Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 21: Nữ phụ đoàn hân nghiên



Sáng hôm sau, mới hơn 5 giờ sáng Uyển Như đã thức dậy, tắm rửa, thay đồ, kiểm tra lại tất cả tài liệu quan trọng cần đem theo và cả bản hợp đồng kí kết, khi kiểm tra qua, thấy mọi thứ đều đã đầy đủ, cô nhanh chóng xuống lầu ăn sáng

Bước vào bàn ăn,Uyển Như ngồi xuống bên cạnh Liễu Thi Hàm, đối diện trước mặt cô là Tống Vỹ Thành và Tống Giai Ý, bọn họ thấy cô bước xuống cũng không hề lên tiếng nói chuyện, chuyên tâm ăn đồ ăn của chính mình, thật ra Liễu Thi Hàm cũng đã nghe qua chuyện hợp đồng với Lục thị hôm qua tạm thời vẫn chưa kí kết thành công, bà cũng biết Tống Vỹ Thành vẫn còn đang rất tức giận cô con gái nhỏ của mình, liền lên tiếng muốn nói giúp cho Tống Giai Kỳ

" Chuyện hợp đồng..." bà vẫn còn chưa nói hết câu đã nghe tiếng Tống Vỹ Thành đập mạnh tay xuống bàn,gương mặt tức giận nhìn về phía Uyển Như chỉ tay quát lớn

"Nếu như hôm nay bản hợp đồng với Lục thị không thể kí kết thành công, thì mày cũng đừng có quay về cái nhà này nữa... Hừ.."

Dứt lời, ông xoay người bước thẳng ra cửa, bỏ dở cả bữa ăn trên bàn, Tống Giai Ý thấy ông rời đi, cũng buông đũa, đứng dậy lễ phép cúi chào Liễu Thi Hàm, rồi nhanh chóng đuổi theo Tống Vỹ Thành, thật ra trong lòng cô biết rất rõ chuyện Lục thị lựa chọn người phụ trách theo sát dự án,không phải là lỗi của Tống Giai Kỳ, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất khó chịu, có chút đố kị,nên tạm thời cô vẫn không muốn đối mặt với Tống Giai Kỳ mà cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt, có lẽ cô cần thêm chút thời gian để bản thân có thể bình tâm trở lại

Liễu Thi Hàm thấy Tống Vỹ Thành tức giận rời đi, liền quay sang an ủi Tống Giai Kỳ,bà nắm lấy bàn tay cô vỗ vỗ " Con đừng buồn, ba con tuy tính tình có chút nóng nảy, nói năng hơi lỗ mãn nhưng chung quy vẫn rất thương con, đợi ba con nguôi giận mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi"

Uyển Như ngước mắt nhìn gương mặt lo lắng của bà, cô nở nụ cười trấn an " Mẹ đừng lo, bản hợp đồng lần này con nhất định sẽ tìm mọi cách để kí kết thành công, con biết ba đã đặt rất nhiều hi vọng và tâm huyết vào nó, con sẽ không phụ sự kì vọng của ba đâu"

Gương mặt bà hết sức ngạc nhiên khi nghe cô nói như vậy, đôi mắt bà ánh lên sự mừng rỡ, có lẽ đứa con gái của bà đã thật sự khác với trước đây, đã thật sự thay đổi, dù là do mất trí nhớ đi nữa nhưng Tống Giai Kỳ của bây giờ khiến bà an tâm và hài lòng hơn rất nhiều

Trò chuyện một hồi, Uyển Như nhìn đồng hồ đã thấy thời gian đã hơn 7 giờ,cô hoảng hốt,vội vã cầm lấy túi xách chào tạm biệt mẹ mình, ra cổng bắt một chiếc taxi đến thẳng tập đoàn Lục thị

Tại tập đoàn Lục thị, bước xuống xe, Uyển Như đến quầy lễ tân chào hỏi, sau khi nghe họ bảo tổng giám đốc Lục Ảnh Quân vẫn chưa đến, cô liền đến dãy ghế ngoài đại sảnh ngồi đợi. Trong thời gian chờ đợi, Uyển Như lấy tập dự án ra chuyên tâm nghiên cứu, tham khảo

Lúc này gần 9 giờ sáng, xe của Lục Ảnh Quân cuối cùng cũng xuất hiện trước cổng Lục thị, nghe được tiếng mọi người xôn xao Uyển Như mới rời mắt khỏi bản dự án ngẩn đầu lên nhìn

Người đàn ông từ gương mặt cho đến vóc dáng đều xuất chúng, đang từ cửa đi về phía cô, trước sự cung kính cúi đầu của tất cả mọi người, chính là Lục Ảnh Quân, hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi trắng quần tây đen kết hợp với chiếc áo khoác măng tô dài, trông vô cùng lịch lãm, nhưng gương mặt lạnh băng đó thì muôn đời vẫn không thay đổi

Thấy anh bước đến, Uyển Như liền đứng dậy cúi đầu "Lục tổng"

Nhìn thấy Uyển Như đang đứng trong đại sảnh, trên người mặc một chiếc áo Cadigan màu xanh nhạt phối cùng chân váy chữ A,dưới chân là đôi giày trendy cao gót, tóc được búi cao gọn gàng, tinh tế, trên tay còn đang cầm bản dự án, hình như là vừa mới đọc xong, xem ra hôm nay cô là có chuẩn bị mà đến.Ánh mắt Lục Ảnh Quân như có như không liếc qua người cô,bước thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc

Bỏ lại một mình Uyển Như trong đại sảnh, cô nhìn thang máy đi lên mà oán thầm trong lòng, còn đang bối rối không biết làm sao thì một cô gái bước đến " Tống tiểu thư mời theo tôi" Uyển Như gật đầu đi theo cô ấy rẽ vào một lối khác lên phòng Tổng giám đốc. hình bóng cô vừa rời đi tất cả nhân viên trong đại sảnh bắt đầu xôn xao bàn tán, có lẽ bọn họ thắc mắc cô có thân phận gì mà được đích thân tổng giám đốc ra mặt

Đứng trước cửa phòng, cô cố trấn an bản thân,hít thở sâu vài lần mới đưa tay gõ cửa, nghe được tiếng đáp bên trong liền đẩy cửa bước vào

Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Lục Ảnh Quân đang đứng ngay cạnh chiếc tủ kính lớn được trưng bày rất nhiều loại rượu cao cấp và quý hiếm, lúc này anh đã cởi áo khoác ngoài vắt lên thành ghế, chiếc sơ mi trắng được đóng thùng gọn gàng, tay áo được anh xoắn đến khủy tay, vài chiếc nút ở cổ cũng đã được cởi ra, lộ ra thân hình cường tráng, mạnh mẽ khiến bất kì cô gái nào lần đầu gặp gỡ cũng đều sẽ bị anh đốn gục, anh mở tủ lấy ra một chai rượu vang, rót vào ly, rồi đưa lên môi nhấp một ngủm nhỏ, rồi đi đến chiếc sopha ngồi xuống, chân vắt chéo, giọng trầm trầm

"Ngồi đi"

Uyển Như ngoan ngoãn như chú mèo con, nhanh nhảu bước đến ngồi đối diện, rụt rè đặt bản hợp đồng lên bàn, đẩy đến trước mặt Lục Ảnh Quân, giọng lí nhí

"Lục tổng...chuyện hôm qua, là do tôi không tốt,nhưng chỉ cần ngài cho Tống gia chúng tôi một cơ hội, Tống gia chúng tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng" nói rồi cô chớp chớp mắt len lén nhìn sắc mặt của người đàn ông đối diện, với bản tính thất thường cổ quái đó,không biết anh ta có lại vô cớ nổi giận với cô nữa hay không

Bên này Lục Ảnh Quân đôi mắt lơ đễnh nhìn ly rượu đang sóng sánh xoay tròn trên tay mình "Ồ" lên một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Uyển Như đang ngồi đối diện, ánh mắt sắc bén, u lãnh, khiến cô cảm thấy sợ hãi cụp mắt cúi đầu,hai bàn tay dưới bàn đang vò nhàu cả một góc váy

Nhìn thấy biểu cảm thỏ đế trên gương mặt cô, anh thu lại tầm mắt, môi mỏng khẽ nhếch, tao nhã nâng ly rượu lên môi uống cạn,

Không hiểu sao, thấy cô sợ hãi mình như vậy, anh không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại càng muốn trêu chọc hù dọa cô hơn

Sau khi uống cạn ly rượu, anh cố tình đặt thật mạnh ly rượu xuống bàn, giọng điệu nghiêm trọng " Đây chính là cái mà Tống gia các người gọi là thành ý"

Thấy Lục Ảnh Quân hành động như vậy, nghĩ là anh lại tức giận, Uyển Như liền cuống quít đứng dậy, cúi đầu xin lỗi

" Xin lỗi, Lục Tổng, tôi..tôi..không cố ý..bất quá..sau này..tất cả mọi chuyện tôi đều sẽ nghe theo anh.."

Trên môi anh thoáng qua ý cười, đưa tay lên miệng ho vài tiếng, đang định nói gì đó thì ngoài cửa có tiếng gọi vang lên " Ảnh Quân, Ảnh Quân anh có trong đó không?..là em Hân Nghiên đây!"

Lục Ảnh Quân xoay người nhìn ra hướng cửa, nhận ra tiếng của Đoàn Hân Nghiên, anh lên tiếng đáp lại

"Vào đi"

Nghe được tiếng người đồng ý, liền đẩy cửa bước vào, Đoàn Hân Nghiên trước giờ trong mắt mọi người,cô và Lục Ảnh Quân chính là thanh mai trúc mã, lớn lên từ nhỏ, nên việc cô đến tập đoàn Lục thị tìm anh là chuyện rất thường xuyên, Lục Ảnh Quân cũng không hề phát lệnh cấm cửa với cô, nên tất cả nhân viên ở đây đều để cô tùy ý ra vào, giống như hôm nay cũng vậy, Đoàn Hân Nghiên vừa đi công tác nước ngoài, thương thảo cho bản hợp đồng khá quan trọng,cả tuần lễ nay mới về đến, chính vì vậy mà buổi lễ kỉ niệm thành lập của tập đoàn Lục thị cô mới vắng mặt

Bước vào phòng với gương mặt vui vẻ, trên tay còn cầm theo túi quà,chưa kịp khoe với Lục Ảnh Quân, thì bước chân cô liền khựng lại, khi nhìn thấy một cô gái,không chỉ đang đứng trong phòng anh, mà còn ngồi đối diện với anh.

Uyển Như hiếu kỳ, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là cô gái nào lại có thể gọi thẳng tên của Lục Ảnh Quân một cách thân mật như vậy, ngẩn đầu liền nhìn thấy cô gái đang từ cửa bước vào với nhan sắc hết sức là xinh đẹp, gương mặt V-line, mũi chuẩn S-line, dáng người cao ráo, thon thả, có lồi có lõm, làn da trắng bóc như trứng gà, mái tóc dài uốn xoăn bồng bềnh, trên người mặc một chiếc đầm dài màu đỏ, muốn có bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu, đến ngay cả cô là con gái còn không rời mắt được,huống chi là đàn ông.

Uyển Như còn đang mãi mê ngắm nữ sắc, thì nghe được tiếng Lục Ảnh Quân gọi tên cô gái là Hân Nghiên,

Tên gọi thoáng qua rất quen tai,hình như cô đã từng nghe qua ở đâu, nhưng nhất thời lại không nhớ được.."Hân Nghiên...Hân Nghiên" đúng rồi sao cô lại quên mất, đây chính là nữ phụ trong quyển tiểu thuyết mà cô xuyên qua Đoàn Hân Nghiên.