Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 24: Phí nam dạ



Thấy có người đến phá đám chuyện tốt của mình, gã đàn ông tỏ ra bực bội, hắn buông cánh tay Uyển Như ra, liền tiến về phía chàng trai,giọng điệu hăm dọa

"Này chú em, bày đặt bắt chước người ta,định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, anh nói cho chú em biết,nếu không muốn chết thì tránh qua một bên"

Nghe gã đàn ông nói, anh khẽ nhếch khóe môi đầy quyến rũ, mi mắt rũ xuống, trong ánh mắt anh lúc này toàn là sự lạnh lẽo, sau đó liền bất ngờ vươn tay túm chặt lấy cổ tay gã đàn ông siết mạnh

"Rắc..rắc.."

"Aaa...aa.."

Gã đàn ông thét lớn, thảm thiết, quá đau đớn mà một chân khụy xuống đất, ôm lấy cổ tay mình

Tiếng hét của gã đàn ông đã làm kinh động tới mọi người trong quán bar, họ bắt đầu nhốn nháo, ồn ào, tiếng nhạc cũng theo đó im bặt

Lúc này từ đâu một nhóm người đàn ông toàn thân vest đen bước đến cúi đầu cung kính

" Phí thiếu, xin lỗi vì không biết ngài ở đây, là chúng tôi thất trách, xin ngài trách phạt"

Anh ta liếc mắt nhìn gã đàn ông đang nằm la hét đau đớn trên sàn, ánh mắt thâm trầm cực độ, giọng nói như rít từ kẽ răng phun ra một chữ

" Cút"

Người đàn ông mặc vest đen,cúi gập người, tỏ ý đã biết, dắt người rời khỏi, mọi người dần tản ra bầu không khí cũng hòa hoãn bình thường trở lại

Lúc này anh xoay người nhìn về phía Uyển Như, mĩm cười, đưa tay đẩy đẩy gọng kính hỏi

" Cô gái nhỏ, không bị dọa sợ chứ?"

Uyển Như nãy giờ đang thất thần đứng lặng một chỗ, nghe anh hỏi liền hồi tỉnh,nhìn anh lắc đầu nguầy nguậy đáp " Tôi không sao, cám ơn anh đã giúp đỡ"

Cô nhìn chằm chằm gương mặt chàng trai trước mắt, rõ ràng khuôn mặt anh ta rất điển trai, nụ cười cũng rất tao nhã,nhưng không hiểu tại sao lại khiến Uyển Như khi nhìn đều lạnh hết cả sống lưng, có lẽ một màn vừa rồi đã khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô nhớ không nhầm thì một nhóm người mặc đồ đen, mặt mũi dữ tợn khi nãy gọi anh ta là "Phí thiếu"

Mặc dù Uyển Như không biết " Phí thiếu" là ai nhưng khi chứng kiến sự cung kính và sợ hãi của đám người đó thì cô biết chắc, chàng trai đang đứng trước mặt cô đây là một người có xuất thân không hề đơn giản..Uyển Như cảm thấy bản thân mình tốt nhất vẫn là đừng nên dính dáng đến anh chàng này

Còn đang nghĩ ngợi thì lúc này Y Na không biết từ đâu xông đến trước mặt anh giọng say bét nhè, ngả ngớn nắm lấy cánh tay anh kéo kéo

" Anh đẹp trai...ra đây nhảy với em nào..chúng ta cùng nhảy..nào..."

Uyển Như thấy hành động của Y Na liền giật cả mình, vội chạy đến kéo cô ra rồi liên tục cúi đầu xin lỗi

"Xin lỗi anh, bạn tôi...thật ngại quá..cô ấy say rồi, tôi sẽ lập tức đưa cô ấy về, xin lỗi anh..khi khác có dịp nhất định sẽ mời anh ăn cơm, để cám ơn anh hôm nay đã giúp đỡ"

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy bóng dáng hai cô gái mất hút đằng xa, anh đưa ngón tay trỏ sờ sờ mũi,miệng lẩm bẩm " Đến cả cái tên còn chưa biết nữa là.."

Nói rồi anh đưa tay vào túi quần, thong thả, tao nhã đi vào thang máy lên thẳng tầng hai của quán bar, đứng trước cửa phòng V.I.P liền đẩy cửa bước vào

Bên trong phòng bao có một người đàn ông đang ngồi đợi sẵn, chân bắt chéo trên ghế sopha, trên tay còn cầm một ly rượu vang đỏ đưa lên môi ưu nhã nhấm nháp,gương mặt cực kì u ám, ánh mắt như có lửa, bắn về phía người vừa đẩy cửa bước vào

" Cậu chết ở cái xó nào mà giờ này mới chịu bò đến, cậu nghĩ Lục Ảnh Quân tôi lúc nào cũng nhàn rỗi như cậu sao..Phí Nam Dạ"

Người đàn ông vừa đẩy cửa bước vào ấy chính là Phí Nam Dạ, là bạn thân và cũng là bác sĩ riêng của Lục Ảnh Quân

Phí Nam Dạ nghe ra giọng điệu đang tức giận của anh liền nở nụ cười sáng lạng bước đến, ngồi xuống bên cạnh, đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng trên mặt mình

"Lục đại nhân, anh đừng có tức giận, nghe tôi giải thích đã, lúc nãy vào quán bar có gặp chút chuyện bất bình, nên mới đến trễ như vậy"

Lục Ảnh Quân gương mặt chẳng thèm quan tâm đến Phí Nam Dạ chỉ hừ lạnh một tiếng

"Từ lúc nào Phí Nam Dạ cậu lại bắt đầu lo chuyện bao đồng vậy"

"Đây không phải là chuyện bao đồng, tôi vừa giúp một cô...ga..i"

Chưa nói hết câu đã thấy Lục Ảnh Quân cụp mắt không vui, đặt ly rượu trên tay xuống

"Tôi không có thời gian để nghe cậu kể chuyện phiếm"

Phí Nam Dạ liền lập tức ngậm miệng, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, anh quên mất hôm nay bản thân hẹn Lục Ảnh Quân, để thăm hỏi về bệnh tình của anh,lúc đầu hai người vốn dĩ hẹn gặp tại biệt thự của Lục gia nhưng vì Lục Ảnh Quân đang có chút công việc bận bên ngoài,nên đành hẹn lại tại quán bar này. Phí Nam Dạ đưa tay lên miệng ho nhẹ vài tiếng hỏi:

"Dù đã liên tục dùng thuốc, vẫn không thể ngủ được sao?"

"Ừm"

" Vậy bây giờ bắt buộc phải dùng biện pháp khác, vì cậu đã dùng thuốc trong thời gian khá dài, nếu tiếp tục dùng sẽ ảnh hưởng không tốt đến não bộ của cậu"

"Ừm"

" Ngày mai tôi sẽ tìm chuyên gia thôi miên đến khám cho cậu"

Lục Ảnh Quân vẫn thong dong như đang nghe chuyện người khác, điệu bộ lời nói gói vàng "Ừm" một tiếng

Phí Nam Dạ thấy dáng vẻ điềm nhiên của anh như vậy liền bực bội hét lớn

"Cậu...tên mặt lạnh nhà cậu... cậu không thể nói được câu nào dài hơn à, tôi nói cả buổi trời cậu chỉ có thể " Ừm...ừm" thôi à"

Lục Ảnh Quân cũng không trả lời Phí Nam Dạ mà chỉ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, sau đó đứng dậy cầm chiếc áo vest trên thành ghế mặc vào, điềm nhiên đi thẳng ra cửa còn không quên ngoái đầu bỏ lại một câu với Phí Nam Dạ

"Tùy cậu, tôi còn có việc, tôi đi trước" Lục Ảnh Quân nói rồi liền đi mất

Phí Nam Dạ lúc này đúng là tức đến phát nghẹn, miệng lắp bắp không nói thành lời, chỉ biết oán hận nhìn bóng lưng người đàn ông vừa mới rời đi