Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi

Chương 17



Lâm Nhạc Dương vẻ mặt tối tăm, gã bị Mục Kiếm gài hàng nên cực kỳ bực bội, cũng rất giận hai tên đàn em của mình, có việc nhỏ như thế cũng không làm nổi mà còn khiến cho chuyện bé xé ra to.

Bà Lâm đang thất thần ngồi trên sô pha ở phòng khách, lúc nhìn thấy Lâm Nhạc Dương thì lập tức lạnh mặt gọi gã lại: "Nhạc Dương, con đứng lại đó cho mẹ!"

Lâm Nhạc Dương bất mãn: "Mẹ, có chuyện gì? Con bận lắm!"

Bà Lâm giận điên lên: "Bận, con bận cái gì? Bận đi tìm cái thằng đê tiện kia à?"

Đáy mắt Lâm Nhạc Dương chớt lóe qua một tia giận dữ, gã có thể mắng Trần Cách đê tiện nhưng lại không cho phép bà Lâm sỉ nhục hắn như thế, có vẻ gã đã quên trước đây để cho thế thân nhục nhã Trần Cách như thế nào.

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

Bà Lâm cười lạnh: "Mẹ nói gì con rõ nhất mà! Nhạc Dương, con muốn chơi đàn ông cũng được nhưng phải nhớ kỹ, sau này con vẫn phải cưới vợ sinh con. Con phải nhanh chóng chia tay tên đàn ông trong biệt thự kia cho mẹ."

Lâm Nhạc Dương mím chặt môi, gã rất khó chịu với cái tính độc tài của bà Lâm, từ khi gã trở thành tổng giám đốc đến giờ thì không còn ai dám nói chuyện với gã như vậy nữa.

Gã có lệ nói: "Được rồi, con biết."

Bà Lâm không quá tin tưởng: "Bây giờ con đi với mẹ gặp bà Chương và con gái họ rồi xin lỗi người ta, đừng làm gãy gánh cuộc hôn nhân này."

Lâm Nhạc Dương không muốn chút nào nhưng gã cũng biết vụ án bắt cóc đã làm cho nhà họ Chương có chút bất mãn với gã, tuy gã không hề có cảm giác gì với người phụ nữ đó nhưng đây là liên hôn gia tộc, gã không thể tránh khỏi.

Trần Cách bị cầm tù ở biệt thự, xung quanh hắn chỉ có những tên áo đen và người giúp việc, mỗi ngày hắn ăn không ngồi rồi, Lâm Nhạc Dương sợ hắn chạy trốn nên tịch thu điện thoại của hắn làm cho cuộc sống của hắn trở nên buồn tẻ vô vị.

Công việc mà hắn làm nhiều nhất mỗi ngày, đó chính là xem TV.

Khi xem tin tức, hắn mới cảm thấy bản thân hắn không bị xã hội ruồng bỏ.

Đã nhiều ngày trôi qua, tin nóng # Tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án bắt cóc giết người # vẫn luôn được ghim trên hot search. Ban đầu, Trần Cách lòng nóng như lửa đốt, lo lắng Lâm Nhạc Dương thật sự sẽ xảy ra chuyện, còn nài nỉ tên thủ lĩnh áo đen được gọi điện cho Lâm Nhạc Dương.

Nhưng lúc ấy Lâm Nhạc Dương đang sứt đầu mẻ trán, vội vàng xử lý cục diện hỗn loạn nên không rảnh để ý tới Trần Cách.

Mà tên thủ lĩnh áo đen cũng không thích Trần Cách, bởi vì hắn mà Boss giống như biến thành một người khác, làm ra hàng loạt chuyện khiến cho bọn họ khó có thể tưởng tượng được.

Nếu không phải do hắn, Boss cũng sẽ không như bị trúng tà mà muốn kéo người ta quăng xuống biển, không quăng xuống biển thì sẽ không bị nhà họ Mục nhìn thấy, không bị nhìn thấy thì sự việc sẽ không phát triển ra thế này.

Anh ta cũng sẽ không mất đi hai người anh em tốt.

Nói cho cùng, tất cả đều do Trần Cách sai.

Trần Cách nhận thấy tên thủ lĩnh áo đen đang ngầm bất mãn với hắn, cho nên ngày thường hắn cũng sẽ không đi làm phiền người ta. Chỉ khi nào bất đắc dĩ lắm, Lâm Nhạc Dương vẫn luôn không xuất hiện, ngay cả hắn cũng không thể liên hệ được thì mới buộc lòng đi tìm tên thủ lĩnh áo đen mà thôi.

Mặc dù tên thủ lĩnh áo đen nói chuyện lạnh tanh, nhưng sự thật chứng mình anh ta nói đúng.

Nhiệt độ tin tức liên tục giảm bớt, cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị cũng từ từ tăng trở lại, giống như tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên.

Trần Cách thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn Lâm Nhạc Dương xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng việc Lâm Nhạc Dương muốn quăng ân nhân cứu mạng của hắn xuống biển là không sai trái, nhưng tất cả là vì gã quá yêu hắn, không phải sao?

Với lại, ngón tay Trần Cách di chuyển trên sô pha, lơ đãng nghĩ, chính hắn cũng đâu có kêu người đó cứu mình đâu, có phải không?

Nếu không vì cậu ta, Lâm Nhạc Dương cũng sẽ không bận rộn như vậy, đã mười ngày rồi vẫn chưa tới biệt thự lần nào.

Từ sau khi hắn gặp lại Lâm Nhạc Dương, chưa bao giờ không gặp lâu như thế.

Trong lòng Trần Cách rất nhớ gã.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể dựa vào báo chí đưa tin về gã nhìn gã một chút, để tự an ủi mình.

Hôm nay, hắn xem tin giải trí thấy được Lâm Nhạc Dương và bóng dáng bà Lâm, thậm chí có cả cô Chương lá ngọc cành vàng con nhà giàu quyền quý nọ.

Trần Cách hít sâu một hơi, ánh mắt sững sờ nhìn MC trong bản tin giải trí đang cười: "Mới đây, người thừa kế của tập đoàn Lâm thị Lâm Nhạc Dương cùng với cô chủ nhà họ Chương gặp nhau trong một tiệm cà phê, họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Bà Lâm và bà Chương đều có mặt trong buổi gặp mặt này, có vẻ Lâm Nhạc Dương không hề bị vụ án bắt cóc vào khoảng thời gian trước ảnh hưởng đến mình..."

"...Phóng viên của chúng tôi may mắn được phỏng vấn bà Lâm, theo như bà Lâm cho biết xu hướng tính dục của Lâm Nhạc Dương vẫn luôn bình thường, lời đồn đãi trên mạng đều là giả. Nhà họ Lâm và nhà họ Chương sắp liên hôn..."

Sắc mặt Trần Cách trắng bệch, tức ngực khó thở, Nhạc Dương của hắn thật sự sắp trở thành chồng của người khác rồi sao?

Rõ ràng sau khi mình trở về, anh ấy còn liều chết triền miên trên giường với mình cơ mà, kết quả nhoáng một cái, anh ấy thật sự muốn liên hôn với người khác!

Trần Cách đau lòng muốn chết, hai mắt đẫm lệ, hắn về phòng tự nhốt mình lại, từ trưa cho đến tối, một giọt nước một hạt cơm cũng không chịu ăn.

Người giúp việc bưng cơm gõ cửa mãi nhưng không ai mở cửa nên chỉ có thể để thức ăn ở ngoài cửa.

Nhưng cơm trưa và cơm tối bị đặt ở nơi đó đều y nguyên, không có dấu hiệu bị chạm vào.

Người giúp việc lo lắng đi báo cho tên thủ lĩnh áo đen: "Làm sao bây giờ? Cậu Trần tự nhốt mình ở trong phòng, cơm cũng không chịu ăn, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?"

Tên thủ lĩnh áo đen cực kỳ mất kiên nhẫn, một thằng đàn ông đực rựa như anh ta, rõ ràng có mười tám ban võ nghệ mà lại bị phái tới đây để trông chừng một cái tên ẻo lả như này. Đã vậy cái tên ẻo lả này còn không yên phận, suốt ngày gây chuyện, thật sự khiến người ta bực mình.

Anh ta gõ gõ cửa kêu Trần Cách ra ngoài ăn cơm, nhưng trong phòng không có tiếng động nào.

Tên thủ lĩnh áo đen đợi vài phút, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến một khả năng, đừng nói tên đó lại chạy nữa rồi nhé?

Nghĩ như thế, anh ta bị dọa ra mồ hôi lạnh đầy người.

Lần trước cũng như vậy, rõ ràng Trần Cách là tên trói gà không chặt lại có thể né tránh tầm mắt của bọn họ, thành công chạy ra khỏi biệt thự.

Đến tận bây giờ, anh ta cũng không biết Trần Cách chạy ra được bằng cách nào.

Dĩ nhiên tên thủ lĩnh áo đen không biết, có một thứ sức mạnh gọi là sức mạnh của cốt truyện.

Sức mạnh này sâu không lường được, số lần xuất hiện cũng khó có thể nắm bắt.

Tên thủ lĩnh áo đen hoảng loạn phá cửa phòng, quả nhiên, trong phòng không có một bóng người.

Anh ta vọt tới cửa sổ, nhìn thấy khăn trải giường từ lầu một thả xuống thì tức đến hộc máu, thế mà để cho tên đó trốn mất?

Anh ta vội vàng gọi điện hỏi đàn em xem camera coi có thấy Trần Cách đi ra ngoài không.

Bên theo dõi camera nhận được cuộc gọi thì giật mình, tình hình gì đây? Lại trốn nữa á?

Ngoại trừ lúc trưa đau bụng bị tiêu chảy phải đi thì hắn ta luôn nhìn chằm chằm camera, ngay cả con ruồi cũng không thể qua mặt.

Nhưng mà, một khi đã xui xẻo thì uống nước cũng bị nghẹn.

Đúng là Trần Cách dựa vào vài phút hắn ta bị tiêu chảy mà chạy ra ngoài, giống như là có thần tiên phù hộ. Mỗi khi hắn đi đến chỗ nào thì người đang tuần tra chỗ đó sẽ bị các loại vấn đề phải đi ra ngoài vài phút, như được san bằng tất cả trở ngại, cứ như thế Trần Cách thuận lợi trốn ra biệt thự.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì còn tưởng chỉ có trong phim thôi đấy!

Tên theo dõi camera đấm ngực giậm chân, làm sao đây? Người trước đó bởi vì Trần Cách trốn chạy bị vứt bỏ, hắn ta mới nhận nhiệm vụ chưa được mấy ngày, giờ cũng gặp chuyện như vậy.

Tiêu đời rồi!

Sắc mặt của tên thủ lĩnh áo đen còn khó coi hơn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn ta vẫn phải gọi điện báo chuyện này cho Lâm Nhạc Dương.

Lúc Lâm Nhạc Dương nhận được điện thoại, gã kiềm chế khong được tức giận quát: "Cái gì? Tụi mày làm ăn kiểu gì mà lại để cho em ấy trốn nữa? Mười mấy hai mươi người không canh chừng được một người bình thường sao hả?"

Tên áo đen đứng đầu bị mắng xối xả, cuối cùng còn phải lật đật ra ngoài tìm người, trong lòng rất tức giận.

Tịch Tu đương nhiên không biết Trần Cách lại gây chuyện tiếp.

Cậu dưỡng tốt thân thể, tâm trạng vừa phấn chấn vừa thấp thỏm đi đến tập đoàn Mục thị báo danh.

Khi nghe nói Boss Mục Kiếm của tập đoàn Mục thị muốn đích thân gặp cậu, trái tim nhỏ bé của Tịch Tu đập bang bang bang, đây chính là ân nhân hai kiếp của cậu đó!

Cậu nhất định phải thể hiện cho tốt mới được!

Tịch Tu hít sâu một hơi, cẩn thận gõ cửa, sau đó cậu nghe được hai chữ 'Vào đi'.

Tịch Tu đã từng thấy Mục Kiếm trong giấc mơ của mình, anh rất đẹp trai, không phải kiểu mày kiếm sắc bén, đường nét góc cạnh như Lâm Nhạc Dương.

Nhìn anh càng cà lơ phất phơ, đẹp trai theo dạng bad boy hơn.

Trong đời thực lúc nhìn thấy Mục Kiếm, đúng là Tịch Tu có cảm giác này, đôi mắt hẹp dài cười như không cười nhìn cậu. Lâm Nhạc Dương mặc đồ vest thì nhìn giống một CEO ưu tú, nhưng Mục Kiếm mặc vest thì lại có thêm hơi thở phong lưu.

Không giống một vị tổng tài, mà giống như minh tinh màn bạc.

"Ngồi đi, cậu chính là Tịch Tu phải không, khỏe rồi à?" Mục Kiếm tỉ mỉ đánh giá Tịch Tu. Lần đó cứu Tịch Tu, cậu bị trói gô, mặt mày bầm dập, Mục Kiếm lại không xuống xe nên cũng không biết mặt mũi Tịch Tu như thế nào.

Bây giờ nhìn kỹ, hình như hơi quen quen.

Gương mặt Tịch Tu rất xinh đẹp, không cứng rắn, rất mềm mại nhưng lại không nữ tính.

Đặc biệt là đôi mắt vừa tròn vừa to, như một dòng suối trong vắt, có thể nhìn thấy mọi thứ phía dưới.

Lúc này, chủ nhân đôi mắt đó đang trông mong nhìn anh, đáy mắt lộ ra vài phần vui sướng và kính trọng.

Kính trọng?

Mục Kiếm sờ sờ cằm, tuổi tác hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, thêm cái gương mặt đẹp trai này của anh, sao đối phương lại trở nên cung kính với anh như vậy chứ?

Mục Kiếm nói: "Sau này cậu đi theo bên cạnh tôi, tên ngu ngốc Lâm Nhạc Dương sẽ không dám đụng đến cậu."

Tịch Tu gật đầu như gà mổ thóc, cậu cuống quít đứng lên khom lưng 90 độ: "Cám ơn Mục tổng, tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của anh."

Mục Kiếm bị giật mình, anh thấy dáng vẻ Tịch Tu hoảng như thế làm cho anh dở khóc dở cười: "Không cần cung kính như vậy, tuy chúng ta là cấp trên cấp dưới nhưng con người của tôi thân thiện hiền lành lắm."

Tịch Tu ngại ngùng cười cười, Mục Kiếm phát hiện ra cậu lại có hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn đáng yêu cực kỳ.

"Được rồi, cậu cứ đi theo trợ lý Lý học tập trước đã. Đúng rồi, nếu người của Lâm Nhạc Dương tìm tới cậu, nhất định cậu phải nói cho tôi biết đấy."

Mục Kiếm đưa cho Tịch Tu danh thiếp cá nhân của anh, còn wink với cậu một cái: "Tôi thích nhìn tên đó xui xẻo."

Tịch Tu như bị điện giật, cậu nhận lấy danh thiếp cá nhân mạ vàng, khuôn mặt nhỏ hơi hơi đỏ lên.

Da của cậu rất trắng, đôi má hây hây hồng nhìn rất rõ ràng.

Mục Kiếm ngạc nhiên tặc lưỡi, anh cảm thấy như mình đã nhặt được một bé đáng yêu, biết chớp chớp đôi mắt ngấn nước và dễ đỏ mặt.

END CHƯƠNG 17.