Nam Chính! Ta Thích Anh Trai Của Ngươi Rồi

Chương 7: Bố



- Bố tối ấy à ông ấy không giống cưới những người bố khác, nói cụ thể là giống với những người bố ở xung quanh phố tôi. Nhưng có thể nói rằng ông ấy có một chút thiên vị nào đó dành cho tôi ở trong căn nhà này. Tôi cảm vui vì điều đó nhưng đấy là quá khứ thôi chứ tương lai thì nó lại khác nó khiên tôi không muốn gặp ông ấy nữa. Những việc của ông ấy làm khiến tôi cảm thấy thất vọng và thứ đã gây ra việc khiến tôi chán ghét ấy đó chính là cồn và cụ thể đó là rượu. Chính thứ này đã khiến cho gia đình tôi không ngày nào được yên ổn

- Mau vào trong đi, ngồi đó làm gì nữa!

- Vâng? Con vào ngày đây

- Hiện tại thì có mê bình thường như thế này. Nhưng tương lai nó còn kinh khủng và biến chất hơn rất nhiều. Rượu thật sự không ngon mà!

- Cái mà bố tôi khác những ông bố khác là. Những người bố khác thì mải mê đi kiếm việc làm, chăm chỉ làm việc để nuôi gia đình, nuôi vợ con. Nhưng bố tôi thì bây giờ đi học đại học, trung cấp gì đó để lấy cái bằng phục vụ cho công việc mà bố làm trong sắp tới. Ông ấy đi học thì chỉ có học, ăn chơi cùng đồng bạn giống như nhưng thư sinh ngày xưa vậy. Mẹ tôi thì vất vả, tần tảo, bám trụ vào cái cửa hàng thú y này để nuôi lớn chúng tôi. Làm những công việc thay cho cả ông ấy khi ở nhà như vậy, nhưng bố lại không biết điều, ông ấy lại muốn cần tiền để vui chơi cùng với đám bạn của mình. Mỗi lần cần tiền như vậy ông ấy luôn dùng cách hen hạ đó chính là bạo lực dùng với mẹ tôi để có thể có tiền cho ông ấy. Mỗi lần như vậy mẹ tôi lại bực mình giận cá chém thớt đổ hết lên đầu tôi, bảo là 'Giá như lúc ấy tao nghe lời bác mày bỏ mày đi là có phải đời tao bớt khổ hay không'.

- Hồi bé! Tôi nghe những lời này tôi hề hiểu và bận tâm đến nhưng càng lớn tôi lại càng thấy tủi thân sau khi nghe những câu nói đó. Tôi mỗi lần như vậy đều an ủi chính bản thân mình rằng ‘mẹ đã mệt và có rất nhiều quá lực trong cuộc sống rồi, để mẹ cả chút cũng không mà! Mình chịu được mà dù sao còn tốt hơn là bị đánh'

- Mọi người thấy cách làm của bố tôi như vậy có phải là hèn hạ lắm không, nhưng điều này cũng không thể trách hoàn toàn ông áy được kẻ đáng trách đó chính là người dạy dỗ, giáo dục tư tưởng. Ha...a...a....thật là tự vả mặt khi nói đó là một người bố tuyệt vời nhất hệ mặt trời đó chính là bố mình

- Ối! Thật không hiểu là ngày xưa tại sao mình lại sùng bái ông ấy đến thế. Có lẽ là do ông ấy luôn không hay ở nhà, có hôm tôi không nhìn thấy mặt ông ấy cả ngày luôn cơ. Cũng chính vì sự vắng mặt không quản lí ấy mà tôi có lẽ đã quý ông ấy. Đối lập với mẹ một người thì lúc nào cũng ở nhà, vậy nên việc mẹ quản lí, đánh đập khiến tôi không có thiện cảm, yêu quý mẹ lắm. Không những vậy mẹ là một con người chịu áp lực kém, nên mỗi lần bực bôi thì toàn đem lỗ tai tôi ra tra tấn, bực tức nữa thì dùng roi lươn điện hoặc bạt tay thập bát chưởng,…không có việc gì đánh thì lại kiếm cớ đánh tôi. Nói tóm lại là muốn xả giận và tôi chính là bao cát cho người đó. Ha…a…a…thật là nực cười mà, thật sự rất giống một rạp xiếc trung ương ấy chứ nhỉ!

Vy quyết định nấu đồ ăn sáng, cô vừa nấu, vừa suy nghĩ những thứ đó trong đầu, đúng là năng động không bao giờ để cho đầu óc được nghỉ ngơi mà

- Vy…Vy…chị Vy…chị đang làm gì vậy

*Giật mình* 3 hồn 7 vía đã quay về

- Chị đang rang cơm, có muốn ăn không? Chị múc cho

- Không…,em không muốn ăn đâu, em muốn ăn mì tôm cơ

- Ờ! Không muốn ăn thì thôi, thích ăn mì tôm thì tự nấu đi

- Eo…chị nấu cho em đi

- Không được chị không nấu được, sắp đến giờ đi học rồi, bây giờ chị mà nấu cho mày thì chị ăn kiểu gì đây, bảo mẹ nấu cho hoặc tự nấu đi

Hưng với gương mặt ỉu xìu ra ngoài phòng khách bật ti vi lên xem

- Đây giới thiệu với mọi người đứa em trai đáng yêu, xinh đẹp tuyệt vời nhất hệ mặt trăng của tôi đấy tên Lê Hưng, 5 tuổi, giới tính: nam. Tôi thề là chẳng hiểu sao nhiều lúc muốn đánh nó vl nhưng chuyện gì thì cũng qua rồi bây giờ tôi đã sáng một trang mới khác hơn, trình độ tịnh tâm của tôi cũng ở một đẳng cấp khác nên. Những trận choảng nhau xước da, bươu đầu chắc sẽ ít đi. Chỉ ít đi thôi chứ không thể không có được…chị em tôi mà không đánh nhau rồi gì cái nhà nó không có sức sống đâu

- Thôi, chắc mọi người thích hóng drama hơn là nghe tôi kể về cuộc đời của những thành viên trong gia đình tôi nhỉ ha…a…a….Tôi ăn gần xong rồi, chuẩn bị đến trường, chắc đến trường sẽ có trò vui khiến mọi người hứng thú và hoài niệm nhỉ, có drama để hít kkkk

TrườngTiểu học và THCS Đông Động

*Lạch bạch…lạch bạch….chạy vào lớp*