Nam Chính Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 2



Sau khi Đình Du trở về, Ngân Chi nhận ra thái độ của anh đã thay đổi rất nhiều.

Cô dạy anh học, nhưng anh rất bướng bỉnh, không chịu nghe lời cô. Cho dù cô có dỗ dành và nhắc đến phần thưởng, anh vẫn không chịu nghe lời.

“Làm theo những gì em dạy! Anh hít một hơi thật sâu, sau đó thử điều khiển sức mạnh đi.” Ngân Chi cố giữ bình tĩnh mà giảng dạy.

Thế nhưng, Đình Du vẫn nhất quyết không nghe: “Không học! Không học theo mụ phù thủy! Không!”

“Em không phải phù thủy, em là pháp sư!” Ngân Chi đã bắt đầu mất kiên nhẫn, “Sao anh lại nói như vậy chứ?”

“Phù thủy! Phù thủy độc ác! Tránh xa tôi ra!” Đình Du vẫn không ngừng kêu la.

Tức quá, Ngân Chi liền làm phép, khiến cho anh phải ngậm miệng lại. Thế là cái miệng hư kia không nói được nữa, chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ư” “ư” để lên án hành động của Ngân Chi.

Hệ thống lại xuất hiện và nhắc nhở: [Xin hãy dịu dàng…]

[Dịu dàng cái con khỉ!] Ngân Chi bảo hệ thống, [Tôi chưa cho cái đứa ngốc kia một bạt tai đã là nhân nhượng lắm rồi đấy!”]

Hệ thống không dám nói gì nữa.

Ngân Chi nhìn đồng hồ thì thấy cũng đã sắp đến giờ ăn trưa, cho nên cô quyết định tạm dừng việc dạy học tại đây.

Sáng nay thời gian đã ít, Đình Du lại hư, cho nên Ngân Chi vẫn chưa rót được chút kiến thức nào vào đầu anh cả. Còn kiến thức ngày hôm qua… chắc cũng đã trôi khỏi đầu anh rồi.

Đến buổi chiều.

Ngân Chi tưởng rằng Đình Du sẽ bớt bướng, nhưng ai ngờ anh vẫn y như buổi sáng.

Ngân Chi cũng đoán ra sáng nay Diễm Lê đã giở trò nên Đình Du mới như vậy rồi.

Thật là đáng ghét mà!

Sớm muộn gì cô cũng sẽ dạy cho cô ta một bài học!

Nhưng trước khi dạy cô ta thì phải cho Đình Du một bài học cái đã.

Ngân Chi bẻ tay rắc rắc, chuẩn bị dạy bảo Đình Du một trận. Tuy nhiên, hệ thống lại lảng vảng bên tai, khuyên cô hãy dịu dàng.

Dịu dàng!

Lại là dịu dàng!

Ngân Chi không hiểu sao mà sáu năm sau cô lại dịu dàng được, nhưng cô biết bản thân của hiện giờ hoàn toàn chẳng liên quan đến từ dịu dàng chút nào cả!

Thế nên mới nói gặp đúng người đúng thời điểm thì mới hạnh phúc, chứ còn đúng người sai thời điểm thì...

Haizz… Ngân Chi cảm thấy tình cảnh giữa mình và Đình Du của hiện giờ có thể gọi là “đúng người sai thời điểm” đó!

Nhưng biết làm sao bây giờ?

Nếu bây giờ mà từ bỏ thì không khéo định mệnh của đời cô sẽ bị cướp mất.

[Thôi được rồi, dịu dàng chứ gì?] Ngân Chi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, [Tôi sẽ dịu dàng!]

Nói với hệ thống như vậy xong, Ngân Chi bèn đi đến đối diện Đình Du rồi nở một nụ cười "trìu mến". “Nếu anh đã không muốn học thì chúng mình xem TV trước nhé!”

Nghe thấy thế, cái miệng hư đang chửi bới liền im bặt. Sau đó, cái miệng xinh lại mở ra, hỏi: “Xem hoạt hình hay xem siêu nhân?”

“Xem bộ phim hôm qua nha.” Ngân Chi hỏi, “Anh còn muốn xem không?”

Đình Du suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, vừa nghe thấy được xem phim là anh đã quên sạch lời dặn của Diễm Lê rồi.

Ngân Chi mở đĩa phim cho Đình Du xem.

Đình Du rất chăm chú xem phim, nói đúng hơn là chăm chú nhìn nam chính ngốc nghếch trong phim.

Xem được một lúc, Đình Du thắc mắc: “Sao cậu ngốc cứ đi theo tóc dài thế?”

Các nhân vật trong phim gọi nam chính là cậu ngốc, còn nữ chính trong phim có mái tóc dài nên Đình Du mới hỏi như vậy.

Ngân Chi đáp: “Bởi vì cậu ngốc thích chị tóc dài đó!”

“Thích?” Đình Du nghiêng đầu, “Thích là sẽ đi theo sao?”

“Đúng rồi!” Ngân Chi háo hức hỏi: “Mà anh có thấy mình giống cậu ngốc, còn em thì giống như chị tóc dài không?”

Đình Du vừa nhăn mặt vừa lắc đầu.

Anh chỉ vào nữ chính trên TV, nói: “Hiền lành.”

Sau đó, anh lại chỉ vào Ngân Chi: “Hung dữ.”

“Ai hung dữ chứ?” Ngân Chi trừng mắt, lớn tiếng với Đình Du.

Nhưng rất nhanh, cô đã nhận ra mình to tiếng nên bèn dịu giọng đi: “Nhiều lúc em cũng dịu dàng mà.”

Đình Du nghe vậy thì liền nhìn Ngân Chi bằng ánh mắt “phán xét”. Sau đó, anh bèn quay đi, tiếp tục xem TV.

Nam chính trên TV bị ngã, nữ chính nắm lấy tay anh ấy và kéo anh ấy lên.

Khi nam chính đã đứng vững rồi, anh ấy không chịu buông tay ra mà vẫn nắm chặt tay nữ chính. Nữ chính thì mỉm cười rồi dắt tay nam chính đi.

Đình Du ngơ ngác hỏi: “Sau hai người kia cứ nắm tay thế?”

Anh rất ghét người khác chạm vào mình. Khi còn đi học, các bạn khác chạm vào anh là bị anh đẩy ra ngay. Bị chạm khiến cho anh thấy rất vướng víu, khó chịu. Nhất là vào mùa hè oi bức, việc bị người khác động vào sẽ khiến cho anh cảm thấy nóng nực, cho nên anh rất bài xích việc lại gần người khác.

Anh cứ tưởng nam chính trong TV giống anh nên cũng sẽ không thích bị người khác chạm vào. Vì thế, anh rất thắc mắc khi nam chính nắm tay nữ chính.

Ngân Chi bèn giải thích cho anh: “Vì cậu ngốc thích chị tóc dài. Khi thích một người thì sẽ muốn nắm tay, muốn ôm người đó.”

Đình Du không hiểu, tại sao thích một người thì lại muốn như vậy chứ?

Lúc này, trên TV, nam chính lại cúi đầu hôn lên má nữ chính.

Đình Du tròn mắt, “Họ vừa làm gì vậy?”

“Hôn má đó! Khi thích nhau thì còn muốn hôn má nhau nữa cơ!” Ngân Chi chỉ vào má mình, hỏi: “Anh có muốn hôn má em không?”

Đình Du nhíu mày, trên mặt như được viết rõ hai chữ “không muốn”!

Ngân Chi cũng không cảm thấy hụt hẫng hay thất vọng lắm. Nhưng đột nhiên, nghĩ đến việc mấy tháng qua Diễm Lê ở bên cạnh Đình Du, máu ghen trong người Ngân Chi liền sôi lên.

“Này, anh đã từng nắm tay hay ôm hôn Diễm Lê chưa đấy?” Ngân Chi nhìn Đình Du chằm chằm.

Đình Du suy nghĩ khoảng vài giây mới nhớ ra Diễm Lê là ai. Tuy nhiên, Ngân Chi thấy anh mãi chưa chịu trả lời thì lại tức giận, “Này, nghe thấy em hỏi không vậy?”

Giọng nói của Ngân Chi trầm trầm, nghe còn hơi dữ tợn.

Đình Du giật mình, đưa mắt nhìn sang Ngân Chi.

Vẻ mặt của Ngân Chi hiện giờ trong cực kỳ hung dữ, ánh mắt còn sắc bén đến đáng sợ. Đình Du nhìn thấy thì liền rụt cổ lại, không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Ngân Chi thấy anh không trả lời thì lại càng bực mình hơn. “Ê, sao không đáp? Hay là anh nắm tay và còn làm mấy việc thân mật khác với cô ta rồi hả?”

Đình Du sợ đến co rúm người lại, liên tục lắc đầu. “Không… Không nắm tay… Không làm gì cả…”

“Thật không?” Ngân Chi nhìn thẳng vào mắt Đình Du.

Đình Du gật đầu lia lịa, anh thật sự chưa từng nắm tay ai ngoài ba mẹ và anh trai cả.

Trông thấy Đình Du có vẻ thành thật, Ngân Chi mới tha cho anh. Nhưng cô cũng không quên dặn dò: “Em cấm anh không được làm ra mấy hành động thân mật với bất cứ cô gái nào, nhất là với cái cô Diễm Lê kia, không thì anh không xong với em đâu đó, nhớ chưa?”

Cô nói vừa nhiều vừa nhanh nên Đình Du còn chưa hiểu cho lắm. Thế nhưng, vì sợ nên anh vẫn gật đầu liên tục, không dám cãi lời Ngân Chi.

Ngân Chi thấy thế thì hài lòng mỉm cười.

Đến khi một tập phim kết thúc, cô bèn tắt TV đi rồi dạy Đình Du học.

Lần này Đình Du không dám bướng bỉnh với cô nữa. Anh ngoan ngoãn vâng lời, học hành đàng hoàng, cũng không dám bảo cô là phù thủy hay mắng cô là đồ xấu xa.

Thế là buổi tối, anh lại được thưởng một tập phim nữa.

Xem hết tập phim, Đình Du lên giường đi ngủ. Ngân Chi đi đến đắp chăn rồi cho anh rồi dịu dàng nói: “Chúc anh ngủ ngon!”

Đình Du không đáp, anh vẫn ghét Ngân Chi, nhưng vì sợ nên anh cũng không dám tỏ thái độ gì.

Những ngày sau đó, việc dạy học của Ngân Chi đã thuận lợi hơn nhiều. Đình Du vâng lời hơn, cho nên Ngân Chi cũng không quá vất vả nữa.

Tuy nhiên, anh vẫn khá ham chơi, thiếu sự tập trung khi học tập, vì thế nên việc tiếp thu vẫn rất kém.

Trong nguyên tác, vì muốn mình xứng với Ngân Chi nên Đình Du mới cố gắng, nhờ vậy mà anh mới phát hiện ra được sức mạnh tiềm ẩn của mình. Nhưng bây giờ anh chẳng có động lực để học, cho nên chưa thể phát huy năng lực được.

Cũng bởi chuyện này mà Ngân Chi rất buồn phiền, tự trách bản thân vì chưa thể giúp anh khai phá sức mạnh.

Tuy nhiên, mẹ của Đình Du đã an ủi cô:

“Cháu đừng thấy áy náy. Ngày trước cô và ba thằng bé đã tìm rất nhiều thầy cô giỏi. Thậm chí, ba thằng bé đã gác công việc lại để phối hợp với giáo viên dạy thằng bé, thế nhưng vẫn hoàn toàn chẳng có kết quả gì.”

“Cháu mới đến đây một thời gian rất ngắn, vậy mà chuyện học tập của thằng bé đã có khởi sắc rồi. Cô, chồng và cả thằng cả nhà cô đều mừng lắm!”

Nghe vậy, Ngân Chi cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Mẹ Đình Du lại hỏi: “Ngân Chi này, thế cháu có bạn trai chưa?”

“Dạ? Chưa ạ.” Ngân Chi lịch sự đáp.

Mẹ Đình Du rất vui, “Thế cháu thấy thằng cả nhà cô thế nào?”

À… Cháu có thể nói rằng anh ấy rất thích hợp làm “anh chồng” của cháu được không?

Ngân Chi nghĩ thầm chứ đương nhiên không dám nói. Cô chỉ đáp: “Anh Đình Long là một pháp sư giỏi, có triển vọng trong tương lai. Trong số những pháp sư trẻ cháu từng gặp, anh ấy là một trong những người xuất sắc nhất ạ.”

Mẹ Đình Du nghe lời nói và nhìn thái độ của Ngân Chi thì đã hiểu ngay. Cô không có ý với con trai cả của bà ấy, bà ấy cảm thấy hơi tiếc nhưng cũng không hề bỏ cuộc: “Thế nếu có một ngày cháu tính đến chuyện yêu đương hay lập gia đình thì cân nhắc đến thằng cả nhà cô nhé!”

“Dạ vâng.” Ngân Chi cười gượng, ngoài miệng thì đồng ý cân nhắc đến cậu cả, nhưng trong lòng thì đang nhớ tới cậu út nhà người ta.

Đến giờ Đình Du ra ngoài chơi.

Ngân Chi đưa anh ra ngoài, Diễm Lê và một nhóm pháp sư đi phía sau hai người.

Mấy ngày hôm nay, Ngân Chi đều đi chơi với Đình Du. Mặc dù anh không muốn cô đi cùng, nhưng chỉ cần cô trừng mắt nhìn anh là anh lại không dám ho he gì nữa.

Diễm Lê càng khó chịu hơn, vì Ngân Chi đi cùng Đình Du nên cô ta không thể tiếp cận anh được. Cô ta muốn gần gũi và thân thiết với anh hơn, đồng thời cũng muốn nói xấu Ngân Chi để anh càng ghét cô hơn, nhưng hiện giờ cô ta lại chẳng hành động được.

Ngân Chi đưa Đình Du vào một quán kem, sau đó m/ua hai chiếc kem ốc quế, mỗi người một chiếc.

Đình Du thong thả liếm kem, còn Ngân Chi thì cắn một miếng đã hết một nửa số kem trên cây ốc quế.

Thấy cảnh tượng này, Đình Du tròn mắt nhìn Ngân Chi, sau đó chỉ vào cô rồi bảo: “Heo… Tham ăn…”

“Tham ăn gì chứ? Em chỉ ăn nhanh một chút thôi mà!” Ngân Chi phản bác, sau đó quệt kem rồi bôi vào mặt Đình Du.

Kem vừa lạnh vừa nhớt, Đình Du cau mày la lớn: “Bẩn! Bẩn!”

Ngân Chi thích thú cười ha hả, mặc kệ Đình Du la hét.

Đình Du ghét bị bẩn. Anh liên tục giậm chân xuống đất, đòi Ngân Chi: “Lau! Lau!”

Ngân Chi phì cười, sau đó thò tay vào túi để tìm khăn tay. Nhưng trong túi trống không, cho nên cô đành dùng tay lau phần kem trên khuôn mặt Đình Du đi.

Đình Du để Ngân Chi lau cho mình, có lúc còn hơi khom người xuống để cô lau dễ hơn.

Ở cách đó không xa, Diễm Lê nhìn thấy cảnh này thì nghiến răng ken két.

Đến tối.

Nhân lúc Ngân Chi ở dưới tầng một, Diễm Lê bèn đi lên tầng ba, sau đó lén lút mở cửa phòng Đình Du ra.

Trong phòng, Đình Du đang ngồi chơi rubik. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh tưởng là Ngân Chi nên bèn ngẩng đầu lên. Sau đó trông thấy người vào là Diễm Lê, anh liền cúi đầu xuống, tiếp tục chơi rubik.

Diễm Lê đóng cửa rồi khóa lại, đề phòng có người mở cửa ra từ phía ngoài.

Đình Du vẫn cặm cụi chơi. Diễm Lê bèn nhân cơ hội này để lấy lọ thuốc nhỏ mắt trong túi ra, sau đó nhỏ mấy giọt vào mắt. Tiếp theo đó, cô ta cất lọ thuốc đi rồi bước đến bên cạnh Đình Du, khóc lóc:

“Cậu chủ ơi! Mụ phù thủy kia độc ác quá! Cậu chủ đuổi cô ta đi được không?”

Nghe thấy tiếng khóc, Đình Du quay sang nhìn Diễm Lê, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Mụ phù thủy là ai?”

Diễm Lê bị hỏi thì nghẹn họng trong giây lát, sau đó bèn trả lời: “Phù thủy chính là cái cô Ngân Chi kia! Cô ta vừa hung dữ vừa độc ác, cô ta còn ghét tôi và muốn đánh tôi nữa! Tội sợ lắm, cậu chủ có thể xin ông bà chủ đuổi cô ta đi được không?”

Đình Du nhíu mày, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Ngân Chi nổi giận và đánh người khác.

Diễm Lê thì vẫn không ngừng nói xấu Ngân Chi và năn nỉ Đình Du đuổi cô đi.

Đình Du lắc đầu: “Không… Tôi sợ Ngân Chi lắm… Lỡ Ngân Chi đánh tôi thì sao…”

“Cô ta không dám đánh cậu chủ đâu, cô ta chỉ đánh tôi thôi.” Cô ta quỳ xuống, tỏ vẻ đáng thương mà bảo: “Cậu chủ mà không đuổi cô ta đi thì không chừng cô ta sẽ g/iết tôi luôn đó!”

Đình Du hoang mang không hiểu gì cả. “Tại sao Ngân Chi lại g/iết cô?”

“Bởi vì…” Diễm Lê suy nghĩ mấy giây rồi đáp: “Bởi vì cô ta là phù thủy độc ác.”

“Cậu chủ ơi, cậu chủ là hoàng tử, cho nên cậu chủ phải tiêu diệt phù thủy để cứu công chúa!” Diễm Lê cổ vũ Đình Du, “Cậu chủ cố lên!”

Đình Du lại hỏi: “Tôi là hoàng tử?”

“Đúng ạ!” Diễm Lê tươi cười đáp.

Đình Du vẫn tiếp tục hỏi: “Ngân Chi là phù thủy?”

Diễm Lê hớn hở trả lời: “Đúng đúng!”

“Vậy công chúa là ai?” Đình Du hỏi thật.

Câu hỏi này khiến nụ cười trên môi Diễm Lê như bị đóng băng cứng ngắc, cô ta ngượng nghịu nói: “Thì đương nhiên là tôi rồi.”

Ai ngờ, Đình Du lại nhíu mày, chê bai: “Cô không giống công chúa.”

Diễm Lê nghe thế thì tức lắm rồi nhưng vẫn cố gượng cười: “Dù tôi không phải công chúa thì cậu chủ vẫn sẽ cứu tôi đúng không?”

Nhận được câu hỏi này, Đình Du còn chưa kịp suy nghĩ câu trả lời thì cánh cửa bị khóa đã mở toang ra.

Cả Đình Du và Diễm Lê đều giật mình, nhìn về phía cửa.

Người ở ngoài cửa chính là Ngân Chi. Cửa bị khóa, nhưng cô chỉ dùng phép thuật là có thể dễ dàng mở ra được.

Nhìn về phía Diễm Lê, sắc mặt Ngân Chi tệ đến mức không thể nào tệ hơn. Cô bước vào trong phòng, ánh mắt cô lạnh lẽo đến nỗi khiến cho Đình Du không khỏi rùng mình.

Diễm Lê cũng hoang mang run sợ, không biết phải làm gì vào tình huống hiện giờ.

Ngân Chi lại hỏi cô ta: “Tối rồi mà cô còn vào phòng của Đình Du làm gì thế?”

“Tôi…” Diễm Lê còn chưa kịp trả lời xong thì một luồng sức mạnh đã ập đến, hất bay cô ta đi. Cả cơ thể cô ta đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất.

Đình Du thấy cảnh này thì tròn mắt, hốt hoảng. Anh chưa bao giờ nhìn thấy người nào bị hất bay như vậy cả.

Hơn nữa, hiện giờ Diễm Lê còn đang nằm bất động. Thật ra cơ thể cô ta rất đau, nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo. Tuy nhiên, vì muốn lấy được lòng thương của Đình Du nên cô ta bèn giả vờ.

“Này, đừng có làm bộ làm tịch.” Ngân Chi lên tiếng, “Tôi ra tay rất nhẹ nhàng, chưa đủ để cô ngất đâu. Còn nếu cô đã thích nhắm mắt như thế, vậy tôi cho cô nhắm mắt vĩnh viễn luôn nhé!”

Vừa nói, Ngân Chi vừa bước về phía Diễm Lê.

Diễm Lê nằm dưới đất sợ đến lạnh sống lưng, toát cả mồ hôi hột. Lo rằng Ngân Chi sẽ tiễn mình đi đời thật, cho nên cô ta đã có ý định dừng màn kịch lại.

Nhưng đúng lúc này, Đình Du lại chạy đến, dang hai tay ngăn cản Ngân Chi.

“Nhắm mắt vĩnh viễn là sao… Là mãi mãi không tỉnh lại... Là c/hết sao?” Đình Du rụt rè hỏi.

Ngân Chi lạnh nhạt đáp: “Ờ, là thế đó.”

Đình Du nghe mà không khỏi sợ hãi, nhưng anh vẫn dũng cảm lên tiếng: “Không được làm vậy… Làm vậy là xấu… Ba mẹ đã nói không được làm hại người khác… Phải bảo vệ người khác!”

“Rồi rồi!” Ngân Chi không muốn phí thời gian và đôi co với Đình Du nên bèn xua tay, “Chịu thua anh đó! Em chỉ nói vậy thôi chứ không hại cô ta đâu! Anh tránh ra đi!”

“Không!” Đình Du bảo, “Mẹ bảo không được dễ dàng tin người khác… Người khác biết nói dối…”

Ngân Chi nhíu mày, mất kiên nhẫn mà bước đến, đẩy Đình Du sang một bên để đi về phía Diễm Lê.

Đình Du bị đẩy thì càng tin rằng Ngân Chi là người xấu. Vì thế, anh liền dùng hết sức ôm chặt cô lại, vừa ôm vừa hét: “Ngân Chi là phù thủy! Ngân Chi muốn làm hại người khác!”

Diễm Lê nằm dưới đất nghe thấy thế thì nhếch mép cười. Nụ cười này của cô ta lại lọt vào mắt Ngân Chi, thế nên cô rất tức giận.

Cô giơ tay lên, phóng một tia sức mạnh về phía Diễm Lê.

Một tiếng “xẹt” vang lên, Diễm Lê bị đau nên hét to: “Á!”

Thấy vậy, Ngân Chi định bảo Đình Du rằng: Thấy chưa? Từ nãy tới giờ cô ta giả vờ ngất đó!

Ai ngờ cô còn chưa kịp hé răng, Đình Du đã há miệng, ngoạm một phát vào vai cô.

Trong mắt anh hiện giờ, Ngân Chi là một phù thủy độc ác, Ngân Chi liên tục dùng phép thuật để làm hại người khác. Vì thế, để ngăn hành động của cô lại, anh chỉ có thể cắn cô.

Cơn đau lan từ vai Ngân Chi ra khắp cơ thể, trong mắt cô hiện lên tơ máu, cô tức giận quát: “Nhả ra!”

Đình Du lại càng cắn chặt hơn.

Ngân Chi nổi giận túm lấy tóc anh rồi giật mạnh lên như nhổ củ cải.

Đình Du nhắm tịt mắt, hai tay ôm đầu, há miệng kêu đau. Anh thật sự đau đến chảy cả nước mắt, nhưng Ngân Chi vẫn túm chặt tóc anh.

Nhìn vào cái miệng vừa ngoạm vào vai mình, cô giận dữ đến mất bình tĩnh. Cô liền kéo đầu anh thấp xuống, sau đó há to miệng, cắn mạnh vào đôi môi của anh.

Đôi mắt đang nhắm tịt của Đình Du mở ra, anh trợn tròn mắt nhìn Ngân Chi.

Hiện giờ môi anh rất đau, nhưng vừa sợ vừa hoang mang nên anh không dám phản kháng.

Đầu óc anh quay cuồng, cơ thể thì có cảm giác gì đó rất lạ. Đôi môi anh đau xót, tê tê, ẩm ướt,...

Máu từ từ chảy ra, đầu lưỡi cả hai dần dần cảm nhận được vị tanh.

Hai tai Ngân Chi đỏ bừng, cô cắn xong thì đẩy Đình Du ra một bên.

Đình Du ngơ ngác như người mất hồn. Diễm Lê thì trợn trừng mắt, trong lòng vừa căm phẫn vừa đố kỵ.

Ngân Chi và Đình Du hôn nhau rồi, Diễm Lê căm tức muốn phát đ/iên. Nếu có phép thuật như Ngân Chi thì cô ta đã vùng dậy, đánh cho Ngân Chi thừa sống thiếu c/hết rồi.

Nhưng hiện thực tàn nhẫn, cô ta không thể làm gì Ngân Chi được cả. Cho dù có phẫn nộ, cô ta cũng không dám để lộ biểu cảm quá rõ ràng trên khuôn mặt.

Ngân Chi nhìn cô ta rồi bảo: “Cút.”

Diễm Lê cảm thấy từ “cút” khiến cho mình bị sỉ nhục. Tuy nhiên, cô ta vẫn phải nuốt cục tức xuống rồi năn nỉ Ngân Chi: “Xin cô đừng nói chuyện này cho ông bà chủ biết. Tôi vào phòng cậu chủ vì chút việc thôi chứ không hề có ý đồ gì cả.”

Ngân Chi nhìn Diễm Lê bằng ánh mắt vô cảm rồi lặp lại một lần nữa: “Cút!"

Cô ta nghe xong thì chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà rời khỏi phòng Đình Du. Nhưng trước khi đi, cô ta vẫn không quên liếc mắt nhìn Đình Du một cái, tiếc rằng anh đang ngây ngốc đứng một chỗ mà không thèm để ý đến cô ta.

Ngân Chi xòe tay ra, đọc câu thần chú: “Hóa giải!”

Một bức màn vô hình bao quanh căn phòng của Đình Du biến mất.

Vừa nãy trước khi vào phòng, Ngân Chi đã ở bên ngoài được một lúc, cô cũng nghe thấy những lời Diễm Lê nói với Đình Du rồi.

Vốn dĩ cô muốn dạy cho cô ta một bài học nên đã dùng phép thuật, tạo nên một bức màn bao quanh căn phòng, ngăn cho âm thanh trong phòng truyền ra bên ngoài, như vậy Diễm Lê ngoác miệng kêu cứu cũng sẽ không có ai nghe thấy.

Không ngờ rằng Đình Du ngốc nghếch lại bảo vệ Diễm Lê. Càng nghĩ, Ngân Chi lại càng thấy tức.

Cô quay sang trừng mắt nhìn Đình Du, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tại sao mai sau em lại yêu một người như anh chứ!”

Tại sao trong tương lai, cô lại có thể yêu một người như anh!

Nghe thấy vậy, Đình Du dè dặt nhìn về phía Ngân Chi, ngơ ngơ ngác ngác nghiêng đầu, hỏi: “Yêu?”

Ngân Chi không thèm đáp mà hậm hực rời khỏi phòng Đình Du. Khi bước ra ngoài, cô cũng không quên đóng sầm cửa lại.

Tiếng đóng cửa khiến cho Đình Du giật mình.

Sau đó, anh ngây ngẩn mà đứng yên một chỗ, thỉnh thoảng lại giơ tay lên sờ môi.