Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 8: Chị em tốt



Kết thúc một ngày làm việc vất vả, đúng 6 giờ chiều xe chạy về tới cổng Tống gia, hôm nay cả nhà 4 người đều cùng ngồi ăn cơm,Liễu Thi Hàm vừa gắp đồ ăn cho Uyển Như vừa hỏi " Giai Kỳ à! hôm nay con đến công ty cảm thấy công việc thế nào?? có phù hợp với con hay không?" Rõ ràng là hỏi Uyển Như nhưng đôi mắt bà cứ nhìn chằm chằm về phía Tống Vỹ Thành bởi vì bà biết đứa con gái của bà trước giờ chưa từng làm gì ra hồn cả sợ lại chọc giận Tống Vỹ Thành. Uyển Như không nhìn bà mà vẫn chăm chú ăn miệng trả lời "Cũng tốt ạ! con vẫn đang cố gắng" Liễu Thi Hàm để ý thấy sắc mặt của Tống Vỹ Thành nãy giờ vẫn bình thường nên cũng an tâm trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay khi về nhà Uyển Như còn mang theo cả một chồng tài liệu tham khảo về chuyên môn ngành thời trang may mặc trước giờ chuyên môn của cô không phải lĩnh vực này nên có rất nhiều vấn đề cô vẫn chưa theo kịp, Uyển Như suy nghĩ thay vì tự mài mò sao cô không đi hỏi nữ chính lấy lý do cần học hỏi kinh nghiệm để cải thiện mối quan hệ chị em không phải tốt hơn sao nói rồi cô cầm xấp tài liệu chạy đến phòng nữ chính

 "Cốc..cốc..cốc..Chị..em là Giai Kỳ em mới vào công ty nên có vài vấn đề của em vẫn chưa hiểu không biết em có thể vào không?"

Giai Ý đang nghiên cứu bản thảo thì nghe được tiếng của Giai Kỳ đang ở ngoài cửa,mặc dù không thích Giai Kỳ nhưng vẫn để cô vào " Vào đi" nghe được Giai Ý đồng ý Uyển Như vui vẻ mở cửa bước vào. Cô chạy đến ngồi xuống đối diện với Giai Ý chìa đến trước mặt Giai Ý một xấp tài liệu "Chị..chỗ này..chỗ..này..chỗ này nữa em vẫn hiểu lắm" vừa nói Uyển Như vừa chỉ tay vào những chỗ cô đánh dấu làm kí hiệu. Giai Ý đặt bút xuống cầm tập tài liệu xem qua những nơi mà Giai Kỳ đã đánh dấu rồi kiên nhẫn giải thích cho cô từng chỗ từng chỗ một, thật ra nữ chính là một cô gái rất tốt bụng đoan trang dịu dàng lại còn vô cùng xinh đẹp luôn là tâm điểm ở mọi nơi cô xuất hiện cũng có lẽ vì vậy mới khiến cho Tống Giai Kỳ ghen tị và luôn tìm mọi cách nói xấu và hãm hại Tống Giai Ý

Vài giờ trôi quá với sự tận tình của Tống Giai Ý thì Uyển Như cũng đã hiểu được thêm vài vấn đề chuyên môn về thời trang quần áo khép tài liệu Uyển Như ngẩn đầu nhìn vào gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn của Tống Giai Ý ngập ngừng " Chị..có thể trước đây em không hiểu chuyện nên đã làm ra những điều không đúng với chị..nhưng bắt đầu từ hôm nay em thề em sẽ sửa đổi em sẽ không gây phiền phức cho chị nữa" nói rồi Uyển Như con phụ họa thêm bằng cách đưa 3 ngón tay giữa ra. Tống Giai Ý nhìn Uyển Như với đôi mắt vô cùng ngạc nhiên cô không nghĩ Tống Giai Kỳ sẽ nói những lời như vậy cộng với những chuyện dạo gần đây thì bây giờ Tống Giai Ý đã tin có lẽ Tống Giai Kỳ thật sự mất trí nhớ, biết đâu như vậy cũng là điều may mắn sau đó ánh mắt lướt qua người Uyển Như dừng trên chiếc máy tính mà trên bàn của mình rồi "ừm" một tiếng, Uyển Như mừng rỡ khi nghe cô trả lời liền chụp lấy cánh tay Tống Giai Ý giọng mừng rỡ "vậy là chị tha thứ cho em có phải không?thật tốt quá rồi vậy em không làm phiền chị nữa..chúc chị ngủ ngon" nói rồi cô chạy mất bỏ lại Tống Giai Ý vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phía cánh cửa đã đóng tự bao giờ.

Quay trở về phòng Uyển Như nhảy bổ lên giường cuộn tròn người trong chăn lăn qua lăn lại miệng mĩm cười tủm tỉm " may quá vậy là tình cảm chị em với nữ chính coi như đã tiến triển tốt một chút nếu như cô thay đổi không tìm cách hãm hại nữ chính biết đâu kết cục của cô sẽ khác,sẽ không bị nam chính hại thê thảm" việc bây giờ cô nên làm là phải cố gắng sống thật tốt tạo mối quan hệ tốt với mọi người và tránh thật xa nam chính.

Uyển Như đến công ty từ rất sớm vì hôm nay cô phải cùng Vĩnh Hào ra ngoài kiểm tra loạt vải vừa mới nhập về để chuẩn bị cho đợt hàng Thu-Đông sắp tới, ngồi trên xe Vĩnh Hào hỏi" Giai Kỳ sắp tài liệu hôm qua cô đã xem qua thế nào có chỗ nào không hiểu không" Uyển Như lúc này vẫn chăm chú vào văn kiện trên tay chân mày đanh lại nhưng vẫn đáp lời Vĩnh Hào " Đã xem qua, cũng có vài chỗ không hiểu nhưng chị Giai Ý đã giải thích giúp tôi rồi!" Vĩnh Hào thấy cô có vẻ rất căng thẳng liền lên tiếng động viên " Không cần khẩn trương như vậy đâu cứ bình tĩnh có tôi ở đây mà" lúc này Uyển Như mới ngẩn đầu lên thì bắt gặp nụ cười như gió xuân của Vĩnh Hào đột nhiên cũng khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng hơn.