Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 36-4



Editor: Endy.

Cô đối với Phí Hiên không có giấu diếm cái gì, cũng hiểu được anh giúp cô trả lời tin của bạn phòng, không có cái gì là không đúng.

Nghe Phí Hiên nói như vậy, cười một cái, “Có cái gì không được? Em cũng không có bí mật gì.”

Bởi vì trong mơ liên tục gặp cảnh tượng kia, An Sênh nhớ tới liền hận hệ thống đến nghiến răng nghiến lợi, hại cô làm trễ nãi công việc một ngày.

Mà hệ thống quen dùng Phí Hiên để làm ra đủ trò doạ người, An Sênh như muốn chết lặng. Ngay từ lúc mở mắt ra, nhìn thấy Phí Hiên còn có chút sợ hãi trong lòng. Bây giờ, cô có thể hoàn toàn đem hiện tại cùng giấc mơ tách ra, tuyệt đối sẽ không vì cảnh tượng trong mộng bị ảnh hưởng, sinh ra cảm giác e ngại với anh.

Phí Hiên nhẹ nhàng xoa trán An Sênh, còn nói thêm, “Sáng sớm hôm nay, anh đã giúp em xin nghỉ phép rồi, nhưng bà chủ cửa hàng em nói…”

Phí Hiên nói tới đây, cố ý dừng một lát, sau đó đem nửa câu còn lại nuốt trở vào.

An Sênh cũng đoán được anh sẽ xin phép cho cô, nhưng anh nói nửa câu liền im lặng, cô nghi hoặc bắt lấy tay Phí Hiên, quay đầu lại hỏi anh, “Bà chủ nói cái gì?”

Phí Hiên mím môi, không trả lời ngay câu hỏi của cô, mà sờ tóc cô thương lượng, “Em không cần đi làm ở chợ thuỷ sản nữa được không? Ngày hôm qua bởi vì em làm việc quá mệt nhọc mới té xỉu, nếu như đổi lại lúc đó em đang cầm dao làm cá, anh không dám tưởng tượng …”

Ánh mắt Phí Hiên đau lòng, làm mũi An Sênh cay cay. Trừ ba mẹ, đây là lần đầu tiên có người đau lòng như vậy cho cô.

Bất quá công việc ở chợ thuỷ sản căn bản cũng không mệt, tiền lương cũng ổn, Phí Hiên lại thường xuyên chạy qua đó giúp đỡ, An Sênh cảm thấy thoải mái, căn bản không cảm thấy có khả năng lao lực quá độ.

Cô cảm thấy khả năng duy nhất là hệ thống đang gây chuyện với cô. Hệ thống không thể trực tiếp tác động tới cô nên dùng cảnh trong mơ để cô mắc kẹp trong đó?

Loại chuyện này cô không thể nói với Phí Hiên, đành phải an ủi anh, “Em sẽ chú ý. Anh nói đi, bà chủ nói cái gì?”

Phí Hiên giật giật khoé môi, ánh mắt đối diện An Sênh lập tức dời đi, nói “Bà ấy nói chờ khi em tỉnh lại, gọi điện cho bà ấy.”

An Sênh càng thêm nghi hoặc. Bà chủ đối với cô rất hài lòng, bình thường không có việc gì luôn cười ha hả, ngày lễ ngày tết còn mời cô ăn cơm, nhưng bình thường cũng không liên hệ.

Trong lòng cô có dự cảm không tốt, hỏi Phí Hiên, “Di động đang sạc pin ở đâu? Em đi gọi điện cho bà ấy.”

Phí Hiên lập tức đứng dậy, ấn bả vai không cho cô động, anh xuống giường đi tới phòng khách.

Lúc này, An Sênh mới có tinh lực nhìn quanh gian phòng này. Trong phòng không có trang trí nhiều, một mảnh trắng tinh, không khác biệt lắm với khách sạn bình thường, nhưng chờ lúc cô nhìn về phía nhà tắm, cả người liền cạn lời.

Phòng tắm cũng không phải kiểu trong suốt, mà là hoàn toàn trong suốt, ở giữa có một đoạn kính mờ. An Sênh không khống chế được tưởng tượng một chút, Phí Hiên đứng ở đó…

“Điện thoại đây.” Thanh âm Phí Hiên đánh gãy suy nghĩ đang chạy điên cuồng của An Sênh.

Cô nhận lấy điện thoại, gục đầu xuống, bên tai có chút nóng.

An Sênh đang chuẩn bị xuống giường đi gọi điện, Phí Hiên lại nói, “Cứ nằm trên giường gọi đi, cơm tối em còn chưa ăn, anh đi gọi người chuẩn bị.”

Trong lòng An Sênh là một dòng mật ngọt, Phí Hiên đi ra ngoài, cô đang muốn nói không có số bà chủ, nhưng nhìn trên màn hình di động, Phí Hiên đã giúp cô lưu vào.

An Sênh nhấn nút gọi, nghe âm thanh đô đô, điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của bà chủ cửa hàng.

“A, dì ạ, là con đây, Sênh Sênh, thực xin lỗi, hai ngày nay con…”

“Không có gì, đau ốm là chuyện bình thường, con vẫn làm việc rất khá, vốn ta cũng nợ con một ít ngày nghỉ…”

Bà chủ nói như vậy, tâm An Sênh liền cảm thấy không ổn, nhưng bà chủ lại nói tiếp, “Vừa vặn ta cũng muốn gọi điện thoại cho con. Ai nha…tuổi đã lớn, không nhớ được tên, đúng lúc con gọi tới ta liền thuận tiện nói luôn a.”

Hô hấp An Sênh có hơi dừng lại một lát, dự cảm không tốt tăng đến đỉnh núi. Quả nhiên đầu bên kia bà chủ nói tiếp, “Cái quầy hàng bán cá này, ta vốn định không làm nữa, có người đầu tư đã tới, nói là chợ thuỷ sản này sẽ quy hoạch. Ta cũng đã lớn tuổi, lấy tiền bồi thường, không nghĩ sẽ tiếp tục bán cá nữa.”

An Sênh nhẹ nhàng ồ một tiếng, hỏi “Nhà đầu tư tới lúc nào ạ?”

“Vài ngày trước, ta cùng người trong nhà thương lượng trước, còn chưa nói với con, xin lỗi nha, Sênh Sênh. Ta không làm ở đó nữa làm liên luỵ con mất việc…”

An Sênh tuy rằng cảm thấy sự việc quá đột ngột, nhưng vẫn vội vàng nói, “Không có gì..không có gì đâu dì, con còn trẻ, cũng không nhất định phải làm cái này.”

Bên kia bà chủ còn nói, “Ta đã lấy tiền, hai ngày nay bắt đầu dọn hàng, ta sẽ thuê người, Sênh Sênh, con không cần vội vàng trở lại đâu.”

Bà chủ vừa nói vừa cười, “Lần trước bạn trai của con lại đây, ta đã gặp nó, là một tiểu tử rất tốt, còn cầm theo một cuốn sổ nhỏ, hỏi thăm con thích cái gì rồi ghi vào để nhớ rõ. Người như vậy không dễ tìm nha, con nhất định phải giữ chặt a.”

An Sênh cũng bắt đầu cười, bà chủ còn nói, “Sáng sớm hôm nay còn gọi điện thoại cho ta xin nghỉ phép giúp con, còn nói mang con đi chơi. Con cứ ở bên ngoài chơi vui vẻ đi, đợi lúc trở về thì qua chỗ ta một chuyến, ta sẽ trả tiền lương cho con, lại làm thêm một ít sủi cảo nữa.”

An Sênh vội gật đầu, nhưng lập tức nghĩ bà chủ căn bản không thể nhìn thấy, nhanh chóng dạ hai tiếng, “Được ạ, dì, vậy chờ con trở về sẽ sang nhà dì.”

Bà chủ nói, “Con cứ đi chơi vui vẻ với bạn trai, con gái ta hôm nay về nhà nên bây giờ ta phải đi mua thức ăn, ta cúp máy đây.”

An Sênh lại dạ hai tiếng, sau đó bái bai, cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trên giường có chút ngây người.

Kỳ thật công việc ở chợ thuỷ sản, lúc vừa mới bắt đầu, cô không có ý định làm lâu dài. Cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, thích làm ở những nơi sạch sẽ, thoải mái.

Nhưng trong chợ có nhiều người hoà đồng, bà chủ đối với cô đặc biệt tốt, lại còn không cần thông tin cá nhân, còn giúp cô thuê chỗ ở, sau một khoảng thời gian, An Sênh liền luyến tiếc không nỡ rời đi.

Cuối cùng liền biến thành thói quen, hiện tại biết được tin này, cô cảm thấy lạc lõng. Công việc của cô rất quan trọng, chưa tính đến tương lai, bây giờ cô còn nợ Phí Hiên một số tiền lớn.

Mặc khác, cô vẫn còn luyến tiếc những người xung quanh ở chợ thuỷ sản. An Sênh đặt điện thoại ở bên cạnh, cuộn tròn ôm lấy chăn, nhắm mắt lại thở dài.

Phí Hiên vừa tiến vào liền thấy An Sênh đang cuộn người, anh đứng ở cửa, trong lòng cảm thấy không đành lòng.

Chung quy, anh thích An Sênh là sự thật, những biểu hiện, hành động của anh đối với cô không phải là giả bộ.

Đứng tại cửa một lúc lâu mới cất bước vào trong, ngồi bên giường, đem cô ôm vào lòng, an ủi, “Sáng sớm hôm nay, bà ấy đã nói với anh, anh cảm thấy như vậy rất tốt, bà ấy vừa có được nhiều tiền, em cũng không cần phải làm việc vất vả ở đó nữa.”

An Sênh ngẩng đầu, Phí Hiên thật lòng nói, “Loại việc giết cá kia không thích hợp với những cô gái nhỏ.”

“Mỗi lần anh nhìn thấy người em dính máu cùng vảy cá, anh đặc biệt đau lòng.” Phí Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Mất việc thì mất việc, em còn có anh mà.”

“Nhưng em còn nợ anh rất nhiều tiền, em còn phải…” An Sênh thở dài một hơi, “Chờ em suy nghĩ lại. Nếu đi tìm việc mới, đây không phải là muốn bao nuôi Tiểu Bạch Kiểm sao?”

Sau khi nói xong, hai người đều nở nụ cười. Phí Hiên nắm tay An Sênh, đưa lên miệng hôn, ánh mắt nhìn cô rất nóng bỏng, làm An Sênh cảm thấy cả người như sắp bị thiêu cháy thành tro đến nơi rồi.

Thái độ của anh rất thành kính, ngay cả hô hấp cũng khống chế rất nhẹ, sợ lời nói tiếp theo sẽ doạ An Sênh lùi bước.

“Sênh Sênh, em không cần phải đi tìm việc nữa, ở bên cạnh anh có được không? Chỉ cần ở bên anh, chỉ nhìn anh, anh sẽ làm tất cả những điều em muốn, anh cam đoan cả đời chỉ yêu một mình em, mỗi ngày tan làm sẽ về nhà…”

Phí Hiên lắc đầu, “Không, anh sẽ tận lực đem công việc về nhà xử lý, không đi làm, rút ngắn thời gian để ở bên cạnh em. Hai người chúng ta, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

Phí Hiên nhắm chặt mắt, cắn chặt răng ngăn hô hấp run rẩy, nhưng vẫn nói tiếp, “Có được hay không?”

- Hết chương 36-

Ôi~xĩu mấtttttt