Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 31-3



Editor: Endy.

Nháy mắt Phí Hiên như được tiêm kích thích, cơ hồ nhảy bắn dậy từ trên sofa.

Một đường đi thẳng vào phòng ngủ, sợ An Sênh đổi ý.

Bất quá lúc vào phòng ngủ, trước khi nhào lên giường, Phí Hiên do dự một chút, giả khuôn giả thức hỏi An Sênh, “Anh…ngủ như thế nào?”

An Sênh vốn có ý tứ không tốt. Lúc trước cự tuyệt Phí Hiên nhiều lần như vậy, bình thường ngay cả tay cũng không cho nắm, hiện tại lại muốn người lên giường ngủ…

Được rồi, tuy rằng chỉ là lên giường rồi nằm ngủ, nhưng cũng là việc lớn.

Lúc ra gọi người, An Sênh có chút do dự, nhưng nghĩ đến đối mặt với những cảnh tượng kia, da đầu cô liền run lên.

Đương nhiên, An Sênh ở cùng với Phí Hiên, cũng không phải hệ thống sẽ không gây ra chuyện, ví dụ như bây giờ, cảnh vật phía sau Phí Hiên lại bắt đầu vặn vẹo.

An Sênh bước về trước hai bước, áp lên vai anh, mắt nhắm chặt, dùng sức đẩy anh lên giường, sau đó cô cũng mò mẫn trèo lên giường.

Phí Hiên bị hành động của cô làm cho choáng váng. Đợi đến lúc An Sênh nằm xuống gối đầu, tiến vào trong chăn, vươn một tay ra nắm lấy tay anh, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, lúc này anh mới hồi phục lại tinh thần. Anh cũng chui vào trong cái chăn khác An Sênh chuẩn bị, cầm chặt tay cô.

Ở cùng Phí Hiên, An Sênh vẫn sẽ không ngừng bị hệ thống cảnh cáo, nhưng ở bên anh, là người không nhìn thấy những hình ảnh vặn vẹo đáng sợ kia, sẽ làm cô cảm thấy những cảnh tượng đáng sợ đó ít đi sự chân thật.

An Sênh nhắm mắt lại, bên tai không còn nghe thấy tiếng thét chói tai, cô vẫn siết chặt tay Phí Hiên.

Trong tay mới là người thật, An Sênh tự nói với mình như vậy.

Không dễ dàng thoát khỏi tiếng thét chói tai, trước hừng đông, cô mơ mơ màng màng ngủ. Chỉ là trong mơ cũng gặp ác mộng. An Sênh bị truy giết, cả đêm chạy trốn, nhưng không thoát, cảm giác bị giết quá chân thật…

Trong mơ, tất cả mọi người đều muốn giết cô, ngay cả một ông lão khập khiễng đi ven đường cũng sẽ đột nhiên đổi sắc mặt, không biết từ đâu lôi ra một con dao, đâm cô một nhát.

Giấc ngủ này mệt mỏi không thể tả, lúc tỉnh lại đã giữa trưa, Phí Hiên không biết dậy từ lúc nào, chống tay nhìn cô.

Rõ ràng là chỉ ngủ vài giờ, nhưng lúc tỉnh dậy, An Sênh cảm giác chính mình thật sự chạy cả một đêm.

Toàn thân cô đau nhức, quầng thâm mắt đặc biệt nghiêm trọng, mở mắt đều chua xót. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phí Hiên, phản ứng đầu tiên chính là một cước đá văng anh ra.

Không có biện pháp nào, vì trong giấc mơ vừa rồi, An Sênh cả một đêm bị Phí Hiên giết vô số lần. Kịch tình cũng thật biến thái, những người đuổi giết cô đều có khuôn mặt của Phí Hiên, ngay cả ông lão quay đầu cũng là mặt Phí Hiên!

Sau khi đá văng người, cô từ trên giường bật dậy, phản ứng thứ hai là chạy ra ngoài.

Chạy đến phòng khách, nhìn bạn cùng phòng đang trang điểm. Màn cửa mở rộng, ánh nắng theo cửa sổ chiếu trên người cô, ấm áp cùng chói mắt làm An Sênh phải nheo mắt.

Bạn cùng phòng nghi hoặc hỏi cô, “Làm sao vậy? Chị mới ngủ dậy? Không ra chợ sao…”

Lúc này, An Sênh triệt để tỉnh táo lại.

Cô nhanh chóng quay về phòng nhìn Phí Hiên, liền thấy anh đang cong eo, còn nằm trên đất giãy dụa.

“Anh không có việc gì chứ…” An Sênh tiến lên, đỡ anh dậy, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi em còn chưa tỉnh ngủ.”

Phí Hiên nằm nghiêng, cong như con tôm, An Sênh nâng vài cái không được, ngược lại còn bị chân anh ngáng đường ngã xuống đất.

Cô đang muốn ngồi dậy, lại bị Phí Hiên ấn bả vai, lần nữa nằm xuống sàn nhà, cả người anh phủ lên trên.

Mặt An Sênh có chút hồng, tay ấn bả vai anh, vẫn có chút lo lắng hỏi, “Em không phải cố ý, đạp trúng chỗ nào sao?”

Phí Hiên kề sát lại gần An Sênh, đem sức nặng chính mình từng chút từng chút một đặt trên người cô. Mắt thấy mặt cô ngày càng đỏ, anh gục đầu xuống, dán bên tai cô nói nhỏ, “Chính là chỗ kia, cảm thấy sao? Đều sưng lên rồi.”

Mặt An Sênh đỏ như trái cả chua, tay đẩy trán anh một cái, quát, “Lăn!”

Phí Hiên hắc hắc nở nụ cười, ôm An Sênh, lăn một vòng.

Hai người đổi vị trí, An Sênh nằm trên người anh, muốn đứng dậy nhưng bị anh giữ chặt eo.

Mặt cô đã có thể rỉ ra máu, bây giờ đang buổi trưa, “tiểu Phí Hiên” tinh thần cũng thật phấn chấn.

Phí Hiên không có buông An Sênh ra, nhưng là giật giật chân, cuối cùng vẫn để cô dậy, thoát khỏi cảnh xấu hổ.

Cửa phòng ngủ mở ra, bạn cùng phòng nghe tiếng la của An Sênh, thập phần nhiệt tình mở cửa vào xem, kết quả nhìn thấy cảnh hai người nằm đè lên nhau, không khống chế được phát ra một tiếng, “A!”

Sáng sớm hôm nay cô mới trở về, căn bản không biết trong nhà còn có đàn ông…

Kêu xong, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, còn tốt bụng đóng cửa lại.

Tuy rằng cô nhỏ tuổi hơn An Sênh nhưng đã là người từng trải, đoạn kịch tính này lo được đầu, không lo được đuôi **.

Bất quá trong lòng vẫn chậc chậc. hai người này cũng thật kịch liệt, còn không nhớ phải đóng cửa…

Lần này cả người An Sênh đều muốn thiêu cháy, giùng giằng muốn đứng lên, nhưng Phí Hiên lại chơi xấu, nằm trên mặt đất ôm đùi cô, “Em một cước đạp trúng Tiểu Hiên, hiện tại nó đã muốn ủ rũ. Anh mặc kệ, em phải bồi thường!”

Cả người cô giống như cái ấm nước sôi trào, cảm giác khói sắp bốc lên, lại bị Phí Hiên ôm đùi, ngồi trở lại trên sàn nhà.

Phí Hiên ôm An Sênh, đầu gối trên đùi cô, nhìn cô từ đầu đến chân, tình cảm trong mắt anh làm cô có chút không dám đối diện.

“Đứng dậy, anh đừng như vậy…” An Sênh đẩy đẩy bờ vai anh. Phí hiên không đứng dậy, ngược lại còn cọ cọ, đầu tựa trên thắt lưng cô.

“Cho anh ôm một chút…” Phí Hiên nói, “Đêm qua em đã doạ anh.”

An Sênh muốn đẩy tay anh, Phí Hiên ôm chặt eo cô, rầu rĩ nói, “Tối qua, sắc mặt em rất khó coi, lát nữa chúng ta đi bệnh viện một chuyến nhé?”

“Em không sao.” Mặt An Sênh vẫn còn ửng hồng, cắn cắn môi, tay sờ mái tóc anh, “Đi bệnh viện cái gì chứ, anh mau ngồi dậy đi. Hôm nay em không ra cửa hàng, đã trễ nửa ngày rồi, buổi sáng còn có người đưa cá, em phải nhanh chóng qua đó nhìn một chút.”

“Anh đã xin phép bà chủ giúp em rồi.” Phí Hiên theo thắt lưng An Sênh ngẩng đầu lên, “Sáng sớm hôm nay cá đã được chuyển xong, hiện tại cửa hàng đã mở, người đàn ông sát bên trông giúp…”

An Sênh cuộn tóc Phí Hiên. Phí Hiên quan tâm cô như vậy, trong lòng thực dễ chịu, nhưng là…

“Anh làm sao lại có số điện thoại của bà chủ?”

Bà chủ là một người phụ nữ đã về hưu, bình thường cả ngày đều cùng nhóm bạn già đánh thái cực trong công viên, cửa hàng cá cơ bản là giao cho An Sênh, nên tiền lương cho cô cũng rất ổn.

Bà ấy đặc biệt yên tâm khi giao cho An Sênh. Cô nhớ lại một chút, trong khoảng thời gian Phí Hiên đến làm ở chợ thuỷ sản, bà chủ chưa một lần ghé qua cửa hàng.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là trong di động cô căn bản không có lưu số Wechat của bà chủ.

Động tác Phí Hiên cứng đờ, từ từ ngồi dậy, ánh mắt có chút né tránh.

An Sênh nghĩ có lẽ anh đã điều tra cô, bởi vì An Sênh chưa từng nhắc tới địa chỉ nhà trọ của cô, nhưng Phí Hiên lần đầu liền tìm đến được.

Những nam chính trong tiểu thuyết đều không sai biệt lắm. Muốn điều tra ai, không đến hai ngày sẽ có một sấp văn kiện dày ném trên bàn làm việc. Những thông tin bí mật đến cơm ngày ba bữa ăn món gì, đi vệ sinh mấy lần, không có bí mật đáng nói cũng mặc kệ phù hợp hay không phù hợp với pháp luật.

An Sênh ngược lại không có phản cảm việc Phí Hiên điều tra cô, cô cũng không có chuyện gì để dấu diếm, nhưng không nghĩ đến anh sẽ có số điện thoại của bà chủ. Điện thoại cô không có, Phí Hiên lại có, như vậy nhất định anh đã gặp mặt bà chủ. Anh làm cái gì lại đi gặp bà chủ chứ?

- Hết chương 31.3-