Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 37-4



Editor: Endy.

An Sênh nhìn anh cong lưng, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, ngượng ngùng nói, “Không phải em cố ý..không phải em cố ý, em chỉ là…”

“Em đây chính là câu dẫn.” Phí Hiên đưa ra kết luận như chém đinh chặt sắt, thẳng lưng bắt lấy tay An Sênh, “Bằng không chính là muốn phế anh.”

Anh kề sát lại gần cô, vòng tay qua eo An Sênh, ánh mắt đe doạ, hỏi cô, “Chẳng lẽ em muốn huỷ hoại hạnh phúc nửa đời sau của mình sao?”

Sắc mặt An Sênh cùng màu sắc quần áo, hồng trắng đan xem, cô nghẹn đến đỏ mặt, chống đỡ không nổi ánh mắt của Phí Hiên, đánh trống lảng nói, “Chúng ta..chúng ta lúc nào trở về chợ…”

“Em đã không còn làm ở chỗ đó nữa, trở về làm cái gì?” Phí Hiên hơi mím môi, hơi phát giận nhưng nhiều hơn là bá đạo, “Không cho em tìm loại công việc kia nữa.” công việc khác cũng không được.

An Sênh sửng sốt. Nhờ Phí Hiên, cô căn bản đã quên mất cảm giác suy sụp vì mất việc, vừa nhắc tới, nhất thời có chút không thoải mái.

Công việc đó làm đến hiện tại, tuy rằng dơ bẩn, có khi mệt muốn chết, nhưng tiền lương khá ổn, so với kiếp trước cô học đại học danh tiếng rồi xin đi làm, tiền lương này vẫn cao hơn.

Cô không có năng lực gì, không có “bàn tay vàng”, những kiến thức ở đời trước có rất nhiều điều không phù hợp với thế giới này. Sinh viên tốt nghiệp đi làm phục vụ chỗ nào cũng có, đối với một người nửa đường xuyên không như cô, thật sự một điểm cũng không hữu ích.

Không có bàn tay vàng, công việc này lại bị mất, đúng là có chút đáng tiếc. Cô nợ Phí Hiên rất nhiều tiền, nói khoác mà không biết ngượng rằng có thể trả nợ, kỳ thật chính cô cũng biết bản thân không biết tự lượng sức mình. Nhưng ngoài lựa chọn đó ra, còn có thể làm được gì nữa?

Trừ làm tốt công việc ở chợ thuỷ sản, mỗi tháng đưa tiền lương cho Phí Hiên, thì chỉ còn cách bán máu hoặc bán thận lấy tiền.

Phí Hiên vừa thấy An Sênh đột nhiên trầm mặc, liền biết cô đang suy nghĩ về chuyện gì. Vòng tay qua eo cô, một tay lôi cô vào hồ nước.

An Sênh bất ngờ không kịp phòng bị, ngược lại nước không quá nóng, trong chốc lát, chân cô đã thích ứng với nhiệt độ trong hồ, mực nước không cao quá eo, nhưng bỗng chốc bị lôi xuống khiến cô hoảng sợ, đánh vài cái lên ngực Phí Hiên.

“Phí Hiên, hôm nay anh bị bệnh thần kinh à!” An Sênh đẩy anh nhưng đẩy không ra. Anh cúi đầu híp mắt nhìn, nâng gáy cô, một nụ hôn mạnh mẽ áp đến, chặn những suy nghĩ trong đầu cô.

Phí Hiên không muốn An Sênh nghĩ những thứ kia, trên thực tế, cái gì anh cũng không muốn cô nghĩ, chỉ muốn cô chờ ở bên cạnh, hơn nữa anh đã chuẩn bị xong vài chỗ ở, chờ trở về Thân Thị sẽ dẫn An Sênh đi xem. Cô thích cái nào thì bọn họ liền ở chỗ đó.

Trước đây, nhờ anh đem quan hệ của hai người đẩy mạnh một bước, nên sự tình mới tiến triển thuận lợi hơn.

Phí Hiên hôn, so với vừa rồi còn muốn hung hăng hơn, An Sênh có chút chịu không nổi. Anh đem cô ôm chặt vào trong ngực, dán trên người mình, để cô chậm rãi cảm nhận được sự biến hoá của thân thể anh. An Sênh lui ra một bước, Phí Hiên liền tiến một bước, từng bước ép sát, rất nhanh đem cô vây ở bờ hồ.

An Sênh không thể lui được nữa, anh mới kết thúc nụ hôn này, sau đó không kiêng nể thể hiện ra chính mình động tình, ánh mắt nóng bỏng, hô hấp tán loạn lướt qua mặt cô, dán bên tai cô hỏi.

“Em nói xem, lúc nào mới được?” Phí Hiên cắn vành tai An Sênh.

Tay cô ấn trên lồng ngực đang phập phồng dữ dội của Phí Hiên, hô hấp của anh phun bên tai, cơ hồ cái gì cô cũng không nghe được. Tất cả suy nghĩ đều tập trung vào Phí Hiên.

Anh động tình, anh bức thiết, anh bá đạo, còn có bức bách.

“Phí Hiên, em..em..” đầu lưỡi An Sênh như bị líu, mấp máy môi, “Chúng ta từ từ…”

“Em muốn anh chờ bao lâu nữa?” giọng điệu Phí Hiên trầm trầm, “Hiện tại em đã thấy được anh nhẫn nhịn như thế nào rồi đó. Anh không ép buộc em, anh sẽ chờ, thậm chí em nói chờ sau khi kết hôn vẫn được, nhưng em…”

Phí Hiên buông vành tai đỏ bừng của An Sênh ra, nâng cằm, hôn lên má cô. Bởi vì hôm nay hạ quyết tâm không ăn cô, nhưng cũng không muốn bỏ qua “khối thịt” dâng tới miệng như vậy, cho nên ngũ quan của Phí Hiên hiện lên tính xâm lược, lộ ra vẻ sắc bén khiến cho người khác không dám nhìn.

Ánh mắt An Sênh loé lên, Phí Hiên mân mê miệng cô, hít một hơi, mới hạ giọng nói, “Nếu không được ăn no, dù sao em cũng phải cho anh một miếng bánh ngọt, đừng để anh chết đói…”

Phí Hiên áp tới, hai tay An Sênh nắm lấy vách hồ thật chặt, nhưng ngón tay lại chụp trượt, không chống đỡ nổi.

Mặt nước từ từ xuất hiện những gợn sóng nhỏ, Phí Hiên còn phát ra vài tiếng hừ hừ. Không gian trong ôn tuyền rộng mở, nhưng vọng lại tiếng vang, làm An Sênh xấu hổ đến nỗi hận không thể che tai.

Mặt cùng cổ An Sênh đã ửng hồng, nụ hôn của Phí Hiên như bão táp, tay anh kéo gáy cô, làm cô gần như hít thở không thông, tránh cũng không thể tránh.

Không biết qua bao lâu, An Sênh cảm thấy rất dài, bàn tay cô đặt trên thành hồ bị Phí Hiên kéo vào dưới nước. Ngay sau đó, từng gợn sóng bắt đầu mạnh dần tạo thành những bọt nước.

“Rầm—“ một tiếng.

Tại thời điểm cuối cùng, Phí Hiên kéo An Sênh lên bờ hồ, không đem người thả ra, mà ôm chặc, răng nanh khảm lên bờ vai cô, cánh tay gắt gao ôm chặc An Sênh. Một hồi lâu sau, mới chậm rãi buông cô ra.

“A…” anh khẽ hừ một tiếng trầm thấp đến nỗi không thể nghe thấy, khụt khịt mũi, cả người đều lộ ra hưng phấn.

Xương cốt An Sênh bị bóp đến mềm nhũn, Phí Hiên buông lỏng, cô lập tức xụi lơ bên bờ hồ, môi giật giật, nhưng không nói chuyện, cuối cùng chỉ lấy khuỷu tay che mắt, trốn tránh hiện thực.

Phí Hiên tựa vào thành hồ, ôm eo An Sênh, gối đầu lên bụng cô, hai người rất lâu cũng không ai mở miệng nói gì.

Đợi đến khi nhiệt độ trên người An Sênh giảm xuống một ít, mới giật giật môi, thanh âm nhỏ trầm thấp, lên án Phí Hiên, “Anh khi dễ người…”

“Anh không có.” Phí Hiên lập tức phản bác.

An Sênh từ từ nhắm hai mắt, bàn tay vỗ vào hồ, “Anh có!”

Phí Hiên không lên tiếng, tay vòng qua eo cô, dựng cô ngồi dậy, làm bộ muốn kéo xuống nước lần nữa, “Em đến đây, anh sẽ cho em biết, cái gì mới thực sự là khi dễ.”

An Sênh vừa nghe như vậy, hai tay liền đẩy anh, nhưng rất nhanh đã bị Phí Hiên túm được, đưa đến bên miệng hôn hôn. An Sênh không muốn nghĩ đến bàn tay này vừa rồi làm cái gì, lập tức rút tay lại.

Phí Hiên nắm chặt không buông, nhẹ nhàng cắn một cái, làm cô ngượng đến nỗi hận không thể thăng thiên ngay tại chỗ.

“Nhìn anh.” Phí Hiên nói, “Bảo bối, nhìn anh…”

An Sênh quay đầu, chống lại tầm mắt anh. Phí Hiên ôm cổ cô tới gần, chóp mũi hai người cọ nhau.

“Anh yêu em.” Phí Hiên nói.

An Sênh cảm giác trái tim mình như bị người khác hung hăng bóp một cái, ngón tay chậm rãi mò lên mặt anh, theo hình dáng tuấn tú di động. Sống cả hai đời, lần tiên cô biết cảm giác ba chữ “anh yêu em” lại có uy lực mạnh như vậy.

Cường hãn đến nỗi trong lòng cô như có một đàn hươu chạy loạn, trực tiếp đâm đầu đụng chết---

- Hết chương 37-