Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 64-2



Editor: Endy.

Anh dừng lại ở cửa, bàn tay nắm chặt bên người, bộ dáng run run có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ngay tại lúc An Sênh định buông tha, anh đột nhiên như tráng sĩ anh dũng hy sinh quay đầu lại, đi vài bước đến bên cạnh An Sênh, mắt đỏ hoe chỉ vào cái nhỏ nhất trong hộp.

An Sênh:... Thực sự không có điểm mấu chốt.

Đừng nói đến mặt và cổ, ngay cả đầu ngón tay của anh cũng đỏ bừng. Phí Hiên cúi đầu, hận không thể chui đầu vào trong quần.

Mỗi người có sở thích khác nhau... Điều này có thể lý... lý... lý... Thực sự không thể lý giải được!

Anh vẫn muốn bỏ chạy...

An Sênh nghẹn cười đến mặt đỏ bừng, con ngươi xoay chuyển, ra lệnh: "Lên giường nằm sấp đi."

Phí Hiên như bị sét đánh, một lúc lâu sau cũng không động đậy, nước mắt tí tách rơi xuống. Cho tới bây giờ An Sênh vẫn chưa từng trêu chọc ai bao giờ, nhưng nghĩ đến những việc làm xấu xa của anh trước đây, lừa dối cô nhiều lần như vậy, bắt gặp bộ dạng bây giờ của anh, cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười thật to, cảm thán một tiếng “thiên đạo luân hồi” thật kỳ diệu.

"Không muốn?" An Sênh đứng lên, "Được thôi, vậy anh trở về đi..."

Phí Hiên cắn răng nhắm mắt lại, thả người xuống giường, ngay cả thắt lưng bị thương dường như cũng mất cảm giác đau vì xấu hổ. Anh vùi cả đầu chôn vào gối, còn dùng tay che kín lại.

An Sênh cười như điên, đến nỗi cả người run bần bật. Sau đó tìm một sợi dây xích mảnh, quỳ một chân trên giường.

Dáng vẻ của Phí Hiên hệt như một con cá sắp chết, cảm giác được An Sênh đang đi tới, anh đột nhiên giật nảy người, đạp chân vào đầu giường, khóc lóc nói: "Đừng đừng đừng như vậy..." Phí Hiên nói, "Anh không... "

Phí Hiên bị doạ đến nỗi nói năng không rõ ràng, "Cái này không có tác dụng, xin em..."

An Sênh cầm sợi xích trong tay, nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy, rốt cuộc không nhịn được cười to, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe, biểu cảm xấu hổ và tâm tình hậm hực vì bị lừa gạt, cơn tức của cô được nguôi bớt.

"Không phải vừa mới phát huy công dụng sao?"

An Sênh cười cong cong hai mắt, đáy mắt sáng lấp lánh. Trong lúc nhất thời, Phí Hiên nhìn có chút si mê, ngay cả khi cô mang “vòng xích chó” cho anh vào lúc nào cũng không cảm giác được, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

An Sênh vốn chỉ muốn trêu chọc anh thêm hai câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngốc này của Phí Hiên, cô bĩu môi, không nói thêm những điều vô nghĩa. Lá gan của Nguyên Khúc cũng thật lớn, đừng nói Phí Hiên, ngay cả An Sênh cũng không thể tiếp nhận được. Trong rương có đủ loại nhẫn, bi, kim, sáp…thực sự rất khó nhìn.

Nhưng nghĩ lại phản ứng vừa rồi của anh, đây vẫn là lần đầu tiên An Sênh nhìn thấy. Nên cô có thể cân nhắc giữ chiếc hộp này lại một thời gian để doạ tên Phí cẩu này.

An Sênh nửa quỳ bên cạnh Phí Hiên, ngón tay linh hoạt đeo sợi xích vào cổ anh. Cảm giác lạnh lẽo dán lên cổ, cuối cùng cũng gọi thần trí anh quay lại.

Phí Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt không chút thay đổi. Vì đã từng xảy ra nên tựa hồ anh cũng dễ dàng chấp nhận sợi xích này. Ý cười trên mặt An Sênh vẫn chưa tan hết, xong xuôi muốn đứng dậy xuống giường, nhưng vừa động thì Phí Hiên đã nắm lấy cánh tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Từ trước đến nay, Phí Hiên luôn độc đoán. Loại hành vi trưng cầu ý kiến thực sự rất hiếm. An Sênh nhìn anh tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo sợi dây quanh cổ về phía cô. Phí Hiên đưa tay ôm mặt An Sênh, hôn lên trán cô một cái thật dịu dàng.

"Em cười lên trông rất đẹp..." Phí Hiên nói, môi theo trán cô trượt xuống mũi, rồi đến khóe môi. Môi anh ẩm ướt, hô hấp nóng rực. Anh luôn có thể làm trái tim An Sênh đập loạn nhịp. Cô không tự chủ được nhìn anh chằm chằm.

Nhưng nhìn chằm chằm một người ở khoảng cách gần như vậy, thực sự rất khó coi. Có là thần tiên cũng không cứu vớt được giá trị nhan sắc. Phí Hiên nhếch khóe miệng, vươn tay che mắt cô lại, sau đó ôm lấy cổ, áp xuống môi cô.

Nụ hôn này triền miên đến cực điểm. Phí Hiên cố gắng hết sức để lấy lòng. An Sênh thật sự rất thích bộ dáng lúc này của anh. Nụ hôn của anh, cái ôm của anh, đầu ngón tay cọ vào cổ cô khi anh hôn, những lời thì thầm không dứt. Tất cả những thứ này đối với An Sênh mà nói, so với bất cứ thứ gì trên thế giới này cũng không gây nghiện bằng. Thậm chí so với duệ hồn hoa còn mê hoặc hơn. Chỉ là Phí Hiên không biết mà thôi.

Trái tim An Sênh không kìm chế được đập loạn xạ. Phí Hiên chậm rãi ôm chặt lấy cô, cường hãn áp tới, đè cô trên tấm chăn bông mềm mại. Nhưng ngay tại lúc nồng nàn tình ý này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

An Sênh đẩy bả vai anh vài cái mới đẩy được người ra. Phí Hiên ngồi trên giường thở hổn hển, liếm môi tỏ vẻ bất mãn, nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời khỏi phòng, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ phá đám kia.

An Sênh đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, dựa vào cửa thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa mặt. Vẫn là cô không có tiền đồ, Phí yêu tinh kia mới giở thủ đoạn một chút mà cô đã không chịu được...

An Sênh đi tới cửa, nhìn màn hình hiển thị, có chút kinh ngạc nhướng mày. Mở cửa, cô còn chưa kịp nói chuyện thì người ngoài cửa đã lên tiếng trước, "Cậu về rồi, mình gọi điện nhưng cậu không bắt máy. Mình sợ ca ca lại gây chuyện nên lo lắng…”

Phí Lam Lam mới nói một nửa thì nhìn thấy Phí Hiên đang đứng ở cửa phòng ngủ, ôm cánh tay. Lời nói còn lại đều nghẹn trở về.

Cô nhanh chóng cắn môi, có chút vô tội lắc đầu nhẹ với Phí Hiên.

Em không có nói xấu anh.

Phí Hiên không tiếng động hừ một tiếng. Phí Lam Lam có chút sợ hãi. Nhưng An Sênh hoàn toàn không nhận thấy sự khác biệt giữa hai người, cô tránh sang một bên, để Phí Lam Lam đi vào.

"Khụ," An Sênh ho một tiếng, liếc nhìn Phí Hiên một cái, nói: "Điện thoại ở phòng khách, mình không nghe thấy--- Cậu cầm cái gì vậy?"

Lúc này, An Sênh mới chú ý trên tay Phí Lam Lam đang xách một cái túi, nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Là... mình làm món tôm." Phí Lam Lam bước vào cửa dưới ánh mắt dò xét của Phí Hiên, da đầu có chút tê dại. Từ trước đến nay cô luôn sợ Phí Hiên, phàm là người Phí gia, không ai là không sợ anh. Không phải bởi vì cái gì mà ảnh hưởng đã lâu, đơn giản chỉ vì nếu Phí Hiên không nhìn ai vừa mắt, muốn chỉnh một người, thể diện mặt mũi anh đều sẽ không bận tâm, chung cha cũng như thường.

"Tôm gì, tôm sông nhỏ?" An Sênh cầm lấy cái túi, nhìn thoáng qua bên trong, cười nói: "Vừa vặn mình cảm thấy hơi đói, làm thêm vài món nhẹ. Mình đi nấu cơm, buổi tối cùng nhau ăn.”

An Sênh cầm tôm đi vào bếp, vo gạo nấu cơm. Phí Hiên và Phí Lam Lam đứng trong phòng khách. Cô nhìn đến sợi xích trên cổ anh, hai mắt như bị bỏng, nhanh chóng chuyển đi chỗ khác. Nhưng Phí Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt sắc bén.

"Tại sao hai người lại đi thuê phòng?" Phí Hiên bắt đầu hỏi cung, "Nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa đả động tới cô, cô hẳn là trong lòng biết phải làm gì."

Phí Hiên nói tiếp, “Cô hiện tại…” dám cướp người trước mắt anh.

"Không có, không có, không đúng, không đúng!" Phí Lam Lam lắc đầu như trống bỏi, "Chúng em chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm, nhất kiến như cố*, gặp nhau hận…” Càng giải thích càng cảm thấy đen hơn.

*Nhất kiến như cố: vừa gặp nhưng cảm thấy như đã quen lâu.

Phí Hiên không hiểu hỏi, "Hai người cũng chỉ gặp nhau vài lần, quan hệ tốt đến nỗi chung chăn chung giường?”

An Sênh không biết từ khi nào có cảm tình tốt với Phí Lam Lam, Phí Hiên không chỉ một lần thấy hai người có hành động thân thiết. Còn có An Sênh đã từng nói một cách mơ hồ, đối với cô, nam nữ đều được. Anh vốn không tin, nhưng vừa “bắt gian” em gái và bạn gái loại chuyện này, anh không thể không đề phòng.

"Ca ca, em thật sự không có!" vẻ mặt ôn nhu vạn năm của Phí Lam Lam hiếm khi nhiễm thần sắc dở khóc dở cười như thế này.

Phí Hiên nhìn cô chằm chằm vài lần, rồi lại hỏi: "Đồng Tứ không dễ bị lợi dụng như vậy, phải có chừng mực, cẩn thận khi ra tay."

Phí Lam Lam cắn môi, cảm thấy có chút bất lực. Phí Hiên ôm cánh tay, mặt mày sắc bén, rõ ràng là bị xiềng xích, nhưng mặc cho ai đến đây nhìn, đều cảm thấy anh như một con báo đốm đang ngủ yên, tuỳ thời có thể giương nanh múa vuốt đả thương người khác bất cứ lúc nào.

Ngay khi tiếng mở cửa phòng bếp vang lên, An Sênh bước vào phòng khách bước đầu tiên, Phí Hiên nhanh chóng thu hồi móng vuốt, kéo vòng cổ ngồi trên sô pha, cầm lấy điều khiển giả vờ xem TV, quay đầu đối mặt với người vừa bước ra từ nhà bếp, bày ra vẻ mặt thuần lương vô hại, báo đốm liền biến thành một con mèo, chỉ kém không khò khè đi tới cọ cọ An Sênh.

Mặc dù Phí Lam Lam biết Phí Hiên thích An Sênh đến phát điên, nhưng tận mắt chứng kiến ​​sự biến hóa này của anh, cô vẫn kinh ngạc há to miệng.

An Sênh vảy nước trên tay, tiếp đón Phí Lam Lam ngồi xuống, "Cậu đứng chỗ đó làm gì, mau ngồi đi."

Phí Lam Lam theo bản năng nhìn về phía Phí Hiên, nhưng anh thậm chí ngay cả nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn cô.

Ba người cùng nhau ăn cơm tối. An Sênh cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng không biết kỳ quái ở chỗ nào. Phí Lam Lam luôn luôn trầm ổn, không biết tối nay như thế nào, lúc gắp tôm vào chén, tay không khống chế được lực, chiếc đũa văng ra bay tới đỉnh đầu Phí Hiên.

Phí Hiên một đêm này luôn mỉm cười, An Sênh chỉ nghĩ anh đang lấy lòng. Nhưng Phí Lam Lam lại nghĩ khác, anh đây là đang nở nụ cười âm hiểm.

Sau khi ra khỏi nhà An Sênh, Phí Lam Lam cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Cô cảm thấy đầu óc ca ca cùng với mất trí không sai biệt lắm, hiện tại ngay cả cô cũng phải đề phòng. Cô căn bản là…không có khả năng đó.

Phí Lam Lam đi rồi, Phí Hiên cùng An Sênh đi ngủ. Chiều dài của chiếc vòng cổ được tính toán khá đặc biệt, vừa vặn trói buộc anh trong ngôi nhà nhỏ, chỉ đủ sinh hoạt hàng ngày.

Vòng cổ lần này vừa đủ để anh đi loanh quanh trong phòng tắm, nhà bếp và phòng khách, cách cửa một khoảng, giống như được đo đạc cẩn thận…

Buổi tối, hai người lên giường chuẩn bị đi ngủ. Phí Hiên nằm ở trên giường, nhìn sợi dây quấn quanh cổ, luôn có cảm giác bị An Sênh bày mưu tính kế.

Nhưng như vậy cũng không đúng. Rõ ràng bởi vì hôm nay anh “anh dũng hy sinh tính mạng” nên cô mới bằng lòng dẫn anh về nhà.

Phí Hiên do dự một hồi, sau đó hỏi An Sênh, "Cái hộp đó để dưới giường lúc nào?"

An Sênh có chút mơ hồ. Tối hôm qua bị ép buộc cả đêm, ban ngày lại không ngủ đủ giấc, hiện tại buồn ngủ đến nỗi thần trí có chút không rõ.

Kỳ lạ là lần này cô rất bình tĩnh đưa Phí Hiên về, không giống như hai lần trước, đặc biệt khẩn trương quan sát Phí Hiên.

Cô hưởng thụ cảm giác ở bên anh, nhưng chỉ dừng lại ở việc hưởng thụ. Loại hưởng thụ này không ôm hy vọng gì, bởi vì cô đã lường trước Phí Hiên nhất định sẽ nói dối cô.

Nhưng nếu anh nói dối cô một lần nữa, như An Sênh đã nói trước khi đưa anh về, đó thực sự sẽ là lần cuối cùng.

Cơ hội cuối cùng cho Phí Hiên cũng chính là cơ hội cuối cùng mà cô cho chính mình.

Không ôm hy vọng ở chung hoà bình với Phí Hiên, nhưng hai người tựa như không có sự ngăn cách, giống như những việc bát nháo kia chưa từng xảy ra. Hai người chỉ dừng lại những khoảng khắc ở bên nhau.

Nghe xong câu hỏi của anh, An Sênh lại nghĩ đến những thứ mà Nguyên Khúc đã chuẩn bị, không nhịn được nở nụ cười. Hai mắt vốn đang nhắm lại khẽ mở, tà nghễ liếc nhìn Phí Hiên, há miệng doạ nạt.

"Em quên rồi, dưới gầm giường còn có rất nhiều trò vui. Nếu không chúng ta chơi một lúc rồi đi ngủ?"

An Sênh nói xong, làm bộ muốn đứng dậy. Da đầu Phí Hiên như muốn nổ tung, lập tức đè lên vai cô, "Em mệt rồi, em buồn ngủ, mau ngủ đi!"

Phí Hiên một tay ấn An Sênh, tay kia cách lớp chăn bông vỗ vỗ lên người cô như đang dỗ dành một đứa trẻ. Cô nheo mắt lại nhìn anh, dáng vẻ Phí Hiên thật đẹp mắt. Đầu giường có một ngọn đèn, ánh sáng mờ mờ. Nhưng ngay cả trong ánh sáng mờ ảo như vậy, dù mắt cô vẫn không mở hết, nhưng vẻ ngoài của anh vẫn như trước khiến người khác cảm thấy đẹp mắt.

An Sênh nghe theo tiếng lòng, vươn hai tay ra khỏi chăn bông ôm lấy eo anh, gối đầu lên ngực anh, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cách hai người ở chung đã có thay đổi. Lúc này đây, quả thực giống như một đôi vợ chồng keo sơn gắn kết.

Chỉ là hai người vẫn chưa tiến đến bước cuối cùng. Phí Hiên không phải là không nghĩ tới, mà là nếu An Sênh không gật đầu đồng ý, anh sẽ không ép buộc.

Mặt khác, An Sênh lại... đang chờ Phí Hiên lộ nguyên hình.

Nhưng lần này Phí Hiên tựa hồ kiên trì khá lâu.

Đảo mắt đã đến cuối năm. Đêm giao thừa 30, An Sênh không ở cùng với Phí Hiên, hẹn ngày đầu năm mới sẽ quay lại. Sau đó cô lái xe đến ngoại ô, cùng ba mẹ đón năm mới.

Một thời gian trước, ba mẹ An đã nghỉ việc vì An Sênh yêu cầu họ trốn đi. Sau này cô nói không cần trốn nữa, bọn họ lại quay về. Nhưng lần này không phải đi làm công, mà An Sênh đã dùng tiền mua lại trang trại mà bà chủ định bán đi.

Theo thông lệ, cả nhà ăn sủi cảo trước. Tuổi tác của ba mẹ An cũng không còn nhỏ, ăn sủi cảo xong nói muốn cùng An Sênh đón giao thừa, nhưng lại lục tục nằm trên giường ngủ quên.

Cô vào phòng lấy gối đầu cho hai người, đắp chiếc chăn bông, cầm điện thoại di động ra ngoài. Rất nhanh đồng hồ đã điểm 12h, cô mặc áo lông gọi điện cho Phí Hiên.

Khóe miệng An Sênh không tự chủ mang theo ý cười, Phí Hiên kiên trì đã hơn một tháng rồi, cô vẫn luôn nghĩ, nếu cả đời này Phí Hiên không làm “yêu quái” thì thật là tốt.

Nhưng cuộc gọi vừa được kết nối, cô không nghe thấy giọng Phí Hiên, mà nghe được một trận âm thanh kỳ lạ, tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn có tiếng ho khan dữ dội, sau đó là giọng một người lạ hét lên.

"Đi ra — nhanh đi ra ngoài—"

"Điện... khụ khụ..."

"Nhanh lên, đã bất tỉnh, đi ra ngoài!"

Sau đó "oành!" một tiếng, điện thoại bị cắt đứt.

Trái tim An Sênh như diều bị đứt dây, chìm xuống lúc nào không hay.

- Hết chương 64-