy đi. Ông ta dù sợ nhưng vẫn không bỏ được thói vênh váo: "Mắc mớ gì tao phải xin lỗi!? Tao thẳng thắn từ đó tới giờ, ở đây ai cũng đều biết, tao cũng có nói gì sai? Má của mày có thai với thằng Tây sát hại dân xóm này, mày là con hoang, cô hai mắt mù mới đem mày v..ề..."

Chát!

Một cái bạt tai được giáng xuống, là Nam Sa, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng ra tay đánh người.

Bị một đứa con nít nhỏ tuổi hơn rất nhiều tát, trong khoảnh khắc chú Sáu vừa đau lại vừa ngỡ ngàng, ông ta đưa tay sờ lên bên gò má đau rát mà bây giờ đã in hằn năm dấu tay của nàng. Không tin nổi sự việc vừa mới xảy ra, chú Sáu nhìn quanh thấy mọi người đều đang quan sát mình, không một ai đứng ra nói lời công đạo. Khi cùng nhau đàm tiếu thì bọn họ đều hăng hái lắm, nhưng khi có chuyện xảy ra thì y như rằng tất cả đều trở thành khán giả đứng chờ xem kịch.

Vừa thẹn vừa phẫn giận, ông ta vội nhặt lên con dao xắt thịt ban nãy hướng phía Nam Sa đâm tới.

Nàng giật mình, theo bản năng lách người tránh né, may mắn thay đã tránh được một nhát này nhưng chú Sáu vẫn không có ý dừng lại, ông ta điên cuồng xông về phía nàng bất chấp việc Nam Sa đang ra sức tránh né mà giơ cao con dao chuẩn bị hạ xuống thêm một nhát chí mạng.

"Nam Sa!"

Là tiếng của cô hai...

Chị Dạ Lý, đừng đến đây, làm ơn đừng đến đây!!!

Phập!

Đó là...máu sao...? Không...đừng mà...

Màu đỏ, nó thật đẹp, đẹp như một cánh hoa đang nở rộ vậy. Nhưng bây giờ cánh hoa ấy lại đang ở trên thân Dạ Lý, nó bung nở, lan tràn màu của máu.

Máu? Máu ư?

...

"Trời ơi Dạ Lý, con của tôi. Con làm sao vậy? Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại! Tụi bây còn đứng đó nhìn cái gì? Mau kêu ông Chơn lấy xe đưa con tao đi bệnh xá, nhanh lên nhanh lên!!!"

Chị Dạ Lý, em đã gây ra chuyện gì thế này?