Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 26: Làm việc ở lục thị



Uyển Như theo chân trợ lý Hàn ra ngoài, mọi người thấy cô bước ra từ phòng của Tổng Giám đốc đều trố mắt ngạc nhiên, họ xầm xì bàn tán, không biết cô là ai, có thân phận gì mà được vào phòng của tổng giám đốc. Nơi mà trước giờ chưa từng có người phụ nữ lạ bước vào, ngoài một người phụ nữ duy nhất, cũng là thanh mai trúc mã với Lục Ảnh Quân Đoàn Hân Nghiên

Trợ lý Hàn đưa Uyển Như đến một gian phòng cách phòng Tống giám đốc một tầng lầu nơi có rất nhiều người đang tất bật bận rộn làm việc. Trợ lý Hàn bước vào vỗ tay ra hiệu triệu tập tất cả mọi người

" Các vị, hôm nay tôi xin giới thiệu với các vị một người...đây là cô Tống Giai Kỳ sẽ đại diện cho công ty của Tống gia, phụ trách theo dõi và giám sát trong suốt quá trình hoàn thành mẫu thiết kế thu đông sắp ra mắt kì này"

Khi lời giới thiệu của trợ lý Hàn vừa dứt, Uyển Như ánh mắt rụt rè hướng về phía mọi người

" Xin chào mọi người, tôi là Tống Giai Kỳ sau này mong mọi người giúp đỡ"

Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan nghênh, lúc này trợ lý Hàn giơ tay ra hiệu cho mọi người về chỗ làm việc, một cô gái với mái tóc xoăn xõa dài mặc chiếc đầm công sở tay dài bước đến mĩm cười vô cùng rạng rỡ

" Trợ lý Hàn chào anh, hôm nay không biết ngọn gió nào đưa anh đến chỗ của chúng tôi vậy, chẳng phải anh lúc nào cũng theo sát bên cạnh tổng giám đốc sao?"

Trợ lý Hàn nhìn cô gái vừa bước đến mĩm cười đáp lại

" Hôm nay tôi nhận lệnh tổng giám đốc đưa người đến đây, bây giờ tôi giao người cho cô, tôi còn phải quay về phòng tổng giám đốc để báo cáo"

Nói rồi trợ lý Hàn xoay người nói với Uyển Như

" Cô Tống, đây là phòng phụ trách, quản lý kinh doanh, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ tham gia làm việc ở đây, có việc gì không hiểu cứ hỏi cô Thiệu đây, cô ấy sẽ là người hỗ trợ cho cô, bây giờ tôi xin phép quay về làm việc"

"Tôi biết rồi, cám ơn anh"

Trợ lý Hàn rời đi thì cô gái tiến gần đến trước mặt Uyển Như

" Cô là Tống Giai Kỳ, tôi có nghe trợ lý Hàn nói qua, tôi cũng xin giới thiệu tôi là trưởng phòng kinh doanh ở đây.. Thiệu Thục Quyên, rất vui được gặp cô"

Thấy có người đến Uyển Như liền gật đầu chào

" Xin chào, cô Thiệu, tôi là Tống Giai Kỳ, sau này mong cô giúp đỡ"

Uyển Như nói rồi đưa tay về phía ngõ ý muốn bắt tay với Thiệu Thục Quyên

" Cứ gọi tôi Thục Quyên được rồi, à đúng rồi bàn làm việc của cô ở bên kia, còn đây là hồ sơ dữ liệu chi tiết sản phẩm, cô cứ từ từ xem, đầu giờ trưa theo tôi qua khu sản xuất"

Thiệu Thục Quyên giả vờ không thấy bàn tay đưa ra của Uyển Như, trả lời qua loa vài câu liền rời đi

Nhìn thấy bàn tay mình đưa ra giữa khoảng không mà không được đáp lại, Uyển Như có chút ngượng ngùng, vội rụt tay lại, tâm trạng nặng nề bước về chỗ làm việc của mình

Ngồi vào bàn làm việc, Uyển Như đảo mắt nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng, thấy ai cũng đều chăm chú làm việc, chẳng ai ngó ngàng hay chú ý đến mình cô ngồi mệt mỏi thở dài

Uyển Như nhớ lại bản thân mình trước khi xuyên vào đây, lần đầu xa nhà xa quê, một mình lên thành phố lập nghiệp, ở một nơi vừa xa lạ, vừa không quen biết ai, những khó khăn, những mệt mỏi, tủi thân, áp lực..tất cả mọi thứ một lần nữa như ùa về trong cô, Uyển Như tự nói với chính mình lần này cô cũng nhất định sẽ vượt qua được, cố lên

Cỗ vũ chính mình xong, tinh thần như được lên dây cót,Uyển Như liền bắt đầu tập trung nghiên cứu tài liệu mà Thiệu Thục Quyên vừa đưa cho cô

Đang chăm chú làm việc thì bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, nhìn màn hình điện thoại thấy người gọi đến là Y Na liền vội bắt máy

"Alo, Y Na cậu tỉnh rồi à!"

" Giai Kỳ...chuyện hôm qua..sao tôi lại ở trong khách sạn vậy??...chúng ta..."

Nghe thấy giọng Y Na đầy lo lắng, Uyển Như liền lên tiếng trấn an

"Cậu đừng lo, không có chuyện gì xảy ra cả, đêm qua do cậu uống say, vốn dĩ ban đầu định đưa cậu về nhà, nhưng tôi lại không biết nhà cậu, nên đành đưa cậu vào khách sạn nghỉ ngơi một đêm"

Nghe được tiếng Uyển Như, Y Na như trút được gánh nặng

" Phù..thật may là không sao cả..cám ơn cậu Giai Kỳ, nếu không có cậu, tôi không biết bản thân mình sẽ ra sao nữa, đúng rồi bây giờ tôi phải nhanh chóng về nhà, nếu không ba tôi sẽ mắng tôi chết, vì tội cả đêm không về, tôi không làm phiền cậu nữa, Giai Kỳ...tạm biệt, khi khác mời cậu ăn cơm nhé"

Cúp máy xong, Uyển Như tiếp tục vùi đầu nghiên cứu tài liệu của mình

Đồng hồ tíc tắc trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ cơm trưa, lúc này khi Uyển Như đang chuẩn bị đi ăn cơm thì nghe được Thiệu Thục Quyên gọi cô đến văn phòng

Uyển Như đi đến trước phòng của Thiệu Thục Quyên, gõ cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào

" Thục quyên, cô gọi tôi có chuyện gì sao?"

Thiệu Thục Quyên lúc này đang chăm chú làm viêc, nghe thấy có tiếng người gọi liền ngẩn đầu

" Cô đến rồi à! thật ngại quá, tôi có thể nhờ cô một việc không, chuyện là tôi đang bận vài việc gấp nên không tiện ra ngoài mua cơm, cô có thể ra ngoài mua giúp tôi một phần cơm rồi mang đến đây được không?"

"Tôi?"

Uyển Như bất ngờ, gương mặt ngạc nhiên, tự chỉ tay và chính mình

"Sao vậy? Cô không tiện sao? vậy..."

" Không...không phải, ý tôi là..nếu cô bận việc quan trọng như vậy, tôi sẽ mua giúp cô"

" Vậy cám ơn cô nhé"

Thiệu Thục Quyên nói xong lại tiếp túc cúi đầu làm việc

Lúc này tại phòng tổng giám đốc

 Lục Ảnh Quân vẫn đang say mê làm việc thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ngừng tay liếc mắt nhìn chiếc di động đang đặt trên bàn, thấy dãy số quen thuộc chân mày anh khẽ nhíu lại, đưa tay bắt máy

" Có chuyện?"

" Lục đại nhân,chuyện tôi nói với cậu hôm qua, tôi đã mời được chuyên gia thôi miên đến trị bệnh cho cậu, một tiếng sau cậu phải có mặt ở bệnh viện của tôi đấy"

Người gọi đến chính là Phí Nam Dạ, vì bệnh mất ngủ của Lục Ảnh Quân mà anh đã chạy đôn chạy đáo suốt thời gian qua, hôm nay còn mời cả chuyên gia thôi miên đến để chữa trị cho Lục Ảnh Quân

"Đã biết"

Bỏ lại một câu nói Lục Ảnh Quân liền cúp máy, đưa tay nhìn đồng hồ, liền đứng dậy tắt máy tính trên bàn, rồi cầm chiếc áo khoác trên thành ghế, nhanh chóng bước ra cửa

Trợ lý Hàn đang làm việc ở bên ngoài, thấy anh bước ra liền cung kính đứng dậy

" Lục tổng..ngài muốn ra ngoài ạ"

" ừm..đến bệnh viện Hoàng Gia"

Lục Ảnh Quân vừa trả lời vừa bước thẳng vào thang máy chuyên dụng, đi xuống lầu

 Thang máy xuống đến đại sảnh Lục thị, Lục Ảnh Quân vừa bước ra liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, đang chạy từ cổng vào trên tay còn cầm theo hai phần cơm hộp,trông có vẻ rất vội vã

Lục Ảnh Quân nhìn thấy cô, bước chân liền dừng lại mà lúc này Uyển Như cũng đã nhìn thấy anh từ thang máy bước ra, cô liền đứng lại cúi đầu chào

" Lục tổng"

Nhìn thấy cô trên trán mồ hôi thấm đẫm, đầu tóc hỗn loạn, có lẽ do trời đang buổi trưa trời nắng nóng lại cộng thêm việc cô chạy bộ mà hai gò má cô lúc này cũng ửng hồng. Anh đưa mắt nhìn xuống hai hộp cơm đang cầm trên tay cô

" Cơm của Lục thị chúng tôi không hợp khẩu vị của cô Tống đây"

Thấy Lục Ảnh Quân nhìn hộp cơm trên tay mình Uyển Như bất giác đem hộp cơm giấu ra phía sau lưng, bộ dạng ấp úng

" Không phải...tôi...chỉ là..tôi..."

Thấy dáng vẻ che giấu ấp úng của cô, ánh mắt anh trầm lại, nhưng cũng không muốn làm khó cô

" Tôi còn có việc bận, không phiền cô dùng bữa"

Anh nhanh chóng bước ra xe, chiếc xe vừa đóng cửa liền mất bóng

Uyển Như lúc này mới thở phù nhẹ nhõm, cô cảm thấy lần nào đối diện với anh,bản thân cô cũng đều không tự chủ mà run rẩy lo sợ

Trên xe, Lục Ảnh Quân ánh mắt nhìn ra cửa xe, thâm trầm u oán

" Khải Trạch, tôi muốn biết,bên phía cô ta sáng nay đã xảy ra chuyện gì?"

Trợ lý Hàn đang lái xe, nghe Lục Ảnh Quân dặn dò liền nhìn anh qua gương chiếu hậu trả lời

" Vâng, thưa Lục tổng"