Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 119



Tại Hoa Đô, có đến ba lực lượng đang âm thầm tiến về khu biệt thự cũ của Phạm gia ngày trước.

A Độ dẫn theo những người vệ sĩ trung thành của Vân gia tiến về phía cửa chính của căn nhà cũ Phạm gia, hiện nay nơi đây được tận dụng là phòng thí nghiệm chui nhưng cũng hoang tàn và đổ nát.

Vương Trung thì đi chung với đám sát thủ chuyên nghiệp vừa được huấn luyện sau này ở thành phố X và Thịnh Hạ Nghi thì chọn cửa sau mà tiến đến.

Tiểu Thành thì dẫn theo mấy người vệ sĩ riêng của Vân Tường đột nhập từ trên không xuống.

Trong phòng khách của căn biệt thự cũ kỹ không có lấy một cái đèn nào ra hồn hết, thứ ánh sáng duy nhất giúp người ta lần mò được đường đi là ánh nến lập lòe được thắp dọc theo bức tường nhìn rất tâm tối và âm u.

Những chiếc cửa sổ của căn biệt thự cũng bị hư hao gần như là toàn bộ, cửa gỗ đều bị mối mọt đục khéc, cửa sắt thì bị gỉ sét nhìn không ra hình dạng ban đầu.

Phòng ốc đều phủ một lớp bụi dày và vật dụng trong nhà đều cũ kỹ, mạng nhện giăng đầy khắp nơi.

Đều khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ khi đặt chân vào ngôi biệt thự này là những vết máu còn lưu lại trên tường và cả sàn nhà, qua bao nhiêu năm những dấu tích về cuộc thảm sát tại Phạm gia nhiều năm về trước vẫn còn tồn tại là minh chứng cho tội ác và bi kịch của một gia đình.

Vân Tứ Thiên và Marry Scarler bị trói lại ngồi dựa sát tường, Marry Scarlet từ lúc mở mắt ra ở nơi âm u, quỷ dị này thì đã sợ đến ngất đi lần nữa, lúc tỉnh lại bà luôn nép vào người của Vân Tứ Thiên để tìm cảm giác bình yên.

Vân Tứ Thiên giờ phút này đã hối hận đến xanh cả ruột, sau khi biết William Author là kẻ chủ mưu bắt cóc ông và vợ mình để uy hiếp con gái ruột của mình kết hôn với hắn ta ông đã rất tức giận nhưng đã quá muộn màng, giờ phút này Vân Tứ Thiên còn bị nhốt ở một nơi quái quỷ như thế này thì làm sao bảo vệ được con gái và Vân gia cơ chứ.

Nghĩ lại Vân Tứ Thiên cảm thấy mình là một người ngu ngốc và vô cùng thất bại bởi bao nhiêu năm ông đã nuôi ông tay áo, tự mình hại mình rồi.

Marry Scarlet thổn thức tựa đầu vào vai của Vân Tứ Thiên: “Tứ Thiên, không biết giờ Roise sao rồi nữa?”.

Vân Tứ Thiên thờ dài một cái: “Ở đây là Hoa Đô em nên gọi con bé bằng cái tên Vân Tường, dù em không thích Vân gia thì anh vẫn mang trong mình dòng máu của họ Vân, trong người Vân Tường vẫn chảy dòng máu của họ Vân…Marry anh biết em cho rằng ba mẹ anh bảo thủ năm đó nhất quyết giữ Vân Kiệt ở lại không cho nó theo chúng ta đến thành phố C từ đó em ghét bỏ đứa con vô tội của chúng ta, anh biết em ghét chữ “Vân” trong tên của Vân Tường nên mới di du cho em gọi nó bằng cái tên Roise Scarlet như em muốn nhưng mà…đây là Hoa Đô anh nghĩ cũng đến lúc chúng ta đối mặt với mọi thứ rồi Marry à”.

Khóe mắt của Marry Scarlet đỏ hoe lên: “Tứ Thiên, xin anh đừng nói nữa có được không đừng nhắc đến những chuyện không nên nhắc đến nữa…em xin anh đấy”.

Giọng của Vân Tứ Thiên vẫn đều đều vang lên: “Năm đó, thằng bé Vân Kiệt quyết định ở lại Hoa Đô để giữ lại mối quan hệ giữa chúng ta và Vân gia…thằng bé tuy còn nhỏ nhưng lại suy nghĩ vô cùng thấu đáo, còn biết hy sinh cho những người lớn như chúng ta nữa. Marry lúc đó em thương Vân Kiệt hơn cả Vân Tường còn hy vọng sau này thằng bé sẽ trở thành một điểm sáng trong giới học thuật nghiên cứu nhưng nó đã chọn rời xa vòng tay của em từ đó em thất vọng muốn quên đi thằng bé sau đó nhận William Author làm con trai, những kỳ vọng em dành cho Vân Kiệt đều chuyển sang Will thậm chí coi trọng Will hơn cả Vân Tường con gái ruột của mình. Năm đó, ba gọi điện báo tin Vân Kiệt bị tai nạn qua đời em đã như người mất hồn suốt cả một tháng trời sau đó em bảo rằng “là tự nó lựa chọn như thế không thể trách em vô tình được” nhưng anh biết khoảng thời gian đó em đã vô cùng đau khổ… anh nhiều lần thấy em lặng lẽ khóc một mình, em vẫn thương Vân Kiệt nhất nhà nhưng thông tin thằng bé đã từ giã cõi đời làm em bị sốc, từ đó em quy trách nhiệm lên người ba mẹ anh…”.

Nghe Vân Tứ Thiên nói mà nước mắt của Marry Scarlet chảy xuống thành dòng, có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ họng bà làm bà không thể thốt nên lời.

“Anh hiểu sự đau đớn mất con nhưng không nói được của em nên mới bỏ qua tất cả cho em làm càng… bao nhiêu năm nay Vân Tường cũng sống không vui vẻ luôn phải hướng tới hình mẫu lý tưởng mà em muốn, luôn phải làm theo ước mơ của em, tuổi thơ con bé cũng bị đánh cắp. Nếu lúc đó chúng ta ở lại Hoa Đô thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi”.

Marry Scarlet ngẩng đầu lên nhìn Vân Tứ Thiên bằng đôi mắt ngấn lệ, bà lấy hết dũng khí lên tiếng: “Phải anh nói không sai em rất yêu thương Vân Kiệt nhưng thằng bé lại chọn cách rời xa em vì quá tức giận nên em mới nói không cần đứa con như thế nữa, em luôn xem Will là bản sao thay thế Vân Kiệt...là em làm cho Vân Tường đau khổ mệt mỏi suốt nhiều năm qua…là em chia cắt tình thân của hai đứa con của mình và gia đình của bọn chúng…huhuhu…tất cả là lỗi của em Tứ Thiên, xin lỗi vì tất cả”.

Vân Tứ Thiên khẽ lắc đầu: “Không Marry, em không có lỗi gì với anh cả”.