Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi

Chương 3



Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua bức màn, rơi xuống trên người thiếu niên đang nằm trên giường.

Cậu nhíu nhíu mày, phát ra tiếng nói mớ, đồng hồ báo thức gánh vác trọng trách mà tít tít tít vang lên, cậu vươn một cánh tay trắng nõn từ trong chăn ra, lạch cạch ấn tắt tiếng đồng hồ.

Sau khi kết thúc một trận khôi hài tối hôm qua, cậu ngủ cũng nhiều hơn chút, vặn đồng hồ sáu giờ báo thức nhưng Tịch Tu vẫn cảm thấy mình bị thiếu ngủ nghiêm trọng.

Cậu ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt, xiêu xiêu vẹo vẹo mà thay quần áo rồi đi rửa mặt.

Sau khi lấy nước tạt lên mặt, rốt cuộc cậu cũng tỉnh táo lại được chút.

Mẹ Tịch đã chuẩn bị xong bữa sáng, Tịch Tu rửa mặt xong là có thể ăn ngay.

Ăn xong trứng luộc nước trà và cháo trắng, Tịch Tu thỏa mãn cong cong mắt, còn sống thật là tốt!

Còn có thể ăn được thức ăn mẹ nấu thật là tốt.

Cho nên cậu nhất định sẽ không để cho hai tên ngu ngốc Đỗ Tư Tư và Nam Cung Ngạo hủy hoại sinh hoạt của bản thân mình thêm lần nào nữa.

Tịch Tu nắm nắm tay, sau khi ăn sáng rồi tạm biệt cha mẹ, cậu liền cưỡi xe đạp chạy nhanh đến trường học.

Nhà cậu cách trường học rất gần, chỉ cần lái xe hơn mười phút là đến, cho nên cậu vẫn học ngoại trú mà không trọ lại trường.

Leng keng keng tiếng xe đạp nối liền không dứt, các gian hàng bán thức ăn sáng trước cửa trường học người đến người đi đều mặc đồng phục học sinh, vô cùng náo nhiệt.

Khóe miệng Tịch Tu ngậm cười, cậu vui vẻ đi vào phòng học. Trương Linh Dịch ngồi cùng bàn đang vừa ngáp vừa chép bài tập, nhìn thấy Tịch Tu mới sáng sớm mà đã như tắm mình trong gió xuân liền nhịn không được cợt nhã nói: "Mới sáng tinh mơ làm gì mà cười đến dâm đãng như vậy? Lụm được tiền à?"

Tịch Tu lấy sách vở ra: "Cút, cậu mới dâm đãng!"

Trương Linh Dịch nhún nhún vai rồi tiếp tục sự nghiệp chép bài tập của mình: "Cậu làm xong bài tập hết chưa? Có muốn mượn để copy không hả?"

Tịch Tu lắc đầu, tuy rằng thành tích của cậu kém thật, nhưng cậu chưa bao giờ copy bài.

Thật ra Tịch Tu cũng không hiểu lắm, rõ ràng mỗi ngày cậu đều nghiêm túc học hành, những gì thầy cô giáo giảng cậu đều nghe hiểu hết. Thế nhưng cứ mỗi lần làm bài tập, rõ ràng là đề mà cậu biết giải nhưng làm gì cũng không thể nào giải bài được, đầu óc cứ như bị sương mù che lại bao phủ tất cả kiến thức của cậu, làm cách gì cũng không dùng được.

Đối với việc này, Trương Linh Dịch giải thích là: "Học dốt đều như vậy hết á, nghe hiểu được, viết không ra."

Tịch Tu mờ mịt: "Thật...Thật không?" Chẳng lẽ mấy người học dốt không phải là nghe không hiểu mà viết cũng không ra sao?

Có điều, cho dù cậu có rối rắm thế nào thì đề mà cậu không biết giải thì vẫn sẽ không biết giải, mấy cái ví dụ nghe hiểu được thì vẫn nghe hiểu được, cậu cũng không còn cách nào.

Có thể cậu chính là mệnh học dốt rồi!

Chỉ là vận mệnh có lăn lộn cậu thế nào đi nữa, nhưng Tịch Tu vẫn nghiêm túc đi học như cũ, vở bút ký của cậu chính là đẹp nhất cả toàn khối.

Cho nên dù cho thành tích của cậu không tốt, nhưng cậu vẫn là người được thầy cô giáo các bộ môn yêu thích như thường.

Hơn nữa nhân duyên trong lớp học của cậu cũng rất tốt.

Tịch Tu lớn lên tinh xảo tú khí, lúc cười rộ lên mặt đô đô như trẻ con, tú sắc khả xan* lại thích giúp đỡ mọi người, căn bản mỗi bạn học trong lớp đều từng được cậu giúp đỡ qua.

(*Tú sắc khả xan: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm.)

Vì thế nên cậu được các học sinh khác đánh giá rất cao.

Lúc đang cùng Trương Linh Dịch tán gẫu thì Tịch Tu cũng lấy bài tập phải nộp vào buổi sáng ra, nhìn xem xem cậu còn có đề bài nào cần phải xin giúp đỡ hay không.

Cậu cầm bài thi toán học rồi quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên ngạc nhiên phát hiện cậu chỉ cần tùy tiện nhìn như vậy thôi mà đã có thể nhìn ra những đáp án sai rồi.

Tịch Tu xoa xoa đôi mắt không dám tin, từ khi nào mà đôi mắt của cậu đã biến thành radar quét đáp án sai thế này.

Cậu nghĩ nghĩ rồi bắt đầu nghiên cứu thử đề toán khó cuối cùng, thầy giáo đã từng giảng qua đề bài tương tự như này ở trong lớp, lúc cậu nghe giảng trăm phần trăm đều hiểu hết nhưng vẫn ngoan ngoãn chép lại từng bước giải vào tập.

Bởi vì chờ đến khi cậu chân chính bắt đầu làm bài tập thì nhất định sẽ nhớ không ra và sẽ không biết giải bài thế nào cả. Thật đáng buồn là, cho dù đã có sẵn các bước giải rồi nhưng cậu vẫn giống như tên thất học mà đọc chả hiểu gì!

Cứ như bộ não của cậu bị thứ gì đó kiềm hãm, không cho phép cậu thông minh như thế.

Trước đây Tịch Tu chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, cậu chỉ cảm thấy đây là một việc rất bình thường. Nhưng từ sau giấc mơ của cậu, biết bản thân mình đang ở trong một quyển sách tên là «Bạn Gái Ngạo Kiều Của Giáo Bá» thì bỗng nhiên cậu cảm thấy, có thể đây là do quyển sách đã hạn chế tên pháo hôi là cậu làm ra.

Chẳng qua là một tên pháo hôi lên sân khấu chưa đến ba tập mà thôi, cần chi phải có chỉ số thông minh cao như thế làm gì!

Nghĩ đến đây, Tịch Tu đặc biệt tức giận bất bình, cậu tuyệt đối phải giải ra cái đề bài khó này mới được.

Nếu có thể giải được, vậy thì chứng tỏ đầu óc cậu không có vấn đề gì, hết thảy là do sự tồn tại của cậu không hề quan trọng, chỉ là vì phục vụ cho hai nam nữ chính mà thôi.

Nếu giải không được thì đại diện cho việc...Có khả năng cậu mang trong mình số mệnh học dốt rồi! Không thể nghi ngờ, không cho phản bác ORZ!

Tịch Tu âm thầm quyết tâm, bắt đầu nghiêm túc xem đề, sau khi nhìn đến dấu chấm câu cuối cùng thì trong lòng Tịch Tu đã có cách giải xong xuôi, cậu cảm thấy viết đáp án chỉ như hạ bút thành văn, thậm chí trong đầu cậu còn hiện ra thêm nhiều cách giải khác nhau nữa kìa.

Tất cả đều là những gì mà trước đây cậu đã từng học từng nhớ, nhưng lại dùng không được.

Sau khi viết xong câu cuối cùng, Tịch Tu buông bút xuống, tâm tình phức tạp.

Rõ ràng cậu có thể trở nên lợi hại giống như Đỗ Tư Tư, trở thành học bá, trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ cậu, nhưng cố tình cậu là pháo hôi nên cậu không được ưu tú hơn so với Đỗ Tư Tư, cậu không thể có suất diễn dư thừa nào.

Cho nên bất luận thế nào thì cậu chỉ có thể là cái tên học dốt, chỉ có thể tự mình khổ sở, làm cha mẹ nhọc lòng.

Mẹ kiếp!

Tịch Tu tức giận á, rất muốn đánh nhau với người ta một trận.

Nghĩ đến việc đánh một trận thì Tịch Tu lại nhớ bây giờ cậu có sức lực vô cùng lớn, tối hôm qua cậu phá đi một khối gỗ ở giường, trước mắt mẹ Tịch vẫn còn chưa biết, cậu còn chưa tìm được lý do nào để giải thích đâu.

Trương Linh Dịch chép xong bài thi, vừa nhấc đầu lên nhìn Tịch Tu, thấy tờ giấy tràn đầy các bước giải bài của cậu thì mắng một tiếng 'mẹ nó': "Tôi nói nè Tịch Tu, cậu không biết giải mà cũng có thể bựa ra được nhiều như này, đúng là trâu bò thật nha!"

Tịch Tu: "..."

Được rồi, nể tình cậu cũng là pháo hôi giống như tôi, à không, Trương Linh Dịch chỉ được coi là người qua đường Giáp, tính ra còn tốt hơn so với cậu một chút.

Tịch Tu lại chua xót.

Vì thế cậu hóa đau thương thành lực lượng, cậu lấy tất cả tờ bài thi ra sửa đúng tất cả lỗi sai, sau đó viết lại lần nữa tất cả nhưng đề mà trước đó cậu không biết giải.

Bộ não của cậu giống như được cởi bỏ giam cầm, tất cả những đề bài trong mắt cậu đều trở nên đơn giản rõ ràng lên.

Rốt cuộc Tịch Tu cũng có cảm giác nở mày nở mặt.

Trương Linh Dịch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bạn học dốt ngồi cùng bàn của mình viết liên tục như có thần phù hộ, còn nhanh hơn so với học bá nữa.

So với việc tin tưởng Tịch Tu thật sự biết làm bài thì hắn vẫn lựa chọn cho rằng Tịch Tu là đang viết đại thôi.

Đều là người học dốt cả mà, làm gì mà không hiểu nhau được cơ chứ!

Nghĩ như thế nên hắn không còn hứng thú nhìn chằm chằm Tịch Tu nữa, hắn trả lại bài cho bạn học ngồi phía trước, cám ơn cậu ta đã cho mượn để copy.

"Tịch Tu, ngày hôm qua cậu thật sự quá đáng!"

Ngay trong lúc Tịch Tu đang đắm chìm sửa lời giải trong bài thi thì một giọng nói oán giận quen thuộc vang lên bên tai cậu, cậu cố mà ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Đỗ Tư Tư đang đeo cặp sách, vẻ mặt oán hận đứng ở trước mặt cậu.

Lúc này, học sinh trong lớp đã gần vào đông đủ, nghe được câu nói của Đỗ Tư Tư thì ánh mắt chuyển động, bọn họ ngửi ra được trong đó có chuyện bát quái nên vội vàng dựng lỗ tai lên mà nghe.

Tịch Tu buông bút, bĩu môi nói: "Tôi quá đáng lúc nào! Chính cậu cãi nhau ở ban công với Nam Cung Ngạo rồi đẩy bồn hoa suýt chút nữa là đập trúng tôi rồi. Tôi còn chưa tính sổ với cậu, thế mà cậu lại bắt tôi chịu trách nhiệm việc cửa kính ban công bị bể do cậu tự ném vỡ, sao cậu không biết xấu hổ như thế hả? Tuy rằng chúng ta là hàng xóm nhưng không đại diện cho việc tôi đồng ý đội cái nồi này cho cậu đâu."

Chuyện Tịch Tu và Đỗ Tư Tư là hàng xóm rất ít có người biết, Đỗ Tư Tư không thích chơi chung với những tên học dốt, bắt đầu từ cấp hai thì đã không chơi với Tịch Tu nữa rồi.

Tịch Tu cũng không phải là người nhiều chuyện, cho nên tin tức này vẫn luôn không bị truyền ra ngoài.

"Cậu...cậu...cậu lộn ngược trắng đen phải trái. Rõ ràng là do cậu lấy cục đá ném vỡ cửa kính nhà tôi, còn làm hại tôi bị cha mẹ đánh."

Nói đến đây, Đỗ Tư Tư liền cảm thấy trên người nóng rát, từ trước đến giờ mẹ ả đánh ả chưa bao giờ nương tay.

Trên đùi ả vẫn còn dấu roi, tối hôm qua đau đến mức lăn qua lộn lại ngủ không được.

Tịch Tu thở dài, cậu nhìn về phía mọi người: "Các bạn học, mọi người phân xử giúp xem. Nhà Đỗ Tư Tư ở lầu ba, sức lực của tôi phải lớn đến thế nào thì mới có thể dùng cái mảnh vỡ nhỏ đó ném vỡ cửa kính ban công nhà cậu được đây? Làm người không thể không biết lý lẽ như vậy chứ!"

"Cậu cãi nhau với Nam Cung Ngạo, ồn ào dữ dội, đến mức đẩy luôn cả bồn hoa rơi xuống xém chút trúng đầu tôi, vậy thì việc hai người cãi nhau rồi làm vỡ cửa kính cũng rất bình thường."

Tịch Tu thả lỏng tay: "Tuy tính tình tôi hiền nhưng cũng không gánh việc mà tôi không làm đâu."

"Cậu gạt người, cậu nói dối, rõ ràng sức lực của cậu rất lớn!"

Đỗ Tư Tư tức ói máu, ả duỗi tay muốn túm lấy Tịch Tu, động tác rất lớn nên đánh rớt tất cả những sách vở mà cậu đã xếp ngay ngắn ở trên bàn.

Tịch Tu hơi bực mình: "Cậu buông tay ra! Đừng có mà quá đáng nha!"

Các bạn học nghe hết xong xuôi, đa phần đều đứng ở bên phía Tịch Tu.

Tin tức Đỗ Tư Tư cùng với Nam Cung Ngạo lớp bên cạnh ở bên nhau thì mọi người đều biết cả.

Nam Cung Ngạo là ai chứ, là giáo bá trong trường học bọn họ đấy! Rất đẹp trai, lại có tiền, luôn dùng dáng vẻ tổng tài bá đạo đối với Đỗ Tư Tư, không biết đã làm cho bao nhiêu nữ sinh ghen ghét.

Nhưng cố tình Đỗ Tư Tư lại không biết thế nào là đủ, luôn gây chuyện với gã để Nam Cung Ngạo dỗ dành, các nữ sinh nhìn mà đôi mắt đều muốn nhỏ máu.

Vì vậy khi nghe được chuyện Đỗ Tư Tư cãi nhau với Nam Cung Ngạo lại còn lật đổ bồn hoa suýt chút nữa làm Tịch Tu bị thương, các cô trăm phần trăm tin tưởng đây là việc Đỗ Tư Tư có thể làm ra được.

Bởi vì ả cũng đã từng làm như thế trong trường học rồi.

"Đỗ Tư Tư, cậu cãi nhau với Nam Cung Ngạo thì cũng đừng đổ sự tức giận lên người người khác chứ! Tính tình Tịch Tu tốt thật, nhưng không phải là lý do để cậu bắt nạt cậu ấy đâu!"

Có nữ sinh trong lớp nhìn không vừa mắt liền đứng lên kéo tay Đỗ Tư Tư ra khỏi người Tịch Tu.

Tịch Tu vừa gầy vừa trắng, sờ vào rất mềm mại làm cho cô gái đỏ mặt, cái tay đẹp như thế này, ngay cả cô cũng tự nhận không bằng cậu.

Vậy thì sao có thể có sức lực lớn như thế mà ném vỡ cửa kính lầu ba nhà người ta được chứ.

Đỗ Tư Tư nói dối đúng là không cần bản thảo, tưởng bọn họ chưa từng học qua môn Vật lý hay gì?

Các bạn học gần đó cũng sôi nổi nhặt sách giao khoa giúp Tịch Tu, Tịch Tu cảm kích cười cười với bọn họ, vội vàng nói lời cảm ơn.

Đối lập với Tịch Tu lễ phép lại cười đến ngọt ngào, rồi nhìn đến dáng vẻ táo bạo nổi trận lôi đình như mày giết cả nhà tao của Đỗ Tư Tư, mọi người đương nhiên mà đứng bên phía của Tịch Tu.

Tính tình Đỗ Tư Tư kiêu căng, ỷ học giỏi nên rất kiêu ngạo, ả khinh thường những bạn học học hành kém cỏi ở phía sau, cho nên nhân duyên trong lớp đúng là kém cạnh hơn nhiều so với Tịch Tu.

HOÀN CHƯƠNG 3.