Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 2



Editor: Độc Ẩm

Hoàn cảnh của Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan thật ra có chút giống nhau.

Từ nhỏ nàng chưa từng gặp mẹ, không biết bà ấy là ai, còn sống hay đã chết, ba nàng phong lưu thành tính, luôn cặp kè với nhiều phụ nữ khác nhau, một đống con trai con gái ngoài giá thú, chưa bao giờ quan tâm đến nàng, khi còn nhỏ nàng bị bảo mẫu ngược đãi rất nhiều lần ông ấy cũng không hỏi đến.

Có một thời gian, nàng ở một mình trong căn nhà lớn, nhìn ba nàng tán tỉnh đủ loại phụ nữ, đưa về hết đứa trẻ này đến đứa trẻ khác bắt nàng phải gọi là anh chị em trai em gái, trong lòng nàng cũng từng sinh ra không ít những ý tưởng âm u.

May là nàng còn có bà nội, nàng được bà đón về nuôi nấng, bà đã sưởi ấm nàng, làm nàng nén xuống những mặt âm u, trưởng thành thành một người bình thường vui vẻ.

Đáng tiếc khi nàng học đại học năm nhất, bà đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, khi nàng nghe tin tức tốc chạy đến thì chỉ còn nhìn thấy một hũ tro cốt, thậm chí còn không được gặp mặt lần cuối.

Bà đã lập di chúc từ lâu, để lại toàn bộ tài sản cho Phong Già Nguyệt. Để nàng không cần phải lo lắng kiếm sống, có thể lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, cũng không cần nhìn sắc mặt của ba nàng, càng không phải tham gia vào cuộc đấu đá của một đống con riêng kia.

Kể cả đã mất, bà vẫn luôn sưởi ấm Phong Già Nguyệt, mỗi khi nhớ tới bà, nàng sẽ lặng lẽ đè nén mặt tối trong lòng mình.

Đời này Phong Già Nguyệt chỉ có hai chuyện tiếc nuối, một là mẹ ruột, muốn biết bà là ai, tại sao lại bỏ mặc nàng nhiều năm như vậy, sống có tốt không.

Chuyện còn lại là bà nội bị tai nạn xe cộ qua đời, nàng còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn.

So với nàng, Cơ Tinh Loan bất hạnh hơn rất rất nhiều, mẫu thân chết thảm trước mặt hắn, phụ thân là một trong số những kẻ đứng sau, phụ thân cũng không hề yêu thương hắn, chỉ muốn có được bảo vật trên người hắn, lợi dụng hắn, hãm hại hắn; người xung quanh cũng chưa từng đối xử tốt với hắn, tất cả những người tiếp cận hắn đều có mục đích, chỉ muốn lấy được thứ gì đó từ hắn, thậm chí có người còn muốn lấy mạng hắn.

Cho nên, Phong Già Nguyệt vẫn luôn cảm thấy Cơ Tinh Loan hắc hóa tàn nhẫn độc ác là đúng, nếu lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, không chừng nàng còn hắc hóa hơn, đối với kẻ có thù oán, những kẻ đã từng mưu tính nàng, nàng sẽ không buông tha bất kì một kẻ nào, kể cả là cha ruột.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, báo thù là một chuyện, nhưng tùy tiện lạm sát người vô tội, tùy tiện bật chế độ tàn sát, đó là sa đọa.

Nàng không muốn hắn sa đọa.

"Cậu chọn tôi chỉ vì tôi đã đăng cái đánh giá kém kia sao?" Nàng bình tĩnh hỏi.

"Đương nhiên là không phải rồi." Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, "Một nguyên nhân quan trọng khác không phải ký chủ đã đoán ra rồi hay sao?"

"Ha hả......"

Nhìn đến Cơ Tinh Loan khi còn nhỏ, chắc chắn nàng sẽ nghĩ đến mình, cho nên khi giúp đỡ hắn, tất nhiên nàng sẽ tận tâm hơn.

Vì cứu vớt hắn cũng giống như cứu vớt bản thân mình trong quá khứ.

Hệ thống: "Đến rồi."

Nghe vậy Phong Già Nguyệt mở mắt ra, nhìn thấy biển lửa phía dưới, tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, giống như địa ngục trần gian.

Một tấm biển lớn khắc chữ "Long" từ trên không trung rơi xuống, phát ra tiếng vang chấn động, giống như một tiếng than khóc, báo hiệu sự hủy diệt của một gia tộc.

Khung cảnh này quen thuộc quá, trong đầu Phong Già Nguyệt lập tức hiện lên: Ngày Long gia bị diệt tộc.

Long gia cũng chính là nhà mẹ của nam chính Cơ Tinh Loan, hôm nay là ngày Long gia bị diệt môn, cũng là ngày mẫu thân Long Dao Quang của Cơ Tinh Loan qua đời.

"Sao lại là hôm nay? Sao không thể sớm hơn một chút chứ?" Nàng lẩm bẩm hỏi.

"Đây là thời gian sớm nhất mà tôi có thể truyền tống rồi." Giọng của hệ thống cũng tiếc nuối.

Phong Già Nguyệt lập tức bay về phía tòa nhà ở phía đông, chỉ mong có thể cứu được Long Dao Quang, để Cơ Tinh Loan không đến mức tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của mẫu thân.

————

Cơ Tinh Loan nhỏ bé đang trốn trong ngăn tủ, xuyên qua khe cửa tủ, hắn nhìn thấy mẫu thân của mình người đầy máu, từ từ ngã xuống.

Giống như những gì đã nhìn thấy nhiều năm trước.

Quả nhiên hắn đã quay về quá khứ.

Mặc dù hắn hoàn toàn không biết chuyện này có ý nghĩa gì.

Gương mặt non nớt đầy lạnh lẽo, đôi mắt càng lạnh lẽo thản nhiên hơn, sinh mệnh của mẫu thân hắn đang dần biến mất, nhưng trong lòng hắn lại không có chút gợn sóng nào.

Muốn hắn thay đổi cái gì sao?

Nhưng hắn ——

Cũng đâu muốn thay đổi!

Giống như lần trước, hung thủ biết mẫu thân của hắn chắc chắn sẽ chết nên không để ý nữa mà xoay người rời đi, chắc là đi tìm mục tiêu khác.

Có lẽ là muốn đi tìm hắn cũng nên?

Cơ Tinh Loan bình tĩnh mở cửa tủ ra, giẫm lên máu đi từng bước đến khi còn cách mẫu thân hắn một mét thì dừng lại, khẽ gọi: "Mẫu thân."

Long Dao Quang còn chưa tắt thở, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi rã rời, sau khi nhìn rõ là hắn, sắc mặt của nàng ta trở nên hung ác và mừng rỡ, giống hệt trong trí nhớ của hắn.

Nàng ta vươn tay về phía hắn, khàn khàn nói: "Lại đây."

"Mẫu thân ngài lại muốn uống máu của ta sao?" Khóe miệng Cơ Tinh Loạn chậm rãi dương một nụ cười lạnh.

Nụ cười kia cực kỳ không phù hợp với diện mạo của hắn, nếu Long Dao Quang tỉnh táo một chút, chắc chắn nàng ta sẽ nhận ra sự khác thường, nhưng lúc này nàng ta chỉ nghĩ đến máu của hắn.

Tổ tiên Long gia có huyết mạch thụy thú, huyết mạch càng thuần khiết, năng lượng trong máu sẽ càng mạnh, vốn dĩ di truyền qua nhiều thế hệ đến nay, loại năng lượng này đã càng ngày càng ít, nhưng Cơ Tinh Loạn lại là trường hợp lại giống hiếm thấy, trong máu hắn chứa năng lượng cực mạnh, bình thường uống có thể tăng tu vi, bị thương uống có thể chữa thương, linh đan diệu dược cũng không bằng máu hắn.

Mấy năm nay, nàng ta đã từng uống rất nhiều lần, cho nên vô cùng rõ ràng, cho dù bây giờ nàng ta sắp chết nhưng chỉ cần uống hết máu của hắn thì nhất định có thể sống sót.

Nhất định có thể!

"Tinh Loan, lại đây với mẹ." Nàng ta nặn ra một nụ cười, kiên nhẫn dỗ dành hắn.

Rất lâu rồi Cơ Tinh Loan chưa nhìn thấy bà cười, bà là một mỹ nhân, cười rộ lên như vậy rất đẹp, đáng tiếc nụ cười đó lại có độc.

Lần trước hắn không hiểu, vì nụ cười này của bà mà hắn ngây ngốc đi qua, suýt chút nữa bị bà hút máu mà chết.

Lần này hắn sẽ không ngu như vậy nữa.

"Quả nhiên lặp lại một lần nữa, hết thảy vẫn giống như cũ." Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại đầy lạnh nhạt.

"Mau lại đây!" Long Dao Quang nóng nảy, làm gì còn lòng dạ nghe hắn nói.

"Nhưng cũng không giống, lần này ta có thể báo thù cho các người sớm hơn." Cơ Tinh Loan lui ra sau một bước, vẻ mặt của hắn lúc này giống như thiên sứ vậy, khóe miệng còn nở nụ cười.

Khóe mắt Long Dao Quang sắp nứt ra, hắn đứng cách bà ta một mét, lẳng lặng nhìn bà ta, cho đến khi ánh mắt bà ta tan rã, chết không nhắm mắt.

Bên ngoài đầy tiếng khóc tiếng kêu thảm thiết, nhưng tòa nhà này lại cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Cơ Tinh Loan có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, chậm rãi đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt qua mí mắt của Long Dao Quang.

Nước mắt lăn dài trên gương mặt nho nhỏ của hắn: "An nghỉ đi, mẹ."'

————

Đúng lúc này, Phong Già Nguyệt bay vào, nàng bay quá nhanh nên không phanh kịp, lăn một vòng trên mặt đất mới dừng lại được, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cơ Tinh Loan phiên bản thu nhỏ đang khóc, bên cạnh là một thi thể nữ thê thảm, trên người không hề có dấu hiệu của sự sống.

Nàng đấm mạnh xuống đất, cuối cùng vẫn đến chậm.

Tai nạn đột nhiên xuất hiện, Cơ Tinh Loan hơi kinh ngạc nhìn về phía Phong Già Nguyệt, trong trí nhớ của hắn đâu có người này.

Lại là thế lực phương nào đây?

Phong Già Nguyệt nhìn Cơ Tinh Loan phiên bản thu nhỏ, lúc này hắn khoảng bảy tám tuổi, gương mặt mũm mĩm, đôi mắt to tròn xoe, tay ngắn chân ngắn, đáng yêu không tả nổi.

Nhưng một đứa bé như vậy mà còn nhỏ đã mất hết người thân, vừa rồi còn tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị giết.

Quá thảm.

Lo lắng khiến hắn sợ, Phong Già Nguyệt không bay thẳng qua mà đi từng bước về phía hắn, đôi mắt một mực thân thiện nhìn hắn, cố gắng thể hiện thiện ý với hắn: "Ngươi đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không thương tổn ngươi."

Kể từ nay, nàng sẽ dốc hết sức bảo vệ hắn, sưởi ấm hắn, để hắn lớn lên giống như một người bình thường, tận lực trở thành một người tốt.

Ít nhất đừng đi theo con đường lạm sát kẻ vô tội như trước.

Cơ Tinh Loan giả bộ sợ hãi, nhưng lại ngầm đánh giá nàng, nghĩ cách để giết nàng.

Phong Già Nguyệt kiểm tra Long Dao Quang một lần nữa, đành phải từ bỏ ý định cứu bà ta, nàng quay đầu nhìn Cơ Tinh Loan, vươn hai tay về phía hắn: "Nơi này không an toàn, tỷ tỷ đưa ngươi đi được không?"

Đưa hắn đi?

Cơ Tinh Loan thầm cười lạnh, tất cả những người muốn đưa hắn đi đều muốn độc chiếm bảo khố sau lưng hắn, dù có đổi thành người khác thì vẫn giống như đời trước. Xin‎ hãy‎ đọc‎ 𝐭ruyện‎ 𝐭ại‎ {‎ Tr‎ UmTruy𝘦n.Vn‎ }

Hắn giả bộ vô hại, khẽ gật đầu: "Được."

Đúng là hắn cần người đưa hắn rời khỏi đây trước, vốn định đi theo đường cũ, chờ người kia như kiếp trước, nhưng nữ nhân xa lạ này cũng vậy thôi.

Dù sao, cuối cùng đều phải chết.

Phong Già Nguyệt ôm lấy cơ thể nhỏ bé, gầy yếu hơn so với tưởng tượng, còn hơi lạnh lẽo, nàng bắt lấy chiếc áo choàng bay tới, quấn chặt quanh người hắn, một tay bế hắn lên đi ra ngoài.

Lúc này, tên lúc nãy giết Long Dao Quang lại quay lại, vẻ mặt đắc chí nhìn Cơ Tinh Loan: "Tìm được ngươi rồi."

Đôi tay nho nhỏ của Cơ Tinh Loan vòng quanh cổ nàng, thoạt nhìn vô cùng ỷ lại, trong lòng nàng mềm nhũn, khẽ nói: "Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi."

Vừa dứt lời, kiếm trong tay nàng vung lên, nhưng không phải chém về phía người nọ, mà là chém vào chính giữa tòa nhà này, tòa nhà bị chém thành hai nửa, chao đảo đổ sang hai bên, người nọ không kịp trở tay cũng lảo đảo theo mặt đất dưới chân.

Phong Già Nguyệt lại vung kiếm một lần nữa, một tia sáng sắc lạnh lóe qua hai chân của người nọ, chặt đứt tận gốc.

Nàng không dừng lại, cũng không nhìn cảnh tượng đẫm máu ở phía sau mà ngự kiếm bay đi, rời khỏi chỗ này.

Cả hành trình nàng đều không nói gì mà chỉ ôm chặt Cơ Tinh Loan, thậm chí tay còn hơi run rẩy, lần đầu tiên gây ra thương tổn lớn như vậy cho người khác, tâm trạng của nàng có chút phức tạp.

Cơ Tinh Loan trong lòng nàng quay đầu nhìn phía sau, khẽ búng ngón tay, người nọ vốn đang nằm trên mặt đất kêu rên bị một cây ngân châm cực nhỏ đâm vào thái dương, trừng mắt há hốc miệng chết ngay lập tức, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Cơ Tinh Loan thản nhiên không gợn sóng, chỉ liếc mắt nhìn nữ nhân đang ôm hắn.

Chỉ là làm người khác bị thương thôi mà phản ứng lớn như vậy sao?

_______