Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 17



Editor: Độc Ẩm

Thần thức quả thực đang hù dọa Phong Già Nguyệt, hắn là thần thức mà người phi thăng để lại để thu nhận đồ đệ, chỉ cần chưa nhận được đồ đệ, chỉ cần bản thể không chết đi, hắn sẽ không biết mất.

Nếu vừa rồi Phong Già Nguyệt chọn ở lại bế quan, chắc chắn nàng sẽ mất tư cách nhận truyền thừa.

Thần thức ung dung giải thích cho Phong Già Nguyệt: "Ngươi đã vượt qua thử thách của bổn tọa, nhưng còn phải được Huyễn Linh châu nhận chủ thì mới có thể nhận được truyền thừa. Tính nết Huyễn Linh châu cổ quái, ngươi phải ứng phó cẩn thận."

"Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở."

Trong truyện, đoạn Trang Mộng Hữu nhận truyền thừa chỉ nói đến hắn đi vào chỗ ở cũ, phía sau không nói gì cả, tiếp theo nàng chỉ có thể dựa vào vận may của mình.

"Bổn tọa là Huyền Cơ Tử, công pháp tên là 《Thiên Âm Thánh Điển》."

Vẻ mặt Phong Già Nguyệt có chút cổ quái, công pháp Huyền Cơ Tử tu luyện tên là Thiên Âm Thánh Điển, công pháp Âm Sơn lão nhân tu luyện lên là Mộng Cơ Thần Công, không phải hai người này có gian tình gì đấy chứ?

Thần thức đã lão luyện thành tinh, nhìn vẻ mặt của nàng là biết ngay nàng đang nghĩ bậy nghĩ bạ, hắn giải thích nói: "Bổn tọa quen biết Âm Sơn lão nhân từ khi còn trẻ, lúc đó bọn ta trẻ tuổi ngông cuồng, đều chướng mắt đối phương, vì thế bọn ta đã đánh cược, người thua sẽ phải đổi tên công pháp của mình, kết quả bọn ta bất phân thắng bại, cuối cùng bọn ta giữ đúng lời hứa, đều đổi tên công pháp của mình."

Nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng hắn giương lên một nụ cười nhạt: "Đều đổi thành tên công pháp của đối phương, cho nên công pháp của bổn tọa vốn dĩ tên là Mộng Cơ Thần Công, công pháp của Âm Sơn lão nhân tên là Thiên Âm Thánh Điển. Giờ đây bọn ta kẻ thì phi thăng kẻ đã qua đời, nếu các ngươi không quen thì đổi về tên ban đầu cũng được."

"Ra là vậy." Phong Già Nguyệt thầm đánh giá một câu, hai kẻ ấu trĩ.

"Huyễn Linh châu, xuất hiện đi." Thần thức của Huyền Cơ Tử vừa dứt lời, xung quanh liền tối om, cách khoảng mười mét có một hạt châu to bằng nắm tay lơ lửng giữa không trung, trên hạt châu dường như có vô số mặt, mỗi một mặt đều có một hoa văn khác nhau.

Phong Già Nguyệt từ từ đi về phía trước.

Khoảng cách mười mét ngắn ngủi nhưng nàng đi rất lâu, khi khoảng cách dần ngắn lại, nàng cũng nhìn thấy nhiều thứ trên hạt châu hơn.

"Mỗi một hoa văn là một thế giới." Nàng lẩm bẩm nói.

Mỗi một mặt to bằng hạt gạo trên hạt châu là một thế giới.

"Đặt tay lên đi." Thần thức của Huyền Cơ Tử nói.

Phong Già Nguyệt chậm rãi vươn tay, vừa chạm vào hạt châu, nàng đã cảm nhận được một lực kéo cực lớn, kéo thần thức của nàng vào trong hạt châu.

Cơ Tinh Loan và thần thức đều không thấy đâu nữa, nàng lơ lửng giữa không trung, xung quanh là đủ loại khoanh tròn nhỏ, trên mỗi một khoanh tròn nhỏ là một bức tranh động khác nhau.

Có cảm giác bị vô số TV vây quanh, nàng đưa ngón tay chọc nhẹ một trong số những bức tranh đó.

Bức tranh đó đột nhiên phóng đại lên, nháy mắt bao phủ lấy nàng, giây tiếp theo nàng đã xuất hiện trong bức tranh. Đây là một thôn làng bình thường, những nam nông dân đang siêng năng trồng trọt trên ruộng đồng, những nữ nông dân trong tay xách giỏ mây đang đi tới từ xa, đưa cơm đến cho chồng con, huynh đệ.

Một bức tranh nông thôn hòa thuận hạnh phúc.

Các nữ nông dân vừa kinh ngạc vì vẻ ngoài xinh đẹp của Phong Già Nguyệt vừa tò mò nhìn nàng chằm chằm: "Cô nương, nhìn cô rất lạ, cô từ đâu đến vậy?"

"Các ngươi có thể nhìn thấy ta sao?" Phong Già Nguyệt mỉm cười hỏi.

Nàng vốn đã xinh đẹp, cười lên càng thêm rạng rỡ, các nữ nông dân nhìn ngây người, trong đó có một người lẩm bẩm nói: "Ngài đẹp như vậy, chắc chắn là tiên trên trời đúng không?"

Một người khác mắt sáng lên: "Nếu ngài là tiên, ngài có thể cho chúng tôi một trận mưa không? Ở đây đã rất lâu rồi không có mưa, đồng ruộng đều khô cạn, nếu còn không mưa, chúng tôi sẽ phải chịu đói."

Các nữ nông dân bắt đầu mồm năm miệng mười van xin, các nam nông dân bên kia cũng đi tới, nói một hồi bọn họ liền quỳ xuống phục lạy với nàng: "Xin tiên nữ hãy ban mưa cho chúng tôi."

"Ồ......" Phong Già Nguyệt nhìn đám người quỳ gối không ngừng phục lạy cầu xin trước mặt, khóe miệng nàng đột nhiên hơi nhếch lên, hình như nàng đã hiểu ra gì đó.

Mộng Cơ Thần Công, Huyễn Linh châu, mộng và huyễn (ảo), đều chỉ không chân thực.

"Vậy thì mưa đi." Nàng tưởng tượng ra khung cảnh mưa phùn, quả nhiên trời bắt đầu đổ mưa phùn.

Những người phục lạy trên mặt đất vô cùng kích động: "Tiên tử, có thể mưa lớn hơn được không?"

"Được." Phong Già Nguyệt tưởng tượng ra khung cảnh mưa như trút nước, thế là trong nháy mắt mọi người đã bị mưa to bao phủ, Phong Già Nguyệt đưa tay ra hứng mưa.

Nước mưa lành lạnh, giống y như thật, Phong Già Nguyệt không nhịn được nghĩ: Chẳng lẽ không thể nóng sao?

Ngay lập tức, nước mưa liền nóng lên.

"Ơ?" Các nữ nông dân kinh ngạc.

"Thú vị thật đấy." Phong Già Nguyệt cười, mưa xung quanh bắt đầu tránh nàng ra, người nàng cũng lập tức khô ráo, "Hay là ta giúp các ngươi tiếp nhé."

Trước vẻ mặt khiếp sợ của những nam nữ nông dân, mọi thứ xung quanh lại thay đổi, mưa tạnh, cây non trên đồng ruộng tự động lớn lên, nháy mắt đã biến thành ruộng lúa vàng rực, những căn nhà tồi tàn ở xa xa cũng biến thành những căn nhà lớn san sát, còn có vàng thỏi từ trên trời rơi xuống......

Cả thế giới đều đang xảy ra thay đổi vì ý nghĩ của nàng, khi nàng còn đang muốn tiếp tục làm gì đó thì đã bị đá ra khỏi bức tranh, bức tranh đó khôi phục lại dáng vẻ trước khi nàng vào.

Một giọng nói già nua xa xăm vang lên: "Tiểu cô nương có ngộ tính rất tốt."

"Quá khen." Đúng là không uổng công đọc nhiều tiểu thuyết, xem nhiều phim, chơi nhiều trò chơi.

"Nhưng chỉ thay đổi thôi thì chưa đủ, muốn có được sự công nhận của bổn tọa thì phải biết sáng tạo, bổn tọa muốn ngươi sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới, phải là thế giới mà bổn tọa chưa bao giờ nhìn thấy."

"Một cái là được đúng không?" Mắt Phong Già Nguyệt sáng lên.

"Hừ, ngươi đừng nên coi thường bổn tọa, bổn tọa sinh ra đã mấy vạn năm, có gì mà chưa từng nhìn thấy, một cô nhóc như ngươi có thể sáng tạo ra rồi hãy nói."

"Thế thấy cái này bao giờ chưa?" Phong Già Nguyệt tùy tiện nghĩ, một khung cảnh xe cộ tấp nập liền hiện ra, hai bên là nhà cao tầng, ở giữa là dòng xe cộ không ngừng vụt qua, đuôi xe xả ra làn khói có mùi kỳ dị, cả thế giới đầy cảm giác vội vã không nói nên lời, "Cái này được không? Không được thì ta còn nhiều lắm."

Giây tiếp theo, xung quanh lại thay đổi, cầu thủ bóng đá hai nước đang thi đấu, xung quanh là đám đông reo hò; giây tiếp theo nữa, một minh tinh đang hát nhảy trên sân khấu, các kiểu ăn mặc quái dị, xung quanh là ánh đèn nhấp nháy......

Huyễn Linh châu: "......"

_______

Phong Già Nguyệt đột nhiên biến mất, ánh mắt Cơ Tinh Loan lóe lên, thần thức của Huyền Cơ Tử nói: "Đừng lo, cô nhóc sẽ không sao đâu."

"Tiền bối lo thừa rồi, ta không hề lo lắng cho nàng." Cơ Tinh Loan thản nhiên nói.

"Cái nết này của ngươi đúng là có hơi giống lão Âm Sơn kia thật, chẳng trách ngươi có thể nhận được truyền thừa của ông ta, ngươi cảm thấy cô nhóc đó có thể thành công không?"

Cơ Tinh Loan mím môi không trả lời, thần thức cố ý hỏi: "Không thể?"

"Có thể." Cơ Tinh Loan tức giận nói.

"Tin tưởng cô nhóc như vậy sao?" Thần thức cười.

"Hừ!"

"Thế thì chúng ta cùng chờ xem." Thần thức biến ra hai cái ghế mà một cái bàn, trên bàn còn có một ấm trà nóng, "Có lẽ sẽ lâu đấy, ngồi xuống nói chuyện với bổn tọa đi."

Vừa dứt lời, Phong Già Nguyệt đã bị hạt châu quăng ra ngoài, thấy nàng sắp đập vào bàn, Cơ Tinh Loan dùng một chân đá văng bàn ra, tay trái giữ chặt nàng lại.

Cơ Tinh Loan rên một tiếng đau đớn, hiện tại hắn còn quá nhỏ, tu vi lại thấp, một lực cực lớn đâm vào ngực hắn.

Phong Già Nguyệt nhảy dựng lên, muốn vạch quần áo của hắn ra: "Có phải đụng vào đâu rồi không?"

Hắn nắm chặt cổ áo: "Không sao."

Ánh mắt của thần thức Huyền Cơ Tử hiện lên vẻ thất vọng, ra sớm như vậy, chắc là không được Huyễn Linh châu đồng ý rồi.

Nhưng Huyễn Linh châu lại hùng hổ, thở phì phì nhảy nhót trên đầu hắn: "Cô nhóc này cười nhạo ta!"

Thần thức Huyền Cơ Tử sửng sốt: "Cô ta cười nhạo ngươi cái gì?"

"Cô ta cười ta ít thấy lạ nhiều! Hu hu hu......" Giọng của Huyễn Linh châu không còn già nua xa xăm như lúc nãy nữa mà lanh lảnh như trẻ con.

"Ta đâu có nói như vậy." Phong Già Nguyệt mặt đầy vô tội, nhưng vốn dĩ nàng đến từ thế giới khác, chắc chắn một hình ảnh bất kỳ nào người ở đây cũng chưa từng nhìn thấy, chưa kể nàng còn đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, ma pháp, tận thế, người ngoài hành tinh, khoa học viễn tưởng tương lai gì đó, nàng còn chưa bày ra đâu.

Nhưng nàng đã hiểu sơ sơ rồi, Mộng Cơ Thần Công, có vẻ công pháp này có liên quan đến ảo cảnh.

"Hừ!" Huyễn Linh châu thở phì phò.

Thần thức bất lực hỏi: "Vậy là cô ta thất bại rồi sao?"

"Không." Huyễn Linh châu đột nhiên bay đến trước mặt Phong Già Nguyệt, cắn vào đầu ngón tay của nàng, một giọt máu bay ra, Huyễn Linh châu nuốt chửng nó.

Trong thần thức của Phong Già Nguyệt có thêm một luồng cảm ứng, Huyễn Linh chân đã nhận nàng làm chủ.

"Hừ." Khí linh nho nhỏ của Huyễn Linh châu mặt đầy ngạo kiều bay vào thức hải của nàng.

Huyễn Linh châu thuộc cấp bậc thần khí, mặc dù sau khi nhận nàng làm chủ, cấp bậc của nó sẽ hạ xuống rất nhiều, nhưng chỉ cần sau này tu vi của nàng tăng lên, nó sẽ lại biến thành thần khí.

Phong Già Nguyệt vui vẻ mi mắt cong cong, nàng ôm Cơ Tinh Loan quay vòng vòng: "Tỷ tỷ vui quá."

Cơ Tinh Loan vô cảm nhìn nàng, đã là tu sĩ Kim Đan rồi mà còn vui giận ra mặt như vậy, đúng là vô dụng.

"Ngươi không vui mừng cho tỷ tỷ sao?" Nàng cười hỏi hắn, hắn bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười: "Vui."

Thần thức Huyền Cơ Tử thở phào, may là không cần đợi thêm mấy nghìn năm nữa, hắn muốn nàng lập tức nhận truyền thừa, như vậy hắn mới có thể sớm trở về với chủ nhân. Nhưng đúng lúc này, trái tim hắn đột nhiên đập mạnh.

'Không hay rồi, Thiên Cực Môn gặp nạn."

"Vậy ta lên trước đã." Phong Già Nguyệt không nói hai lời lập tức đi ra ngoài, nàng muốn Cơ Tinh Loan ở lại đây nên không gọi hắn.

Cơ Tinh Loan nhìn bóng lưng của nàng, đôi mắt hơi tối lại, thần thức nói: "Có lẽ cô nhóc lo bên trên có nguy hiểm nên muốn để ngươi ở lại đây."

"Ta cũng muốn đi lên." Cơ Tinh Loan ngẩng đầu nhìn thần thức, "Tiền bối giúp ta một tay đi."

"Ngươi muốn đi lên làm gì? Ngươi đâu có giúp được gì." Thần thức mỉm cười hỏi, "Chẳng lẽ, ngươi lo lắng cho cô nhóc đó?"

"Tiền! Bối!" Cơ Tinh Loan nghiến răng.

"Được được được." Thần thức cười rộ lên một cách khó hiểu rồi cũng đưa Cơ Tinh Loan lên.

Phong Già Nguyệt vừa xuất hiện ở đáy vách núi, nàng đã nhận được tin cầu cứu của Đông Thông, chỗ ở cũ của người phi thăng có kết giới rất mạnh, tin tức không bay vào được nên cứ quanh quẩn ở đây.

Trong lòng nàng hơi lo lắng, đang định bay lên thì bỗng nhiên cảm thấy tay áo nặng trĩu, Cơ Tinh Loan xuất hiện bên cạnh nàng, nàng nhíu mày: "Ngươi lên đây làm gì? Đi xuống chờ tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ về nhanh thôi."

Cơ Tinh Loan lắc đầu, nắm chặt ống tay áo của nàng.

"Ta cũng muốn đi xem." Trước vẻ mặt phản đối của nàng, hắn nặn ra vẻ lo lắng, "Ta lo cho U Vũ và nhóc mập."

Phong Già Nguyệt thầm mừng rỡ, hắn đã coi hai nhóc kia là bạn bè rồi sao?

"Được được được, tỷ tỷ đưa ngươi lên." Nàng vui mừng nói.

"Ừ." Cơ Tinh Loan cúi đầu, nhếch môi.

Bạn bè? Ha ha......

_______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!