Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

Chương 19: Trang phục



Phan Miêu Vũ ngủ đến bốn giờ rưỡi liền tự động thức dậy, cho dù Nguyễn Minh Hoàng đã nói cậu cứ tự nhiên mà ngủ đến giờ sẽ có người kêu dậy, nhưng cậu không thể làm vậy, dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà anh ít nhất vào những lúc như thế này cậu phải có tính tự giác một chút.

Tuy cậu thực sự không thích đi ra ngoài nhưng đôi lúc có người dẫn cậu đi thì cũng không sao cả. Cậu không sợ nơi đông người nhưng cậu lại không quá thích việc giao tiếp với người khác, con người cậu rất gò bó khô khan, ngoại trừ khi đắm mình vào những nét vẻ những dòng chữ thì cậu mới có thể nhìn hấy thế giới bên ngoài mà thôi, những lúc bình thường cậu thật sự không biết phải làm thế nào, phải nói những gì.

Ngồi trên giường một lúc Phan Miêu Vũ mới hoàn hồn mà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Cậu rửa mặt xong sẵn tiện tắm luôn, như vậy khi Lương trợ lý đến đưa đồ thì cậu có thể thay luôn không để người ta phải chờ lâu.

Chuẩn bị xong xuôi cậu liền đi xuống phòng khách chờ.

Đúng năm giờ cậu nghe bên ngoài cửa vang lên tiếng nhập mật khẩu liền không khỏi kinh ngạc, từ cánh cửa đi vào trong phòng khác cũng khá xa, đâu phải chỉ hai ba bước chân vậy mà tiếng mật khẩu lại có thể lớn như vậy. Phan Miêu Vũ hoàn toàn ngạc nhiên, bởi vì trong hai năm qua khi Nguyễn Minh Hoàng nhập mật khẩu để vào nhà là lúc cậu chăm chú vào bản vẽ của mình hoàn toàn gạc bỏ tất cả âm thanh bên ngoài nên chẳng hề để ý đến việc này, còn Lương trợ lý kể từ khi cậu vào trong nhà để sống cùng anh thì anh ta không còn tự tiện đi vào. Ý của anh ta chính là để tránh hiềm nghi.

Nhưng hôm nay anh ta nhập mật khẩu để đi vào có thể là do Nguyễn Minh Hoàng đã dặn dò, nghĩ đến việc anh nói với Lương trợ lý rằng mình vẫn còn ngủ thì khuôn mặt không khỏi nóng bừng lên vì xấu hổ. Nghe tiếng cửa được mở ra sau đó là tiếng bước chân, nhìn thân ảnh của Lương trợ lý đi vào cậu liền đưa tay lên vẫy vẫy:

"Xin chào."

Lương trợ lý kinh ngạc nhìn cậu, hai mắt mờ mịt, không phải Nguyễn tổng nói với anh giờ này cậu vẫn còn đang ngủ sao, vậy người ngồi trước mặt anh là ai đây. Đúng là một chút cũng không đáng tin, đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này lại bị anh nói là một con heo nhỏ, đúng là quá đáng.

"Cậu Vũ, chào buổi chiều." Anh ta đi lại mỉm cười nói.

"Chào buổi chiều ạ. Sao đồ dự tiệc nhiều vậy ạ." Phan Miêu Vũ đáp lại sau đó nhìn bọc đồ khá to trên tay anh liền khó hiểu hỏi.

"Nguyễn tổng nhờ tôi mua cho cậu không chỉ quần áo dự tiệc mà còn quần áo mặc trong nhà với quần áo khi ra đường nữa." Lương trợ lý vui vẻ khoe chiến tích của mình, tuy tiền là do Nguyễn tổng chi nhưng anh ta là người đã chọn, vì vậy công lao nhiều nhất là cảu anh ta.

Phan Miêu Vũ nhận lấy bọc đồ to rồi nhìn vào bên trong, thấy số lượng không hề ít ở bên trong khiến cậu không khỏi bật hốt: "Sao nhiều vậy ạ."

"Không nhiều, để giành mà mặc, dù sao mỗi năm đều phải mua đồ mới một lần, nhiêu đây chỉ là đồ cho năm nay mà thôi." Lương trợ lý thở dài giải thích, anh ta không biết cậu bao nhiêu tuổi rồi nhưng với cái thân hình nhỏ nhắn cùng gày gò này thì chắc chắn vẫn có thể phát triển nữa.

"Vậy... Vậy cảm ơn anh." Phan Miêu Vũ không biết phải làm sao chỉ có thể ấp úng cảm ơn. Cậu cảm thấy chắc chắn mình sẽ không mặc hết tất cả những bộ trong cái bọc đồ này.

"Hiện tại không thể cho cậu thử hết, cậu cứ tùy tiện chọn một bộ để mặc đi dự tiệc đi. Tôi đã để trang phục dùng để đi dự tiệc riêng ra đấy." Lương trợ lý nhanh chóng nói, bọn họ củng không còn thời gian để tiếp tục tán gẫu nữa: "Tổng cộng có mười bộ trang phục mặc để dự tiệc, sau này cậu còn phải đi khá nhiều nên mười bộ chỉ là để thay đổi mà thôi."

"À... Vâng vậy tôi đi thay đồ." Phan Miêu Vũ ngơ ngác trả lời sau đó ôm bọc đồ trở về phòng. Cậu theo lời của Lương trợ lý phân biệt được mười bộ đồ dùng để đi dự tiệc cùng anh. Nhìn ba màu sắc cùng kiểu dáng của những bộ trang phục tinh xảo cậu liền chọn ra một bộ có kiểu dáng đơn giản, lấy tông màu đen làm chủ đạo, bên trong là áo sơ mi trắng.

Cậu ướm thử lên người sau đó mặc vào người. Số đo trang phục cực kỳ vừa vặn, quần áo ôm trọn cơ thể cậu tạo ra đường cong cực kỳ duyên dáng, bởi vì cậu không phải kiểu người có cơ thể rắn rỏi nên thứ phô ra chỉ là đường cong mềm mại cùng bờ mông căng tròn.

Nhìn mình bên trong gương Phan Miêu Vũ cảm thấy hình như cậu càng đẹp trai hơn rồi, rõ ràng nguyên chủ rất sđẹp, không chỉ vậy mà còn cực kỳ hiền lành tốt bụng nhưng không hiểu sao lại bị nam chính ghét cay ghét đắng, ghét đến nổi khi nhìn thấy nguyên chủ thương tích đầy mình cũng chẳng có lấy chút thương hại mà là sự sỉ nhục từ anh.

Cậu đưa tay xoa mặt mình rồi thở dài, mặc dù không hiểu nhưng cậu cũng không muốn tìm hiểu nguyên do. Dù sao bên trong một cuốn tiểu thuyết luôn có rất nhiều lý do củ chuối để khiến nam chính ghét nguyên chủ, tất cả diễn biến của nó chỉ để tâng bốc nữ chính cùng nam chính mà thôi, còn những nhân vật khác đều không cần biết lý do là gì.

Phan Miêu Vũ chỉ dừng lại một chút sau đó nhanh chóng đi xuống dưới nhà, cậu cũng không thể để cho người khác chờ lâu được.

Lương trợ lý nhìn cậu đi xuống hai mắt liền sáng lên, anh ta cảm thấy cho dù cậu đang mặc trang phục đơn giản nhất mà anh ta đã chọn trong một đóng trang phục lỗng lẫy nhưng cậu vẫn không hề bị lu mờ chút nào, thậm chí khuôn mặt ngoan ngoãn kia cũng tạo nên một nét riêng cực kỳ tốt đẹp klhi nhìn cậu.

"Rất đẹp." Anh ta mở miệng khen ngợi, sau đó nhanh chóng hối thúc cậu: "Chúng ta đi nhanh thôi, sắp trễ hẹn rồi."

"Vâng, đi thôi ạ."Phan Miêu Tú ngoan ngoãn đáp lại rồi đi theo anh ta ra khỏi nhà.

Khi bước ra khỏi cánh cửa cậu thoáng ngập ngừng, chân run rẩy một chút nhưng rất nhanh cậu coi như không có gì mà đuổi theo sau Lương trợ lý. Không giống như khi đi cùng Nguyễn Minh Hoàng, mỗi lần ra khỏi cửa bên cạnh cậu đều có anh, anh luôn đi song song cùng cậu, mặc dù cậu không rõ tại sao nhưng nhờ như vậy cậu lại cảm thấy cực kỳ an tâm. Nhưng hiện tại bên cạnh cậu không có thể điều này khiến cậu run rẩy trong sợ hãi.

Phan Miêu Vũ cổ vũ mình trong lòng, cậu tự an ủi mình khi đi đến công ty là có thể gặp anh, sau đó anh. Suy nghĩ đến anh một lúc cậu liền mạnh dạn hơn, nhìn thấy cửa xe đã được Lương trợ lý mở ra cậu liền nhanh chân ngồi vào bên trong, chỉ mong mau mau có thể gặp được anh.