Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 56: Thánh Nữ



Chiếc đèn cầy nhỏ trượt khỏi tay nàng rơi xuống đất tạo lên động tĩnh lớn khiến con sâu rượu lủi thủi trong xó bếp kia giật bắn mình vỗ vã lao về phía Rosie. Nàng bị xềnh xệch lôi đi mà chẳng kịp cất lên một lời nói nào cả.

Khu nhà bếp xảy ra tiếng động khiến các binh sĩ đi tuần khó thể bỏ qua. Chiếc đèn cầy bị rơi vỡ và căn nhà bếp không một bóng người.

“Chắc chỉ là lũ thú nhỏ trong rừng tới ăn vụng mà thôi.” Một binh sĩ ngáp dài ngáp ngắn, chán nản nói với đồng đội của mình. Có lẽ anh ta khá khó chịu vì bị làm tỉnh giấc.

“Bệ hạ vừa bị ám sát, tốt nhất vẫn đi xem một vòng để đảm bảo.”

Nhưng người đồng đội bên cạnh vẫn rất tuân thủ nguyên tắc làm việc, anh ta không thể làm gì khác ngoài việc làm theo. Khoảnh khắc anh ta bước đến gần nơi cất rượu, Rosie bất giác cảm thấy căng thẳng mà ôm chặt lấy con sâu rượu bên cạnh. Hai người họ đến thở cũng không dám thở mạnh, trợn tròn mắt nhìn cách tay đã túm lấy một mép tấm màn che kia.

“Cậu có thấy điều gì bất thường không?”

Giọng nói của người đồng đội vọng lại chắc hẳn cậu ta cũng đã kiểm tra xong, hắn không muốn bị bỏ lại liền kêu lên mọi thứ đều ổn thỏa và bỏ đi ngay tức khắc.

Nhìn bàn tay đã buông bỏ tấm rèm che, trái tim bé nhỏ cảm thấy hoảng loạn đến cực điểm, nhưng cuối cùng hai người họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm bởi vì binh sĩ tuần tra đó đã rời đi.

Nhưng khoan đã…

Tại sao nàng phải chột dạ chứ? Nàng cũng đâu phải kẻ trộm.

Rosie có chút hậm hực đứng phắt dậy nhìn quý cô say khướt nào đó. Đôi mắt mơ màng cùng khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, trạng phục trắng tinh được thêu những hoa văn bằng chỉ vàng đặc trưng chỉ có những người giữ chức vị cao cấp nhất tại thánh điện. Cho dù có đói đến hoa mắt nàng cũng không nghĩ mình sẽ nhần nhầm người, nhất là khi người này là một trong hai kẻ lắm giữ số mệnh của Rosie ở thế giới này.

“Thánh nữ điện hạ tại sao người lại ở đây vào giờ này, lại còn uống quá nhiều rượu như vậy.” Rosie vô cùng thiện trí đỡ nữ chính đang ngồi vật vờ trên mặt đất chẳng khác nào con ma men ngồi dậy.

Dựa vào ánh trăng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ, Hypatia cuối cùng cũng định thần nhìn rõ cô gái vừa bị lôi xềnh xệch lẩn trốn.

“Ồ! Nàng tình nhân xinh đẹp của Maximilian, cô cuối cùng cũng tỉnh lại rồi sao… nấc…”

Thánh nữ có vẻ khá kích động khi nhận ra nàng, Rosie có chút dè chừng vì không biết cô ấy nghĩ thế nào về mình hiện tại nữa. Phụ nữ khi đã yêu đều sẽ trở nên ghen tuông mỗi khi nhắc đến người yêu cũ hay tình nhân của người mình thích, Rosie không nghĩ nữ chính sẽ là ngoại lệ. Nàng thậm chí đã nghĩ đến việc cô ấy một mình trốn ở đây uống rượu chắc hẳn là có liên quan đến Maximilian cũng không biết chừng.

Nàng nghĩ mình không nên ở lại đây lâu!

“Có lẽ tôi đã làm phiền đến quãng thời gian riêng tư của thánh nữ, tôi xin phép…” Nhân lúc Hypatia còn chưa quá tỉnh táo, Rosie phía trước mở lời, chân sau đã xoay người chuẩn bị chuồn.

“Bộp…” Bàn tay lạnh lẽo bất ngờ tóm chặt lấy cổ chân nàng, Rosie hoảng sợ cố gắng hất bỏ bản tay ra khỏi chân mình nhưng bất lực.

Giọng nói của thiếu nữ tràn ngập sát khí mang theo hơi thở lạnh lùng vang lên, Hypatia nhìn Rosie bằng đôi mắt sắc lạnh.

“Cô muốn bỏ đi đâu chứ, ta nhất định sẽ không để cô trốn thoát dễ dàng như vậy đâu.”

Lời vừa dứt, Rosie liền cảm nhận ra một thứ gì đó đã trườn quanh người mình lặng lẽ siết chặt. Nàng hối hận rồi, đáng nhẽ ra có dù có phải đập thẳng vào mặt hoàng đế đang ngủ ngon bắt hắn đi lấy đồ ăn cho mình, nàng cũng không nên một mình mò ra ngoài ban đêm mới phải.

“Max… cứu tôi Max…”



“Đừng… xin hãy dừng lại… làm ơn hãy dừng lại…”

Tiếng la thất thanh vang lên khiến Maximilian choảng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đôi mắt xanh ngập tràn sự hoảng sợ, trong đầu anh không tài nào quên được đi được cảnh tượng ban nãy.

Rosie giãy dụa một cách đau đớn giữa vũng máu, xung quanh nàng nàng những bóng đen không có mặt mũ ngăn cản lấy Max. Nàng thống khổ cầu xin anh hãy cứu mình như Max vẫn đến chậm một bước, một kẻ trong đấm bóng đen đó đang chặt đứt đầu của nàng trong sự gào thét tuyệt vọng và thống khổ đến cùng cực của Max.

Hoàng đế tỉnh lại với nỗi lo sợ chẳng thể nào chấm dứt.

Maximilian sẽ giết tất!

Tất cả những kẻ muốn gây nguy hiểm đến Rosie anh đều sẽ giết chết tất cả bọn chúng, không một ai có thể đem nàng ấy rời khỏi anh kể cả thần chết.

Maximilian nằm lại xuống giường, muốn quay ra tìm sự an ủi từ nàng lại phát hiện ra bọc chăn kia trống không. Rosie lại biến mất.

Hoàng đế kinh hoàng ra lệnh, nối ám ảnh trong cơn ác mộng dần cắn nuốt lấy trái tim Max, anh như muốn phát điên tìm kiếm nàng ở mọi nơi.



Tại một góc nhỏ nào đó trong doanh trại, Max không hề biết rằng Rosie vẫn cô cùng bình yên thậm trí nàng đã có thể tìm được một chút thức ăn cho mình sau khi đã lập lời thề với thánh nữ.

Nàng không hề biết được rằng thánh điện cấm đoán tu sĩ của mình không được uống rượu mà Hypatia lại lớn lên trong một gia đình dân thường có truyền thống làm rượu, đó là thứ mà cô không tài nào bỏ được nên mới xảy ra tình huống này hôm nay. Thánh nữ sợ rằng việc mình phạm điều cấm bị bại lộ nên mới tóm Rosie ở lại và tìm mọi cách van nài cô ấy.

Mọi chuyện đạt được thỏa thuận nên bầu không khí giữa hai người liền có chút gần gũi hơn đôi chút, lúc này Rosie lại bất ngờ phát hiện được rằng việc mình còn sống sót một cách lành lặn đều là nhờ có thần lực của cô ấy.

“Cô thật may mắn, Maximilian là một kẻ chung tình, ngài ấy đã làm tất cả vì cô.” Hypatia không phải ghen tị mà là ngưỡng mộ cả thán.

Thánh nữ là nữ chính của thể giới này, cô được miêu tả có tính cách tốt bụng và ngay thẳng. Tuy dung mạo của cô ấy là kiểu điển hình của các em gái mềm mại yếu đuối nhà bên có chút giả tạo, xong tính cách của cô ấy lại hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đó.

Hypatia kể với nàng việc bản thân cô không hề thích làm thánh nữ, cô ghét sự gò bó và thánh điện lại là chính là nơi gò bó con người ta nhất trần đời. Việc được lựa chọn và ban cho thần lực đối với người khác là ân huệ của thần linh nhưng Hypatia lại coi đó như là một sự trừng phạt. Và điều khiến Rosie cảm thấy kinh ngạc nhất là cô ấy đồng ý trở thành thánh nữ chỉ vì tiền, Hypatia cần tiền để cứu trang trại rượu của nhà mình rơi vào tay những tên quý tộc địa chủ. Cô ấy chẳng ngần ngại cứu bất kỳ một ai với hy vọng thần lực trong mình sẽ ngày một cạn kiệt và bản thân có thể rời khỏi nhà tù đã giam nhốt mình suốt bảy năm kia.

Và việc Hypatia thích Max là sự thực, tuy không nói ra miệng như nàng nhận ra được ánh mắt cô ấy sẽ thay đổi mỗi khi nhắc đến tên của ngài ấy. Thứ tình yêu rụt rè nhưng lại trong sáng nhất. Max luôn không thích sự lừa dối, cô ấy quả nhiên rất phù hợp. Nàng chỉ là một kẻ dối trá muốn lợi dụng Max để đánh đổi lấy sinh mệnh mới cho bản thân mình...

Nghĩ tới đây Rosie bất ngờ bật cười.

Rốt cuộc thì nàng đang nghĩ điều ngớ ngẩn gì vậy! Nam chính vốn dĩ là ở bên cạnh nữ chính, đương nhiên họ phải là những người phù hợp với nhau nhất.

Rosie ôm chặt lấy trái tim mình, không hiểu sao nàng lại cảm thấy chút đau đớn.

Có lẽ là chưa khỏe hẳn. Nhưng nàng cũng đâu còn thời gian để nghỉ ngơi chứ.

Bảy ngày nữa là thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ, cho đến lúc đó nàng buộc phải giúp đỡ cho chuyện tình cảm của cả hai người tiến triển.

“Đó không phải tình yêu đâu Hypatia, bệ hạ chỉ là đang cố gắng thực hiện lời hứa của mình vì đã vô tình đánh cắp đi trinh tiết của tôi thôi…”

Thánh nữ kinh ngạc nhìn cô, chai rượu vang yêu thích trên tay cũng vô thức bỏ xuống mà lắng nghe câu chuyện của nàng.