Nam Chính! Ta Thích Anh Trai Của Ngươi Rồi

Chương 57: Nói Chuyện



Ngọc Vy: “Vậy ta cần làm gì ở thế giới ngoài này?”

Hệ thống Gấu Trắng: “Đơn giản người cần phải tìm nhân vật mà phần tử xấu đang thao túng ngăn cản người đó làm thế giới này sụp đổ”

Ngọc Vy: “Nó cũng giống như nhiệm vụ lúc đầu, nhưng lần này có vẻ đích xác hơn và phần tử xấu đấy cụ thể là gì?”

Hệ thống Gấu Trắng: “Phần tử xấu là tên gọi khác của oán khí của các nhân vật trong tác phẩm tập hợp lại. Tác phẩm đó có thể có nhiều người biết đến hoặc là tác phẩm không ai biết đến, thậm chí còn bị chính người tạo ra mình lãng quên. Oán khí được tạo ra khi có tác phẩm đó không còn người nhớ tới các oán khí tụ hợp vào theo năm tháng tạo thành phần tử xấu đó. Có nhiều tác phẩm bị lãng quên, xoá sổ thì hắn càng mạnh...đến lúc đó hắn có thể tự tạo thành một hệ thống mạng lưới to lớn như thế không chỉ có mỗi tác phẩm này lãng quên mà tất cả các tác phẩm nổi tiếng hoặc đang họa động bình thường cũng bị sụp đổ biến mất trong sự chán ghét, xỉ nhục của đọc giả”

Ngọc Vy hứng thú: “Như vậy có phải nhiệm vụ này của tôi mang cho tầm thế giới không?”

Hệ thống Gấu Trắng: “Vâng chủ nhắn là ứng cử viên đáng giá nhất đó bởi có nhiều người cũng được cử đến các thế giới khác để làm nhiệm vụ tương tự nhưng những người đó đều bị sự ngủ ngốc hám sắc, tài mà bị nhân vật tính kế chết một cách rất khó coi và rất ngu ngốc”

Ngọc Vy: “Chả biết sao mình có cảm giác cái hệ thống này không dễ thương như vẻ bề ngoài tẹo nào mà ngược lại rất nham hiểm nữa ấy chứ bởi đâu có ai lại chửi người mình quen lâu với khuân mặt tỉnh bơ, ngây thơ vô số tội kia đâu. Thế là không được…mình phải mau học theo thôi chứ hay vãi!!!

- Vậy chúng ta đang ở thế giới ngoài?”

Hệ thống Gấu Trắng: “Đúng vậy, chúng ta phải ở đây để lấp những lỗ hổng nhân vật bên cạnh đó còn phải tiêu diệt phần tử xấu ấy nữa”

Ngọc Vy: “Nói thật nếu như những tác giả có tâm thì những việc đó chắc cũng không xảy ra và ta cũng sẽ chẳng mệt mỏi như này”

Hệ thống Gấu Trắng: “Chuyện này cũng khó nói lắm a. Nếu như ai cũng có trách nhiệm với việc làm của bản thân thì đã chẳng có những tai tệ nạn xã hội, những con dòi của xã hội”

Ngọc Vy thở dài: “Rồi...rồi nói tiếp chuyện đang bàn đi”

Gấu Trắng: “Để tìm ra phần tử xấu đó (nói nhỏ) tôi đã lén nâng cấp một công cụ có thể phát sáng khi đi đến gần phần tử xấu đó...cái này làm lén lút chứ để hệ thống chủ biết được thì coi như tôi tiêu luôn. Ông ta sợ đẩy nhanh tình tiết của truyện khiến truyện bị há hỏng nhưng mà ấy bị đơ hay sao ấy! Vốn dĩ cuốn tiểu thuyết này đâu còn là nó lúc đầu mà bày đặt này nọ lọ chai nhiệm vụ cấp bách là phải tìm phần tử đó thì mới có thể giữ lại tiểu thuyết, chả biết sao với suy nghĩ ông cạnh đó mà hắn có thể làm hệ thống chủ được nhỉ”

Ngọc Vy ( giơ ngón like) đồng tính với ý kiến của hệ thống: “Ngầu quá! Gấu Trắng ra càng ngày càng thích ngươi rồi đó”

Hệ thống ngại ngùng đỏ mặt: “hì...hì...người cũng là chủ nhân mà tôi thích nhất từ trước đến giờ”

Ngọc Vy: “Vậy tiếp theo chuyện của thế giới này là thế nào? Hơn thế ta nghĩ chắc sẽ có những nhiệm vụ phụ khác đúng không?”

Gấu Trắng: “Thật ra thì…quyển thoại bản cải biên về thế giới này vẫn chưa tải xong giữ liệu nó cứ bắt chủ nhân làm nhiệm vụ thì mới có thể tải tiếp được”

Ngọc Vy: “Nhiệm vụ này nó khó lắm sao?”

Gấu Trắng: “Không phải là khó nhưng mà người yên tâm hệ thống ra không bắt người phải làm nhiệm vụ đó đâu dù sao ta cũng đã lén tải hết dữ liệu đó vài bộ nhớ chút mình rồi. Thế giới này sắp xếp như sau: thế giới chính là thế giới lúc trước người xuyên vào để làm nhiệm vụ ấy. Bởi vì là thế giới chính nên hầu hết các nhân vật chính trọng tâm của thế giới đầu tiên sẽ không thay đổi. Ví dụ như người là nữ phụ phản diện thì vẫn sẽ là một nữ phụ phản diện trong thế giới này. Về nhân vật chính của tiểu thuyết được xác lập thì theo tuyết truyện hợp lí mà các nhân vật ấy được sắp xếp vào những vai trò khác nhau nhưng vì vốn dĩ là nhân vật chủ đạo của tiểu thuyết cũ nên bọn họ cũng sẽ có hào quang riêng của mình. Đại khác về vai trò là vậy. Tiếp đến...”

Gấu Trắng và Ngọc Vy đã trao đổi khá nhiều thông tin trong nhà lao đó hầu hết về quy luật của thế giới đồng thời kí ức nguyên vẹn của nhân vật cũng đã ào ào mà ập đến. Trong kí ức không phải của bản thân mình đó linh hồn của thân chủ đột ngột xuất hiện

Linh hồn: “Có vẻ như hành trình của tôi chỉ đến đây thôi nhỉ, nhốt trong thân xác kia lâu như vậy giờ mới có dịp gặp cô”

Ngọc Vy: “Gặp tôi? Từ lúc xuất hiện cô vẫn ở trong thân xác đấy sao!”

Linh hồn: “Chắc do thế giới thay đổi thành thế giới tu tiên nên ta mới có thể nói chuyện thoải mái với cô và...”

Ngọc Vy hoảng hốt: “Cô định lấy lại thân xác này á?”