Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

Chương 38: Văn phòng



Chiếc xe dừng lại bên trong tầng hầm dành để đỗ xe của công ty. Nguyễn Minh Hoàng bước xuống xe sau đó đưa tay ra kéo Phan Miêu Vũ xuống cùng.

Dù cậu đã xuống xe nhưng tay của hai người vẫn không buông ra. Phan Miêu Vũ đã trải nghiệm chuyện này vài lần nên không buồn để ý nữa, dù sao cậu rút cũng chẳng ra nổi cứ để mặc cho anh nắm đi cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Lương trợ lý đi ra theo, anh ta lo lắng nhìn đông nhìn tây sợ có người phá vỡ bầu không khí hài hòa giữa chồng chồng của ông chủ. Đến khi bà người đều đi vào thang máy riêng dành cho chủ tịch thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà cũng đúng, hôm nay bọn họ đến trễ hơn mọi khi rất nhiều nếu như cô ta có như mọi ngày đứng chờ tổng tài đến rồi giả vờ gặp mặt một cách trùng hợp thì cũng không đến nỗi chờ cả tiếng đồng hồ ở bãi đậu xe đi. Chắc chắn giờ này cô ta đã lên công ty làm việc rồi, nếu không sẽ bị xử phạt vì tội đến muộn.

Đúng vậy lần đầu tiên Nguyễn Minh Hoàng đi muộn trong suốt năm năm làm việc trong công ty này. Từ trước đến giờ anh đều là người đi sớm nhất mà cũng về muộn nhất, nhưng hôm nay khi anh đến công ty thì đã tám giờ, áo với giờ làm thì đã muộn hơn nữa tiếng.

Thang máy chạy thẳng lên tầng mười, sau khi cửa được mở ra ba người liền bước ra ngoài.

Tầng này cực kỳ yên tĩnh, những trợ lý làm việc cho Nguyễn Minh Hoàng đều ở bên dưới, bên trên này ngoại trừ Lương trợ lý cùng một trợ lý khác nhưng đã đi công tác thì không còn ai nữa.

"Anh đi làm việc đi." Đứng trước cửa văn phòng Nguyễn Minh Hoàng hạ lệnh tiễn khách. Dù sao cũng là không gian riêng tư giữa anh cùng cậu không thể để cái bóng đèn 200W kia chiếu sáng đến như vậy bên cạnh được.

"Vâng Nguyễn tổng." Lương trợ lý cực kỳ biết ý mà gật đầu rồi nhanh chóng chạy mất dạng.

Nguyễn Minh Hoàng hài lòng rồi mở cửa văn phòng sau đó kéo cậu vào. Bên trong văn phòng đã được Lương trợ lý sửa đổi, bởi vì để thêm một cái máy tính cùng một cái bản vẽ mà anh ta đã mua thêm một cái bàn khá lớn để ở cách bàn làm việc của anh không xa, sau đó để thêm vài kệ sách nhưng bên trên làm gì có sách mà là đủ thể loại truyện tranh được phát hành trong và ngoài nước.

Lương trợ lý còn tri kỷ đến nỗi mua vài con gấu bông để trên ghế sô pha lớn nếu như Phan Miêu Vũ có nằm trên ghế thì cũng có gấu bông làm gối nằm hoặc làm gối ôm cho cậu.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn cách bài trí trong phòng mà cực kỳ hài lòng, nếu như cậu không ngủ mà ngồi bên ngoài đây cùng anh thì dù là vẽ tranh hay đọc truyện anh đều có thể nhìn đến chỉ cần một cái ngước đầu lên, đúng là quá tiện lợi.

Phan Miêu Vũ cực kỳ khó hiểu mà nhìn bài trí trong phòng, sau khi nhìn đến cái máy tính cùng cái bảng vẽ trong phòng cậu liền hiểu: "Anh đây là muốn tôi mỗi ngày đều cùng anh đi làm."

"Đúng vậy." Nguyễn Minh Hoàng không chút che giấu mà gật đầu thừa nhận. Dù sao anh cũng đã quyết định rồi, chỉ cần hai người ở cạnh nhau nhiều một chút thì đến một ngày nào đó cậu cũng sẽ nảy sinh tình cảm với anh.

Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh, cậu nhìn anh một lát rồi dời mắt cuối cùng cũng không từ chối. Đối với cậu như thế nào cũng được, dù có đi làm cùng anh hay không thì cậu cũng chỉ cần điều chỉnh giờ giấc lại một chút là được. Miễn một ngày cậu vẫn ngủ đủ mười tiếng thì không có gì là khó khăn cả.

Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu không nói gì thì cũng buông lỏng tâm trạng. Thật ra anh rất lo lắng việc cậu sẽ phản đối thậm chí sẽ lấy hợp đồng ra để cằn nhằn anh vì đã vi phạm hợp đồng. Nhưng cậu không làm thế mà chỉ lặng lẽ chấp nhận, có lẽ cậu không quan tâm anh làm gì hoặc có lẽ cậu hoàn toàn không để ý đến việc anh làm.

Nhưng cho dù là lý do gì đi nữa thì chỉ cần cậu chấp nhận ở bên cạnh anh là tốt rồi, anh có thể dùng thời gian để khiến cậu yêu anh... Không, chỉ cần cậu thích anh là đủ để anh khiến cậu không có cách nào rời xa anh được.

Nguyễn Minh Hoàng vui vẻ dẫn cậu vào phòng ngủ của anh rồi nói: "Em ngủ tiếp đi, anh phải làm việc rồi."

Phan Miêu Vũ nhìn đồng hồ được treo trên tường, hiện tại đã là tám giờ mười phút. Bởi vì lúc còn ở nhà cậu đã ngâm mình trong phòng tắm cả nữa tiếng đồng hồ, sau đó cậu cực kỳ chậm chạp mà đi ra khỏi nhà cùng anh. Thời gian trôi qua nhanh như vậy đều là do cậu.

Nếu hiện tại nằm lên giường ngủ thì cậu cảm thấy chắc chỉ vừa chìm vào giấc ngủ một chút thì đã đến giờ cơm trưa rồi. Như vậy cậu sẽ bị mất giấc nhiều hơn, không bằng thức đến giờ cơm trưa sau khi ăn xong rồi ngủ cũng không muốn.

Nghĩ như vậy cậu liền lắc đầu nói: "Không ngủ, tôi đi vẽ tranh."

"Vậy được, em muốn làm gì thì làm, nếu muốn gì thì cứ gọi Lương trợ lý là được." Nguyễn Minh Hoàng gật đầu rồi kéo cậu ra ngoài.

Anh thì đi lại bàn làm việc của mình còn cậu thì đi đến cái bàn mới toanh kia. Sau đó trong phòng chỉ còn âm thanh của tiếng bàn phím cùng tiếng chuột cạch cạch.

Mỗi người làm việc nấy không ai phiền đến ai, chỉ là Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy hôm nay khác mọi hôm. Trong văn phòng rộng lớn của anh hôm nay lại có thêm một người, người mà anh cực kỳ yêu thích.

Chỉ cần từ trên màn hình nhìn lên anh liền có thể nhìn thấy nữa bên mặt cực kỳ nghiêm túc của cậu, cái nhăn mày, cái nheo mắt, khoé môi cong. Tất cả biểu cảm của cậu đều được anh in sâu vào mắt, mềm mại trong tim.