Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 47-3



Editor: Endy

Phí Sư do dự một chút, lo lắng cho thân thể Phí Hiên, nhưng anh chậm rãi nói "Đừng lo lắng, tôi tự biết thân thể của mình."

Phí Sư không nói gì nữa, mở cửa xe cho Phí Hiên. Để người đàn ông đi theo sau lái xe, chạy thẳng về Phí gia.

Về việc Phí Hiên chuyển ra khỏi nhà, vài ngày sau lại chuyển trở về, mọi người trong Phí gia đều chào đón rất nồng nhiệt. Kể cả Phí La Minh, người bình thường không gặp cũng hỏi han ân cần hai lần.

Phí La Minh còn an ủi anh, nói rằng còn có rất nhiều cô gái như An Sênh. Nếu anh muốn thì kiểu nào cũng có.

Nói đến nỗi làm Phí Hiên tức giận, rống một trận với Phí La Minh, cuối cùng mới yên tĩnh.

Phí Hiên về nhà, An Sênh cũng đã về đến nhà. Mấy ngày nay tâm trạng vốn đã bình tĩnh hơn, nhưng hôm nay bị Phí Hiên quậy tung, tâm trí cô đã sớm không còn an ổn.

Lúc bị tình yêu làm cho mù quáng, cô chỉ tin vào những gì Phí Hiên thể hiện với mình. An Sênh đã tự nhủ không nên tin vào những gì được miêu tả trong sách, chỉ tin những gì cô thấy và cảm nhận được.

Nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ An Sênh mới hiểu rõ, những hành động thần kinh của Phí Hiên được miêu tả trong sách thực sự rất giống với những hành động vừa rồi của anh.

An Sênh biết Phí Hiên đang dùng khổ nhục kế. Nhưng làm bộ té xỉu, đập đầu xuống đất như vậy, nếu không nắm tốt góc độ, nhất định sẽ bị té đến hỏng đầu.

Dáng vẻ anh bị ngất cũng không giống như đang giả vờ, nhưng sau khi tỉnh, lại giở trò lưu manh lưu loát như nước chảy mây trôi, quả thật giống như một tên bệnh thần kinh.

Phí Hiên về nhà dưỡng bệnh, nhân tiện để bình ổn tinh thần. An Sênh cuối cùng cũng được yên tĩnh mấy ngày. Khu vui chơi cũng đã tuyển được người, cô thuận lợi từ chức. Ban ngày không có việc gì làm, cô sẽ đến cửa hàng sửa sang một chút. Sau đó sắm sửa một số vật dụng cần thiết. Một mình cô không thể ôm đồm hết mọi chuyện nên đã thuê một cô bé. Hai người chạy ngược chạy xuôi cả ngày, bận đến không kịp nhấc tay.

Điều gì đến cũng sẽ đến. Phí Hiên ở nhà dưỡng thương hai ngày cũng đã ổn. Anh cho rằng An Sênh đã quên chuyện lần trước, vì vậy anh trực tiếp tiến hành bước tiếp theo, công khai chuyển đến cạnh nhà cô.

Cửa hàng cũng sắp khai trương, bận rộn cả ngày mới về nhà, An Sênh tình cờ gặp Phí Hiên ở thang máy. Cô đứng trước thang máy sửng sốt hồi lâu, nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác.

Phí Hiên chính là cẩu đội lốt người, dù sao cũng là nam chính. Mới mấy ngày mà khí sắc đã khôi phục không ít, chỉ là trên đầu vẫn còn quấn băng gạc. Hơn nữa vì đi gặp An Sênh nên anh còn cố ý đến bệnh viện, quấn một tầng vài dày khoa trương. Nhìn bộ dạng như vậy cứ như anh vừa phẫu thuật não xong chứ không phải bị đánh.

"Không vào sao?" lưng Phí Hiên thẳng tắp, tựa vào cửa thang máy bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn An Sênh. Dáng vẻ anh rất tự nhiên, tựa hồ như không có bất kỳ ý đồ bất chính nào, nói chuyện rất bình thường.

Trong thang máy ngoài Phí Hiên ra, còn có một bác gái. An Sênh do dự, liếc nhìn anh một cái cảnh cáo, bước vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, trừ An Sênh và Phí Hiên ra, còn có một bác gái. An Sênh nhìn rất quen mắt. Hình như là người tập thể dục dưới lầu, mỗi ngày đều tập ép chân. Mỗi lần gặp, An Sênh đều không khống chế được liếc nhìn đùi của bác ấy, chân đúng là càng ngày càng gầy, nhưng hình như cái bụng lại càng ngày càng lớn. Nó nhô lên như hình nón biết đi.

Khi thang máy đi lên, An Sênh không vươn tay ấn nút, bởi vì tầng của cô đã được ấn. Cô không biết Phí Hiên có ý đồ gì, cũng không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Cô dựa lưng vào phía sau thang máy đề phòng, dư quang liếc nhìn anh.

Ngoài dự đoán, Phí Hiên rất quy củ đứng đó, ngay cả đầu cũng không nhúc nhích, coi như không quen biết An Sênh.

Thang máy đi lên một tầng, lại có người đi vào. Phí Hiên thực tự nhiên nhường chỗ, lui về phía sau hai bước, đến gần An Sênh một chút.

An Sênh giống một con mèo bị đạp trúng đuôi, lông dựng lên. Người tiến vào càng nhiều, lông càng dựng đứng.

Không biết tại sao hôm nay lại có nhiều người vào thang máy như vậy. Hơn nữa, những người này trông rất quen, đều là người cùng tiểu khu này. Nhưng bây giờ đã đến giờ cơm, hẳn là phải rất ít người đi thang máy. Như thế nào hôm nay mọi người đều rủ nhau ra ngoài, nhưng lại không phải đi xuống khuôn viên dưới lầu mà lại ngay ngắn chỉnh tề đi lên?

Thang máy dừng lại ở mỗi tầng, người đi vào càng nhiều. Phí Hiên chỉ cách An Sênh một bước chân. Cô rốt cuộc cảm thấy kỳ quái, chuẩn bị đi ra ngoài.

Kết quả thang máy quá đông, đối diện cô là Phí Hiên đang đứng, sống chết cô cũng không đi qua. Tóc gáy dựng lên, An Sênh nhìn anh chằm chằm, thang máy nhanh chóng đóng cửa.

An Sênh không đi ra ngoài, đành phải dựa vào tường, còn ba tầng nữa. Thấy không còn ai đi lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đèn thang máy đột ngột nhấp nháy rồi vụt tắt.

Một nhóm người gào thét chói tai trong không gian nhỏ. An Sênh vốn muốn hét lên, nhưng ngay lúc đèn tắt, Phí Hiên đã tiến lên một bước, không nói lời nào ôm An Sênh vào lòng, đưa tay bưng kín tai cô.

An Sênh đẩy anh, nhưng trong thang máy tối đen, mọi người không nhìn thấy nên bắt đầu chen lấn. An Sênh không những không đẩy ra được, mà Phí Hiên ngược lại càng ngày càng ép sát lại gần. Hai người thậm chí còn có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương.

An Sênh ngửi được một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, có chút quen thuộc. Tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên, cô lập tức ngừng thở.

Phí Hiên cúi đầu đến gần cô, buông hai tay khỏi tai An Sênh, nhỏ giọng nói "Đừng sợ. Đây là nước hoa bình thường. Trước kia anh đã từng dùng qua. Em còn nhớ rõ mùi này sao?"

An Sênh vẫn còn nhớ --- Anh vẫn còn mặt mũi mà nói bình thường?!

Ngoài miệng cô lập tức phản bác, "Tại sao tôi phải nhớ? Lăn xa một chút, nếu không tôi sẽ gọi cho..."

Đèn trong thang máy đột nhiên sáng lại, có chút chói mắt. An Sênh nheo mắt, không nói gì nữa, đưa tay đẩy Phí Hiên, nhưng lại đẩy vào không khí.

Lúc đèn vừa sáng, Phí Hiên nhanh chóng buông An Sênh ra, lùi lại cách cô càng xa càng tốt. Bộ dạng áo mũ chỉnh tề, như thể người vừa rồi thừa dịp đèn tắt để chiếm tiện nghi không phải là anh.

An Sênh cảm thấy vô cùng phiền chán, xen lẫn bất đắc dĩ. Tại sao cô lại trêu chọc đến Phí Hiên chứ? Anh thực sự rất khó để đối phó.

Anh biết điểm mấu chốt của cô để gây áp lực. Khi cô chuẩn bị phản kích thì anh lại thối lui.

Anh không nói mấy thứ như chúng ta hãy làm hoà hay cầu xin tha thứ. Hành động nhìn như vượt ranh giới vừa rồi, thực ra sau khi đèn sáng cũng có một bác trai và một bác gái đang ôm nhau. Mọi người chỉ cho là trong thang máy quá đông nên mới như vậy.

Cảm giác bị đè nén này cô chỉ muốn hét lớn một tiếng, nhưng chung quy vẫn cảm thấy không có gì.

May là rất nhanh đã đến tầng của An Sênh. Ra khỏi thang máy, cô cho rằng mình có thể thoát khỏi Phí Hiên. Kết qủa mới đi được hai bước liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Vừa quay đầu lại, An Sênh liền thấy Phí Hiên đi phía sau. Cô không thể nhịn được nữa, hét vào mặt anh "Anh có thể lăn ra xa một chút được không? Đừng đi theo tôi nữa!"

Gương mặt bị thương của Phí Hiên tỏ vẻ vô tội, không trả lời An Sênh mà tiếp tục đi về hướng An Sênh.

Mắt thấy An Sênh chuẩn bị bùng nổ, ngực phập phồng tức giận, Phí Hiên lại nhẹ nhàng lướt qua cô, đi đến căn hộ bên cạnh nhà cô, ấn mật mã. Sau đó, ngay trước mặt An Sênh, nhẹ bẫng mở cửa, nghiên đầu nhìn cô một chút, "Xin chào, tôi tên là Phí Hiên, là hàng xóm mới của em."

Sau khi nói xong, trước khi An Sênh phát điên, anh nhanh chóng mở cửa vào phòng, đóng cửa lại.

An Sênh đứng sừng sững trên hành lang, nhìn sang phòng bên cạnh một lúc, tay run run mở cửa phòng mình.

"Làm ra chuyện như vậy mà anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi. Đúng là người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!"

An Sênh lẩm bẩm đi vào nhà, trực tiếp ném túi xách lên ghế sô pha, muốn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Nguyên Khúc. Kết quả phát hiện điện thoại đã bị cô ném vỡ…

Ngày đó, trước mặt Phí Hiên ném điện thoại, cô vẫn chưa mua cái mới. Không phải cô không mua, mà là không chọn được cái nào ưng ý như vậy......

Quả nhiên là thứ đơn giản nhưng xa xỉ. Cô rất thích chiếc điện thoại Phí Hiên tặng. Tìm vài cái kiểu dáng giống như vậy, nhưng không có loại này chạy nhanh như cái anh đưa.

- Hết chương 47.3-