Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

Chương 4: Đăng ký kết hôn



Trước cổng cục dân chính, hai chàng trai một người tuấn tú, một người xinh đẹp khẽ nhìn nhau.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu hỏi: "Nếu hối hận, cậu có thể rời đi."

"Không, tôi không hối hận." Phan Miêu Vũ lắc đầu rồi dẫn đầu đi vào trong.

Thời gian hiện tại đã về chiều, cục dân chính chuẩn bị tan lam, những người bên trong chuẩn bị dọn dẹp đồ đạt để ra về thì nhìn thấy hai chàng trai bước vào, bọn họ nhìn nhau rồi mỉm cười chào đón.

Hai người đi đến bàn làm việc, nữ nhân viên nhìn bọn họ mỉm cười: "Xin hỏi hai vị cần gì."

"Chúng tôi muốn đăng ký kết hôn." Nguyễn Minh Hoàng đưa giấy chứng minh để lên bàn.

"Vậy mời hai vị điền vào đây" Nữ nhân viên đưa hai tờ giấy sang.

Nguyễn Minh Hoàng cầm hai tờ rồi xoay người đi đến bàn chờ, Phan Miêu Vũ đặt giấy chứng minh lên bàn rồi đi theo.

Hai người mỗi người lấy một tờ rồi bắt đầu im lặng viết. Sau khi viết xong nữ nhân viên liền chỉ sang bên cạnh:

"Hai người lại đó chụp ảnh đi."

Hai người gật đầu rồi đi lại, người đàn ông cầm máy ảnh nhìn hai người rồi chỉ vào hai cái ghế trước phong nền màu xanh nói: "Hai người ngồi ở đó nhé."

Hai người gật đầu rồi đi lại ngồi xuống, Phan Miêu Vũ rất biết mình biết ta nên cậu ngồi bên ghế phải. Nguyễn Minh Hoàng nhướn mày rồi cũng ngồi xuống.

Người chụp ảnh nâng máy chụp lên nhưng không hài lòng liền phất phất tay nói: "Hai chồng chồng ngồi sát vào một chút, phải phải, nghiên đầu dựa vào nhau, đúng rồi. Cười lên nào."

Tách. Chỉ một giây thời khắc hai chàng trai ngồi bên cạnh dựa đầu gần nhau hai khóe môi cong lên nở một nụ cười mỉm đã dừng lại bên trong máy ảnh.

"Xong rồi, hai người lại ghế ngồi chờ chút nhé." Người chụp ảnh nói sau đó nhanh chóng chạy vào phòng lấy ảnh.

Hai người nghe lời liền đi lại ghế ngồi chờ. Phan Miêu Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm túc của Nguyễn Minh Hoàng nhỏ giọng nói: "Sau này nếu anh có thích người khác thì nói cho tôi nhé, tôi muốn chia tay trong yên bình."

"Ngu ngốc." Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cậu phun ra hai chữ, tuy trong hợp đồng anh cũng có ghi như vậy nhưng anh rất rõ ràng tính tình của mình nếu như Phan Miêu Vũ không thay đổi thì chắc chắc sau này anh vẫn sẽ chỉ có một người vợ trên danh nghĩa là cậu.

Đối với anh từ trước đến nay không có gì quan trọng hơn sự nghiệp, nếu không phải vì lời hứa của trưởng bối thì anh hoàn toàn không muốn kết hôn.

Phan Miêu Vũ thấy anh khinh bỉ mình cũng không tức giận mà mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ 'Anh mới ngu ngốc, sau này gặp nữ chính thì anh cũng sẽ yêu cô ta thôi, dù sao thế giới tiểu thuyết đã được vận thành như thế mà'.

Hai mươi phút sau nữ nhân viên gọi tên hai người sau đó đưa cuốn sổ chứng nhận sang: "Tân hôn vui vẻ." Cô ta mỉm cười sau đó chúc mừng hai người.

"Cảm ơn." Nguyễn Minh Hoàng cầm cuốn sổ rồi nói. Phan Miêu Tú cũng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn sau đó hai người cầm theo cuốn sổ cùng giấy đăng ký kết hôn xoay người rời khỏi cục dân chính.

Tài xế cùng trợ lý Lương ở bên ngoài chờ, nhìn thấy hai người đi ra liền mở cửa xe, hai người ngồi vào trong chiếc xe nhanh chóng nổ máy sau đó chạy đi.

Bên trong xe vẫn là một bầu không khí yên tĩnh, Phan Miêu Vũ đã không còn chuyện gì để hỏi nên cậu không lên tiếng mà Nguyễn Minh Hoàng cũng không có gì để nói nên hoàn toàn làm lơ đi cậu. chỉ có tài xế đang lái xe cực kỳ khó xử mà nhìn qua gương chiếu hậu không biết nên lên tiếng thế nào. Cuối cùng Lương trợ lý đành lên tiếng hỏi:

"Nguyễn Tổng hiện tại về nhà ngài hay chở cậu Phan về nhà trước."

"Về nhà tôi."

"Không được, hành lý của tôi vẫn còn ở nhà trọ." Phan Miêu Vũ vội vàng lắc đầu từ chối.

Thật ra đồ của cậu cũng không có gì, ngoại trừ hai bộ quần áo để thay thì cũng chỉ có cái điện thoại di động mà nữ chính đưa cho cậu, nhưng trong cái túi vải nhỏ bên trong tủ đồ lại có một tờ giấy do cục quản lý yêu quái đưa cho cậu, bởi vì mỗi con yêu quái vào thế giới loài người đều phải bị cục giám sát một thời gian, mà thứ đó được xem là máy giám sát mà cục phát cho cậu, nếu như cậu làm việc ác ngay khi vào thế giới loài người sẽ bị cục ngay lập tức phát hiện đánh tan yêu đan để cậu trở về hình dáng củ ngay lập tức. Đây chính là quy luật, bởi vì trong thế giới loài người này đã từng xảy ra việc yêu quái ăn thịt người bởi vì nghe theo truyền thuyết dân gian.

"Tôi sẽ để người thu dọn giúp cậu." Nguyễn Minh Hoàng không cho phản đối mà nói sau đó im lặng lấy giấy tờ ra xử lý, dù sao anh cũng là tổng tài của một công ty, rất nhiều việc cần anh xử lý, bởi vì hôm nay phải đi lĩnh giấy kết hôn nên anh mới về giờ này nếu không, phải đợi đến khuya anh mới có thể về nhà.

Phan Miêu Tú còn muốn lý luận, nhưng cậu thật sự rất lười, nếu như đã có người giúp rồi thì cậu không cần phải khăng khăng tự làm để làm chi. Cuối cùng cậu chỉ đành nhỏ giọng nói: "Vậy làm phiền anh rồi, nhờ bọn họ nhớ lấy giúp tôi cái túi vải, còn cái điện thoại trên niệm thì bán luôn giúp tôi, rồi trả luôn căn nhà đi, dù sao cũng không ở nữa."

"Được." Nguyễn Minh Hoàng cũng không thắc mắc về yêu cầu của cậu, anh gật đầu rồi liếc nhìn trợ lý sau khi nhận được cái gật đầu của trợ lý liền tiếp tục nhìn tài liệu trên tay.

Công ty của anh chỉ vừa thành lập ba năm, thật ra nó chẳng hề ổn định chút nào, Nguyễn gia chỉ là một gia đình giàu có nhờ trúng đất, ông nội của anh chỉ là một nông dân có đất có nhà chứ chẳng liên quan gì với giới doanh nhân. Sau này ông mới thành lập công ty do lời đề nghị của một người bạn.

May mắn hay khi ở nước ngoài du học anh đã học ngành quản trị kinh doanh sau khi về nước mới có thể quản lý được công ty, tham vọng của anh không chỉ là cái công ty vừa thành lập nho nhỏ này, anh muốn đưa tên tuổi của mình ra ngoài thế giới, lúc đầu anh định từng bước thành lập công ty, ai nào ngờ lại có sẵn công ty rồi.

Công ty của anh chủ yếu về ngành điện tử, thời đại thiện nay ngành này cực kỳ phát triển, nếu như có thể phát triển tên tuổi của công ty trong nước thì chắc chắn anh có thể đưa công ty ra nước ngoài.

Năm nay anh đã hai mươi sáu, chắc chắn không đến ba năm anh có thể đưa sản phẩm công ty ra khắp cả nước.

Phan Miêu Vũ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh cũng không lên tiếng làm phiền nữa mà bắt đầu dựa lưng vào ghế mà hai mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, dù sao mèo cũng là loài động vật bạ đâu ngủ đó, vì vậy ngồi trên chiếc xe đang di chuyển cậu lại cảm thấy nó giống như đang ru mình ngủ vậy, trong xe lại quá yên tỉnh nên cậu không thể kìm được mà ngủ luôn.