Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 2: Tìm đường sống



“Ha…”

Cô đoán thử xem! Rosie thật sự bị câu này của hệ thống làm cho tức muốn nổ phổi.

Cái thứ hệ thống vô trách nhiệm. Nếu đã không thể cho nàng biết rõ thời gian nam chính sẽ xuất hiện, thì chí ít cũng nên gợi ý cho nàng một cách nào đó để kiếm thức ăn trong khu rừng rộng lớn chẳng khác nào mê cung này đi chứ.

Thề với chúa!

Chờ cho đến lúc nam chính gặp được nàng, Rosie Gemma chắc chỉ còn là nàng tình nhân xinh đẹp dưới hình dạng bộ xương khô mà thôi!

Cái hệ thống mang theo hình dáng con mèo mất nết đó vẫn chỉ nhìn Rosie một cách chằm chằm không một lời nói như thể việc sinh tồn của ký chủ vốn chẳng liên hệ gì với nó vậy.

Đột nhiên nàng thấy món mèo xào rau má cũng không tệ!

Với các bụng đói không ngừng vang lên những tiếng òng ọc của mình, Rosie nhìn hệ thống bằng ánh mắt đầy nguy hiểm.

Con mèo hệ thống coi như cũng hiểu được độ điên khùng của người phụ nữ này liền xù lông lên mà cảnh cáo nàng.

“Rosie Gemma, hệ thống xảy ra vấn đề cô cũng sẽ tiêu đời đấy.”

“Chết vì đói hay chết vì bị trừng phạt mày thấy nó khác nhau sao?” Rosie bình tĩnh bước lên bờ với cái váy cũ ướt nhẹp trên người. Nàng dang rộng vòng tay, nở một nụ cười vô cùng thánh thiện tiến về phía hệ thống.

“Người chơi số 103, bĩnh tĩnh lại đi nào, cô không nhớ rõ mục đích ban đầu của mình khi tới đây là gì sao.” Hệ thống bắt đầu trở nên hoảng loạn, nó nhận ra rằng Rosie thật sự không phải là đang đùa nó nữa. Lần đầu tiên trong đời nó gặp phải một ký chủ có tư duy bất thường như vậy.

Liều lĩnh đến đáng sợ!

“Mục đích ban đầu của tôi là được sống! Nhưng hiện tại tôi đang sắp chết vì đói rồi. Tôi chỉ là đang đấu tranh vì sự sống mà thôi, xin ngài hãy thấu hiểu.” Người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười như ác quỷ. Muốn chơi nàng! Rosie sẽ cho nó biết thế nào mới là ác nữ thực sự.

Nó bị trói buộc với người phụ nữ điên khùng này nên không thể rời bỏ cô ta trừ khi nhiệm vụ hoàn thành. Hệ thống bị dồn đến đường cùng rồi.

“Bình tĩnh lại Rosie Gemma, hệ thống không phải thức ăn.”

“Hệ thống là thức ăn.” Nàng tóm lấy còn mèo dơ lên cao với đôi mắt sáng rực như thể trước mắt nàng là cao lương mỹ vĩ tuyệt vời nhất thế giới.

“Được rồi, ta sẽ bắt… ta sẽ bắt con cá chết tiệt đó cho cô… đứng yên đó… đứng yên đó ngay lập tức." Hệ thống kinh hoàng mà hét lên, bộ lông đen mượt mà cũng xù lên như một cục bông nhỏ.

Vẻ mặt ác ma của thiến nữ nhanh chóng lại trở về dáng vẻ thánh thiện như thiên thần, Rosie hồn nhiên quăng thẳng hệ thống xuống dòng suối như thể một bịch rác. Trên đôi môi đỏ mọng thậm chí vẫn còn nở nụ cười của một hoa hậu thân thiện. Nữ phụ phản diện ngồi trên tảng đá lớn gần đó mà chờ đợi bữa ăn mặn đầu tiên kể từ khi sống lại của mình.

"Nhờ cả vào ngài nhé…"



Buổi chiều hôm nay của nàng cuối cùng cũng kết thúc với một cái bụng no nê và con mèo ướt nhẹp. Rosie hí hửng xách nốt chỗ cá nướng còn thừa và con mèo hệ thống bị bóc lột tới kiệt quệ trở về căn nhà gỗ cũ kỹ sâu trong rừng của mình.

"Rosie ta ngửi thấy mùi máu từ trong nhà!" Với giác quan nhạy bén của mình, hệ thống lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo ký chủ của mình.

Chỉ khi gặp vấn đề thực sự nguy hiểm hệ thống mới chịu nghiêm túc như vậy, Rosie khựng chân lại vô cùng cảnh giác mà ôm chặt lấy hệ thống.

"Tôi bỏ chạy được chứ?"

"Cô cảm thấy ở trong một khu rừng giữa đêm tối an toàn hơn một căn nhà với một kẻ bị thương không rõ sống chết hơn sao?"

"… "

Lời hệ thống nói cũng không phải không có lý.

Bóng tối, cái lạnh và một đám thú hoang… Đương nhiên chúng vẫn nguy hiểm hơn một kẻ đột nhập bị thương không rõ sống chết.

"Tôi sẽ vào kiểm tra." Quyết định mà nàng vừa đưa ra không khỏi khiến hệ thống thở phào một hơi nhẹ nhõm, suy cho cùng cô ta vẫn còn đủ thông minh.

"Hãy cẩn thận."

Rosie cũng không dám phớt lờ nhanh chóng tìm một vật dụng để phòng thân trước khi tiến vào. Trong tay nàng vẫn luôn ôm chặt cái hệ thống, cùng nhau đồng cam cộng khổ.

"Kẽo…kẹt…" Cánh cửa gỗ mục nát từ từ được đầy ra mang theo thứ âm thanh hệt như phim kinh dị.

Lần đầu tiên Rosie cảm thấy run sợ trước căn nhà cũng kỹ mà mình đã ở suốt một tuần qua. Không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy tối tăm và lạnh lẽo đến lạ thường.

"Có ai ở đây không…"

"Tôi là chủ nhân của căn nhà này, nếu không có ý đồ xấu xin hãy lên tiếng đi ạ."

Hệ thống bất lực đập tay lên trán: "Xin cho tôi rút lại những lời nói lúc trước, người phụ nữ này quá mức ngu xuẩn. Cô làm vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này, muốn tìm chết?"

"…" Rosie quên mất rằng bản thân không phải là đang đi thám hiểm.

Xin thứ lỗi cho người có tầm nhìn hạn hẹp này.

Dù vô cùng khó chịu trước những lời mắng chửi của con mèo thối tha này, nhưng Rosie cũng không dám phản bác lại.

Hình như sống ở một thế giới văn minh hiện đại và an toàn quá lâu khiến nàng mất đi sự cảnh giác thì phải. Dù sao nếu bị kẻ đột nhập khống chế, nàng cũng đâu thể gọi cảnh sát được chứ.

“Khụ… khụ..”

Trong bầu không khí tối tăm và tĩnh lặng như vậy, chỉ một âm thanh nhỏ bé cũng có thể khiến con người ta kinh hồn bạt vía.

Không được rồi, nàng muốn từ bỏ, Rosie chưa bao giờ là một người gan dạ trong lúc này lại chẳng muốn trở thành người gan dạ. Cô kinh hoàng cứ vậy quăng luôn cả ngài hệ thống xoay người muốn bỏ chạy, bàn tay to lớn bất ngờ xuất hiện trong màn đêm túm chặt lấy cổ chân người thiếu nữ mà kéo lại.

Một lần chơi ngu cả đời hối hận!

“Bỏ mẹ rồi!” Rosie tái xanh mặt. Cả cơ thể đều run như cầy sấy, nàng đã sợ hãi đến độ quên mất cả dãy dụa để tìm đường bỏ chạy.

“Aaaaaaaa….”