Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

Chương 47: Lạnh lùng



Đúng vậy Phan Miêu Vũ không hề thích Nguyễn Minh Hoàng, từ kiếp trước đến kiếp này cậu chưa từng để tâm đến bất kỳ chuyện gì nên cái cảm giác yêu thích một ai đó cậu cũng không thể nào cảm nhận ra được. Cậu biết anh đối sử tốt với mình, biết anh yêu mình nhưng cậu không thể nào đáp lại thứ tình cảm mà chính bản thân cậu cũng chẳng biết nó là cái gì.

Nhưng cậu là con người không phải sắc đá, cậu không biết rốt cuộc mình nên làm gì cũng không biết mình phải làm gì, cuối cùng cậu thuận theo tự nhiên, nghe theo sự an bài cảu số mệnh mà chấp nhận anh. Đối với cậu cuộc sống hiện tại rất tốt, rất vui vẻ, tuy anh khá phiền phức lúc nào cũng dính lấy cậu không cho cậu ngủ nhiều như lúc trước nhưng anh lại cực kỳ dịu dàng với cậu cũng rất yêu thương cậu.

Vì vậy đối với cậu có thể sống bên anh là một chuyện cực kỳ may mắn. Nhưng cậu cũng cảm thấy mình là một con người ích kỷ không thể trao cho anh thứ gì chỉ biết nhận lại tất cả từ anh, vì vậy trong mối quan hệ hiện tại của cả hai cậu cũng không còn giữ lại bất kỳ thứ gì, cậu trao cho anh những gì mình có ngoại trừ tình cảm mà mình không thể nắm giữ được kia.

Cuộc sống cảu cả hai cực kỳ hài hòa nhưng nó cũng rất dễ dàng bị rạn nứt, cậu đã biết trước điều đó cũng đã nghĩ về nó rất nhiều. Cậu đã chấp nhận chuyện anh có thể bỏ rơi cậu bất kỳ lúc nào bởi vì cậu không đáp lại được những mong muốn của anh.

Cậu đã từng nghĩ mình sẽ không sao cho đến khi chuyện đó thật sự xảy ra với bản thân mình.

Năm thứ năm kể từ khi cả hai kết hôn cùng nhau, cũng là năm sau suốt một chặng đường cả hai kề cận bên nhau cuối cùng đã kết thúc.

Sáng hôm ấy cậu vẫn thức dậy như bao ngày để cùng anh chạy đến công ty nhưng khi cậu vừa định xuống giường thì lại nghe thấy giọng nói từ chối của anh.

"Miêu Vũ hôm nay em không cần đi cùng tôi nữa." Nguyễn Minh Hoàng nói xong liền xoay người rời khỏi phòng. Hành động hôm nay của anh hoàn toàn khác với mọi khi.

Không phải mới ngày hôm qua cả hai vẫn còn rất thân thiết với nhau hay sao, cậu còn chẳng muốn thức dậy nhưng anh sẽ ôm cậu sau đó dịu dàng lau mặt thay đồ giúp cậu sao. Nhưng hình như hôm nay không còn như vậy nữa, đến một cái liếc mắt anh cũng không còn cho cậu nữa.

Phan Miêu Vũ nhìn cánh cửa mở rộng nhưng đã không còn bất kỳ người nào đứng ở đó nữa mà không khỏi khó hiểu, trái tim cậu bỗng nhiên nhói lên một cái nhưng rồi cậu cảm thấy không có chuyện gì vì vậy tiếp tục nằm xuống giường rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Cứ tưởng ngày hôm ấy Nguyễn Minh Hoàng có chuyện gì đó cần giải quyết một mình nên mới không dẫn cậu theo nhưng rồi ngày hôm sau ngày hôm sau sau nữa anh cũng không dẫn cậu cùng đi.

Lúc này Phan Miêu Vũ mới cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra, nó hoàn toàn không đúng chút nào nữa. Ngoại trừ hai năm đầu tiên kết hôn có khi nào anh lạnh nhạt với cậu như thế này, buổi tối anh cũng không còn bám lấy cậu đòi hỏi nữa cũng không còn ôm cậu mỗi khi ngủ nữa.

Thái độ cảu Nguyễn Minh Hoàng bỗng trở nên cực kỳ lãnh đạm đối với cậu.

Mang theo tâm trạng tìm hiểu ngọn ngành, trong một lần anh vẫn tiếp tục không dẫn cậu cùng đi, thậm chí hôm nay anh đã đi làm từ khi còn rất sớm mà không đợi khi cậu tỉnh dậy mới rời đi.

Phan Miêu Vũ không tiếp tục ngủ lại như những lần trước, cậu rời giường rửa mặt thay đồ sau đó gọi đón một chiếc taxi chạy đến công ty của anh.

Chiếc xe dừng lại trước cổng công ty, cậu trả tiền xe liền chậm rãi đi vào.

"Phu nhân, hôm nay ngài cùng sếp đi riêng với nhau à." Bảo vệ trực cổng nhìn thấy cậu liền vui vẻ hỏi.

Phan Miêu Vũ mỉm cười gật đầu với anh ta rồi đi vào trong công ty. Những nhân viên bên ngoài quầy tiếp tân nhìn thấy cậu liền không khỏi mỉm cười chào hỏi đến khi cậu bước vào thang máy thì mới túm tụm lại bắt đầu bàn tán với nhau.

Sau khi công ty được dời đến khu cao tầng lớn này thì nhân viên đã có một đợt thay đổi, những nhân viên cữu tuy vẫn ở lại làm nhưng một số người lại thích ở mảnh đất cũ hơn nên không dời sang đây, bọn họ đã quen với khu đất đó, nhà cũng gần hơn nên cảm thấy làm ở nơi nào cũng được dù sao giá tiền mà bọn họ nhận được từ công ty cũng vẫn như vậy.

Không chỉ vậy công ty khi dời đến nơi này cực kỳ thiếu nhân lực, bởi vì Nguyễn Minh Hoàng muốn mở rộng việc làm ăn. Danh tiếng cảu anh đang trên đà đi lên nên anh có thể mở rộng hơn về những việc mà anh đã dự định trong tương tai, những hồ sơ hợp tác cảu anh với các công ty khác cũng diễn ra khá thuận lợi.

Vì vậy hiện tại công ty cực kỳ đông đúc nhưng thang máy vẫn không thay đổi mà được chia ra một cái dùng riêng cho chủ tịch hoặc những người quan trọng, hai cái khác thì để nhân viên cùng những đối tác bình thường sử dụng.

Nhân viên cùng bảo vệ trong công ty cực kỳ quen thuộc với cậu, vì vậy dọc đường đi từ bên dưới tòa nhà đến khi cậu đi lên tầng hai mươi phòng của chủ tịch công ty không có chút trắc trở vào. Đi từ thang máy ra cậu nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Lương trợ lý ở nơi nào.

Không có người thì cậu không tài nào hỏi được. Đi đến văn phòng cảu Nguyễn Minh Hoàng cậu định vào trong ngồi chờ anh một chút, bởi vì không nhìn thấy Lương trợ lý nên cậu cũng nghĩ anh không có bên trong văn phòng, vì vậy cậu đưa tay ra định đẩy cửa vào trong.

Đúng lúc này một giọng nói mềm mại đầy quen thuộc vang lên. Giọng nói này là của một người đã in sâu vào tâm trí của cơ thể này. Mặc dù đã lâu rồi cậu không nghe thấy nó nhưng một khi nghe thấy thì cơ thể của bản thân không tự giác mà trở nên run rẩy không thôi.

Phan Miêu Vũ sợ hãi giọng nói này.