Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 9



Editor: Độc Ẩm

Sau khi lấy được túi trữ vật của hai con yêu thú, Phong Già Nguyệt không trì hoãn thêm một giây nào nữa, lập tức ngự kiếm rời khỏi nơi này, bay một mạch mấy trăm cây số nàng mới giảm tốc độ lại một chút, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều.

Mặc dù mấy ngày nay chịu nhiều gian khổ, thương tích trên người bây giờ vẫn chưa khỏi hắn, nhưng nghĩ đến việc tự nhiên lượm được mười mấy cái túi trữ vật, trong lòng nàng cũng không khỏi vui mừng phấn khởi.

Trước giờ đọc tiểu thuyết huyền huyễn, nàng thích nhất là tình tiết nhân vật chính nhặt được của hời, có được các loại bảo vật, bây giờ tự mình trải nghiệm một cách chân thực, đương nhiên là thú vị hơn đọc tiểu thuyết rồi.

"Không ngờ Phong Già Nguyệt ta cũng có ngày hôm nay, vui quá đi."

Cơ Tinh Loan ngồi phía trước nàng, nghe thấy nàng cứ cười khúc khích mãi, hắn quay đầu lại nhìn, khóe miệng nàng không ngừng giương lên, cả người đầy vui sướng. Khuôn mặt vốn còn hơi nhợt nhạt lúc này cũng tỏa sáng, đôi mắt đào hoa lấp lánh vô cùng, như chứa đựng cả một dòng suối trong vắt.

Dù cho trước khi trùng sinh hắn đã từng gặp vô số mỹ nhân, nhưng không thể không thừa nhận, nàng lúc này vô cùng xinh đẹp.

Phong Già Nguyệt lúc này đầy sức cuốn hút khó hiểu, đổi thành bất kỳ ai chắc chắn cũng sẽ bị nàng lây nhiễm, khóe miệng vô thức giương lên.

Nhưng Cơ Tinh Loan đúng là Cơ Tinh Loan, hắn chỉ cảm thấy trong lòng hơi khác thường một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại quay đi.

Phong Già Nguyệt phía sau hắn bắt đầu ngâm nga hát, hắn tập trung nghe thử, nàng ngâm nga: "Hôm nay là một ngày lành, trong lòng muốn cái gì sẽ được cái đó, hôm nay là một ngày lành......"

Cơ Tinh Loan vẻ mặt vô cảm nhìn phía trước, xem ra nàng vui quá hóa rồ rồi.

Ở bên ngoài Phong Già Nguyệt vui vẻ bao nhiêu thì hai con yêu thú trong bảo khố Long gia đau lòng bấy nhiêu, hai con yêu thú cao bằng tòa nhà mấy tầng ôm nhau khóc rưng rức. Cơ Tinh Loan bị dày vò từ bên trong lẫn bên ngoài, ba giọng nói khác nhau ồn ào liên tục không ngừng nghỉ, ầm ĩ khiến người luôn thích yên tĩnh như hắn không chịu nổi.

【Câm miệng.】 Hắn lạnh lùng quát.

Hai con yêu thú cảm nhận được một luồng uy áp đáng sợ ập đến, chúng không dám khóc nữa, thỉnh thoảng thút thít một tiếng, nhìn vừa tội nghiệp vừa buồn cười.

Phong Già Nguyệt cũng ý một tiếng: "Sao tự nhiên thấy hơi lành lạnh ta?"

Nhưng nàng cũng nhanh chóng bỏ qua, không ngâm nga hát 《Ngày lành》 nữa, mà đổi sang bài khác, vì thế Cơ Tinh Loan lại được nghe cả bài 《Vận may đến》 lạc điệu.

Bay nửa ngày, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một tòa thành, hai chữ "Lạc thành" to uỳnh lơ lửng giữa không trung, mây mù bao quanh rất có tiên khí, từ xa Phong Già Nguyệt đã nhìn thấy.

"Mời xuống phi kiếm, đi bộ vào thành." Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên.

Phong Già Nguyệt điều khiển phi kiếm dừng lại, nàng cất phi kiếm đi, ngẩng đầu nhỉn Lạc thành, ánh mắt đầy kinh diễm.

Đập vào mắt đầu tiên là những đình thai lầu các lơ lửng giữa không trung, những kiến trúc cổ kính đan xen nhau một cách thú vị, cái thì rộng lớn tráng lệ, cái thì nho nhã đoan trang, cái thì tinh xảo mỹ lệ, bao quanh là những tầng mây nhìn vô cùng tiên khí, có cảm giác không thuộc chốn phàm trần.

"Đẹp quá." Phong Già Nguyệt không khỏi cảm thán.

"Đẹp thì đẹp đó, nhưng chúng ta chỉ có thể nhìn xem thôi, trên đó toàn là lãnh địa của các gia tộc lớn và các môn phái tu tiên ở Lạc thành, không được mời thì chúng ta không thể lên đó đâu." Một tu sĩ trung niên bên cạnh nói.

Nói đến các gia tộc lớn, Phong Già Nguyệt nhìn về phía Cơ Tinh Loan, tiếc là nàng chậm chân, không biết Long gia trước khi bị diệt tráng lệ đồ sộ đến mức nào nhỉ?

Trong lòng nàng đầy tiếc nuối, còn Cơ Tinh Loan thì nhìn mấy bức họa dán ở cổng thành, nở một nụ cười lạnh khó nhận ra, khi Phong Già Nguyệt nhìn thấy bức họa, ánh mắt cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Người trong bức họa là Cơ Tinh Loan, bố cáo nói hắn bị tà tu bắt đi, đang treo thưởng số tiền lớn, nếu có thể cung cấp tin tức thì được thưởng một vạn linh thạch hạ phẩm, nếu có thể trực tiếp đưa về thì được thưởng một trăm vạn linh thạch hạ phẩm.

"Bạo tay thật đấy."

Phong Già Nguyệt dắt tay Cơ Tinh Loan, xúc cảm mềm mại ấm áp bao lấy tay hắn, hắn có chút không quen, vốn định vùng ra nhưng nàng không buông: "Muội muội, chúng ta vào thành thôi."

Trước cổng thành có hai hàng người xếp hàng dài, người đứng phía trước oán giận nói: "Mấy ngày nay kiểm tra nghiêm khắc quá, mỗi lần ra vào thành đều tốn nhiều thời gian hơn trước."

"Cũng hết cách rồi, mấy hôm trước Long gia bị diệt môn, nghe nói cháu ngoại của gia chủ Long gia bị tà tu bắt đi, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, bây giờ các tiên môn lớn đang liên hợp lại dốc sức tìm kiếm đứa bé đó, chắc một thời gian nữa vẫn như này thôi."

"Khua chiêng gõ trống ồn ào như vậy, đứa bé kia có sống nổi không? Nếu ta là tà tu, chắc chuyện đầu tiên ta làm là giết chết nó đấy."

"Suỵt, Lý huynh tuyệt đối đừng nói lung tung, cẩn thận rước họa vào thân." Người còn lại hạ giọng, "Mặc dù ta cũng cảm thấy đứa bé kia có lẽ cũng lành ít dữ nhiều."

Cơ Tinh Loan - người có lẽ lành ít dữ nhiều - vẻ mặt không chút thay đổi, như thể không liên quan đến mình, Phong Già Nguyệt bế hắn lên: "Muội muội có đói bụng không? Vào thành rồi chúng ta đi ăn gì trước nhé?"

Cơ Tinh Loan nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm, mỉm cười nói: "Được."

"Có thích món gì không?"

Hắn lắc đầu, ngoan ngoãn nói: "Ta ăn gì cũng được."

Người xung quanh nhìn qua, thấy hai mỹ nhân một lớn một bé, ánh mắt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh diễm, nhưng sau khi nhận ra tu vi của Phong Già Nguyệt, bọn họ liền nhanh chóng rời mắt, không dám nhìn thêm.

Đối với phần lớn mọi người thì tu vi Kim Đan là cấp độ mà cả đời họ không thể chạm tới, là kẻ mạnh mà bọn họ tuyệt đối không đắc tội nổi.

Những người kiểm tra ở cổng thành cũng không dám vô lễ với nàng, sau khi xem xét Cơ Tinh Loan kỹ lưỡng, tu sĩ Trúc Cơ phụ trách khách khí nói: "Xin tiền bối chờ một lát."

Phong Già Nguyệt tỏ vẻ bực bội: "Sao phải chờ nữa?"

Đương nhiên là vì Cơ Tinh Loan bên cạnh nàng rồi, dáng vẻ khoảng bảy tám tuổi, là một tiểu cô nương, tu tĩ Trúc Cơ nhìn không có vấn đề gì cả. Nhưng tu vi của hắn không đủ, sợ bị tu sĩ Kim Đan che giấu, cho nên không dám để bọn họ vào thành.

Trong những người ra vào thành, chỉ cần là trẻ con từ năm đến mười tuổi đều bị kiểm tra kỹ lưỡng, có mấy đứa còn bị tạm giữ lại, sợ đến phát khóc.

Cơ Tinh Loan giả bộ hơi co rúm lại: "Tỷ tỷ, ta sợ."

"Đừng sợ." Phong Già Nguyệt lạnh mặt ngang ngược: "Mau để bọn ta vào, nếu không đừng trách bổn cô nương không khách khí."

"Xin tiền bối chờ thêm một lát." Tu sĩ Trúc Cơ cười nịnh, Phong Già Nguyệt giả bộ không kiên nhẫn muốn xông vào.

Lúc này một tu sĩ Kim Đan vội vàng đi tới: "Để đạo hữu chờ lâu rồi, tại hạ là Chu Dạ Bạch, thất lễ thất lễ."

Tu sĩ Kim Đan này mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, vẻ ngoài không tồi, Phong Già Nguyệt luôn rất kiên nhẫn với người đẹp, thấy thế thì nở nụ cười: "Tại hạ Phong Già Nguyệt, là tại hạ thất lễ mới đúng, mong đạo hữu đừng chê trách."

Chu Dạ Bạch cười tươi hơn: "Phong đạo hữu khách khí rồi."

Dù nói lời khách khí, nhưng thần thức của hắn dừng trên người Cơ Tinh Loan thì không khách khí chút nào, Cơ Tinh Loan vờ như không biết, vẻ mặt ngây thơ vô tội quay đầu nhìn những người khác.

Sau khi xác nhận là một tiểu cô nương, Chu Dạ Bạch để hai người đi vào, hắn còn tặng Phong Già Nguyệt một tấm thẻ bài: "Hiện giờ ở Lạc thành e là không dễ tìm chỗ ở, Phong đạo hữu có thể cầm tấm thẻ bài này đến quán trọ Tiên Lai, ăn ở đều miễn phí, một chút tấm lòng, mong đạo hữu đừng từ chối."

"Cảm ơn Chu đạo hữu." Phong Già Nguyệt mỉm cười nhận lấy, ôm Cơ Tinh Loan đi vào thành.

Cơ Tinh Loan vẫn nhìn cổng thành, đời trước hắn được Tiết Cửu Hằng nhận nuôi, Tiết Cửu Hằng là phong chủ của Lưu tiên môn - một trong mười đại tiên môn, danh môn trong danh môn chính phái, đương nhiên chưa bao giờ xuất hiện chuyện như này.

Hắn thầm cười nhạo, đúng là không phải không có gì thay đổi, sống lại có vẻ cũng không vô vị lắm.

Chỉ là không biết Phong Già Nguyệt thuộc phe phái nào?

Là môn phái nhỏ không có tiếng nói sao? Hay là phe phái không được danh môn chính phái công nhận - cái gọi là "tà tu"?

Hắn nhìn về phía Chu Dạ Bạch còn đang đứng ở cổng thành, người đàn ông đó vẫn đang nhìn bọn họ, Cơ Tinh Loan liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của Phong Già Nguyệt, lặng lẽ nở nụ cười.

Hắn quên mất, vẻ ngoài của nữ nhân này đúng là rất chiêu người thích.

Phong Già Nguyệt mang theo Cơ Tinh Loan đến quán trọ Tiên Lai, dùng thẻ bài bao một đại viện, còn sai người của quán trọ đưa một đồng đồ ăn thức uống đến, thoải mái ăn uống miễn phí.

Cơ Tinh Loan kết luận: Bất luận là phe phái nào, tóm lại chắc chắn là không giàu lắm, nếu không sao có thể nuôi dạy ra một người như vậy.

Quỷ nghèo, còn là quỷ nghèo mặt dày.

"Muội muội, mau lại đây ăn đi." Phong Già Nguyệt nhiệt tình chào mời hắn.

Lúc này bụng hắn cũng đang réo ầm ĩ, Cơ Tinh Loan đi qua dùng bữa, mặc dù trong lòng ghét bỏ, nhưng không thể không thừa nhận, cách của nàng đúng là rất hữu dụng, nếu không phải biến thành bé gái, e là hắn sẽ bị giữ ở cổng thành.

Ăn xong, Phong Già Nguyệt liền dựng mấy lớp kết giới, sau đó lấy ra mười mấy túi trữ vật nhặt được kia, hào hứng bắt đầu xem xét.

Túi trữ vật của mấy tu sĩ Trúc Cơ không có gì hay ho, tổng cộng gom lại cũng chỉ có hai ba nghìn linh thạch cùng một đống pháp khí nàng không dùng được.

"Méo mó có còn hơn không." Phong Già Nguyệt xếp pháp khí vào một chỗ, "Mấy thứ này lúc nào rảnh thì đưa đi bán, chắc cũng có thể kiếm được một ít linh thạch."

Cơ Tinh Loan làm thinh, người nuôi lớn nàng rốt cuộc nghèo đến mức nào vậy?

Bốn túi trữ vật còn lại thoạt nhìn có vẻ giá trị hơn, Phong Già Nguyệt để đến cuối cùng mới mở ra, nhìn thấy đồ bên trong, sắc mặt nàng hơi thay đổi.

Trong bốn túi trữ vật này có rất nhiều đồ tốt, từ số lượng linh thạch đến chất lượng pháp khí đều nhiều hơn những túi trữ vật kia rất nhiều, đa số pháp khí là cho Kim Đan sử dụng, trong đó có một túi trữ vật chứa rất nhiều váy vóc xinh đẹp, kiểu dáng rất giống đồ Giang Mỹ Nghi mặc lúc trước.

Phong Già Nguyệt yên lặng xem xét đồ trong bốn túi trữ vật xong, trong lòng nảy sinh nghi ngờ: Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm đều đã chết trước thời hạn rồi sao?

Trong truyện, hai người này ít nhất cũng phải mấy chục năm nữa mới chết, sau khi nàng xuyên đến đây, chẳng qua chỉ đưa mỗi bé nam chính đi sẽ thay đổi lớn như vậy sao?

Nàng cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Cơ Tinh Loan khẽ nhíu mày, để đánh lạc hướng sự chú ý của nàng, hắn cố ý đổ đồ trong một cái túi trữ vật ra, một tràng loảng xoảng vang lên, giường hai người ngối nháy mắt chìm ngập trong linh thạch và các loại pháp khí, còn có một số rơi thẳng xuống đất.

Phong Già Nguyệt quả nhiên bị phân tâm, thấy những thứ lấp lánh đầy giường, khóe miệng nàng không ngừng giương lên, còn lăn qua lăn lại trên đó: "Phát tài rồi!"

Cơ Tinh Loan cười thầm, đúng là ham tiền.

Hai con yêu thú trong bảo khố Long gia thấy đồ của mình bị người khác cướp mất, còn bị người khác lăn lộn, chúng nó lại yên lặng rơi nước mắt: Chúng nó cũng rất thích lăn lộn trên bảo vật mà.

Thấy Cơ Tinh Loan nhìn mình như ông cụ non, Phong Già Nguyệt ngượng ngùng đứng dậy, nhào về phía hắn, đè bé nam chính xuống dưới: "Tinh Tinh, tỷ tỷ vui quá."

Nàng chu đôi môi đỏ mọng, hôn hai cái bẹp bẹp lên gương mặt nhỏ nhắn của Cơ Tinh Loan, sau đó buông hắn ra, tiếp tục lăn qua lăn lại trên đống bảo vật.

Cơ Tinh Loan bị hôn đơ người.

_______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!