Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 6: Nghi ngờ



Rosie trợn mắt nhìn kẻ đẹp trai tàn ác đang muốn bóp cổ mình. Khuôn mặt Maximilian lạnh tanh, trong ánh mắt chỉ tràn ngập sát khí chết chóc, lực tay trên cổ nàng không hề có dấu hiệu giảm đi.

"Bộp!"

Trước khi chết vì ngạt thở, Rosie không do dự thẳng tay tát nam chính một cái khiến anh ta ngơ cả người.

Tên chó điên này, mới sáng sớm nổi khùng gì vậy?

"Khụ, khụ... ngài... Tỉnh táo lại chưa."

Maximilian coi như cũng bị đánh cho tỉnh vội vàng leo xuống khỏi người cô.

"Xin lỗi!"

Lạnh lùng như vậy, chả có chút thành ý gì cả. Đáng lẽ ra nàng lên tát thêm vài phát nữa mới phải. Rosie ôm chiếc cổ họ đau rát của mình hừ lạnh một tiếng rồi cũng rồi dậy.

"Rắc!"

Eo của nàng...

Không là là gãy rồi chứ?

Rosie mang theo vẻ mặt nghi ngờ quay lại nhìn nam chính, Maximilian cũng đang nhìn chắm chằm vào nàng như thể một sinh vật kỳ lạ…

Tấm chăn mỏng trên người thiếu nữ vô tình trượt xuống mà cô không hề hay biết. Nhìn dấu vết trên cơ thể Rosie cộng thêm đôi mắt xưng húp lên vì khóc quá nhiều đêm qua. Maximilian biết mình không nên nhìn nhiều thêm nữa mà quay mặt đi đằng khác.

Rosie ngượng chín mặt, bầu không khí bắt đầu trở nên lúng túng, cả hai đều không biết phải làm gì.

"Tôi… không hề có ý định muốn giết cô. Tôi không quen khi có người ngủ bên cạnh, ban nãy chỉ là phản xạ bình thường mà thôi." Maximilian lạnh nhạt giải thích cũng làm giảm bớt đi phần nào sự ngượng ngùng của Rosie.

Rosie đã đọc qua cốt truyện làm sao không thể biết nam chính là dạng người gì. Nàng sẽ không quá kỳ vọng ngài công tước được gọi là ác ma kia sẽ trở thành một chàng trai ga lăng và ân cần sau khi qua đêm với phụ nữ. Nhưng chí ít thì anh ta cũng không nên bóp cổ người khác ngay khi vừa mới mở mắt. Điều đó là rất bất thường.

"Làm ơn, có thể giúp tôi lấy một bộ váy ở chiếc tủ gỗ bên kia được không."

Rosie Gemma xấu hổ lên tiếng nhờ vả. Quần áo của nam chính hôm qua là do nàng cởi nên vẫn còn khá nguyên vẹn, nhưng chiếc váy lành lặn trên người nàng lại không có kết cục tốt đẹp như vậy. Nó ý như cái rẻ rách nằm trên sàn nhà một cách thảm thương.

Maximilian cũng không từ chối lời thỉnh cầu của cô, sau khi đi lấy cho Rosie một bộ trang phục mới để thay còn tiện tay mang một chậu nước sạch tới rồi mới rời khỏi phòng.

"Chà, cũng đâu tệ đấy chứ!"

Rosie khẽ buông lơi cảm thán khi nhìn chậu nước và một chiếc khăn sạch được đặt ở đầu giường. Ánh mắt dành cho nam chính cũng coi như là có chút thiện cảm. Nhưng đó chỉ là trước lúc nàng chạm vào nước trong chậu gỗ.

"Ôi chúa ơi lạnh chết con mất!"

Nước giếng buổi sớm, đúng là một cách hành hạ mới mẻ!



Vì những tổn thương phải gánh chịu hồi nhỏ, công tước Maximilian lớn lên trở thành một con người khá máu lạnh và đa nghi.

Nhớ lại những hành động táo bạo của bản thân lúc tỉnh dậy, Rosie thực sự cảm thấy may vì anh ta có thể đối xử với nàng nhẫn nhịn như vậy.

Maximilian rất ghét phụ nữ, nhất là những người phụ nữ xinh đẹp lẳng lơ. Họ khiến anh nhớ lại sở thích ghê tởm của cha mình - Quan hệ tập thể.

Mẹ của anh là cố hoàng hậu Elizabeth cũng từng bị ép phải làm chuyện tương tự như vậy khi bà ấy bị biến thành nô lệ. Chứng kiến hết tất cả những điều đó khi còn nhỏ, nó đã ám ảnh tâm trí Maximilian một cách dai dẳng.

Đó cũng chính là lý do khiến anh liều mạng rời khỏi khu nhà thổ sau khi bị trúng thuốc kích dục. Maximilian không muốn trở thành kẻ chìm đắm vào dục vọng giống như cha mình, nhưng cuối cùng vẫn là không may rơi vào tay nữ phụ mưu mô chẳng kém gì ả kỹ nữ đó. Nữ phụ Rosie gốc càng lẳng lơ quyến rũ anh nhưng lại chỉ khiến Maximilian cảm thấy phản cảm và buồn nôn. Công tước có thể giữ lại mạng của ả ta chính là sự nhân nhượng lớn nhất vì nghĩ rằng mình đã cướp đoạt đi sự trong trắng của cô.

Tất cả những nhẫn nhịn đó chỉ bùng nổ khi Rosie gốc muốn động tới nữ chính, người con gái trong sáng hiền lành mà anh ta tôn thờ nhất.

Cái chết thống khổ bởi thuốc độc chính là kết cục cuối cùng Rosie gốc phải nhận.

Rosie Gemma của hiện tại nhất định sẽ không đi theo kết cục này dù có phải tiếp tục cốt truyện. Nàng sẽ cố gắng thay đổi một số sự kiện để không ảnh hưởng đến nhiệm vụ và vẫn còn có thể bình an sống sót. Rosie nhất định có thể tránh đi cái chết thảm khốc trong tương lai của mình mà nam nữ chính vẫn đến được với nhau.

Rosie thừa nhận bản thân mình là người nhát gan và sợ chết. Thế chấp linh hồn và xuyên không đến thế giới này đã là sự can đảm duy nhất của nàng trong cuộc đời của mình. Cảnh tượng bị bóp cổ ban sáng vẫn có khá ám ảnh trong tâm trí Rosie, nàng nên đi tìm hệ thống bàn bạc với nói về tương lai của mình một chút thì hơn.



Ôm cái cơ thể lạnh như muốn đóng băng, Rosie cuối cùng cũng lết được tâm thân đáng thương của mình ra bên ngoài đón nhận từng tia nắng ấm áp của buổi sáng.

Một tiếng hí dài vang lên và sự xuất hiện bất ngờ của một chú ngựa trắng cao lớn khiến Rosie vô cùng kinh ngạc.

Vẻ thân thiện của nó khiến nàng khó lòng cự tuyệt mà lại gần vuốt ve bộ lông trắng muốt đó. Tất cả cảnh tượng này đều đập vào mắt người đàn ông đang đứng phía xa kia.

Maximilian không nghĩ thiếu nữ kia lại có thể làm thân với Storm của anh một cách dễ dàng như vậy. Nó gần như là chú ngựa hung hãn nhất ở xứ Ashton.

Khác hẳn với vẻ bề ngoài đẹp đẽ của mình, Storm là một chú ngựa mạnh mẽ và vô cùng thiện chiến. Storm khá nhạy cảm với con người, nó luôn cảm thấy khó chịu trước những kẻ có suy nghĩ xấu xa muốn tiếp cận mình. Bởi vậy cũng rất ít người có thể chạm được vào nó. Đến cả anh lúc thuần phục Strom cũng không dễ gì, không ngờ cô ta lại có thể chạm vào nó một cách dễ dàng như vậy.

"Cô là ai, vì sao lại sống một mình trong khu rừng này?"

Maximilian bất ngờ xuất hiện lên tiếng hỏi nàng. Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng và vô cảm đó, nhưng Rosie vẫn có thể nhận ra rõ sự đề phòng trong lời nói của anh ta.

Maximilian đã nghi ngờ về xuất thân của cô!

Một cô gái xinh đẹp lại sống cô lập trong một cánh rừng hoang vắng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy cô ta có gì đó không ổn. Maximilian thậm chí còn nghi ngờ Rosie là một nữ phù thủy ẩn trốn trong khu rừng này.

"Tôi là Rosie Gemma, một cô gái bình thường trong thị trấn Neil gần đây. Cha mất sớm, mẹ kế muốn đem tôi bán cho một lão già nên tôi đã bỏ chạy và sống một mình ở đây. Còn anh là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi này với bộ dạng như vậy?"

Cũng may hệ thống đã sớm thiết lập thân phận cho cô một cách rõ ràng. Rosie có thể trả lời một cách lưu loát không thể khiến anh ta nghi ngờ mình. Thậm chí, nàng càng trở nên bạo gan hơn khi cố tình hỏi ngược lại anh ta. Rosie chứng tỏ bản thân mình cũng đề phòng nam chính không kém gì anh ta.

Maximilian quả nhiên cũng không nói thêm điều gì nữa mà trầm ngâm suy nghĩ. Anh không tìm ra được sự bất thường trong căn nhà này và xung quanh phía bên ngoài. Storm lại có vẻ tin tưởng Rosie. Dáng vẻ xinh đẹp động lòng người đó cũng không mang cho anh cảm giác lẳng lơ giả tạo mà Maximilian vẫn luôn chán ghét nhất. Anh không nghĩ cô gái trẻ tuổi này có thể lừa gạt mình.

“Ta là Maximilian De Griffith, công tước xứ Ashton. Trên đường làm việc chẳng may gặp nạn được tiểu thư cứu giúp. Ta nguyện ý tặng vàng bạc và của cải để báo đáp ơn cứu giúp của người. Tiểu thư sẽ nhận lấy chúng chứ." Maximilian thẳng thắn đưa ra lời đề nghị của mình, dường như anh ta không hề để nàng có sự lựa chọn.

Đồ tra nam lươn lẹo! Mặc quần lên xong liền coi như không quen biết.

Maximilian nói ra thân phận của mình để khiến nàng cảm thấy không xứng mà biết lui, đưa ra điều kiện ngay tức khác để Rosie không thể đòi hỏi thêm bất cứ được điều gì khác từ anh ta.

Nam chính dù đã buông bỏ sự cảnh giác thái quá lúc ban đầu nhưng vẫn không ngừng nghi ngờ Rosie dù chỉ một chút. Nàng thật không biết tại sao nữ phụ nguyên tác lại có thể đeo bám được người đàn ông này về tẫn lãnh địa Ashton ở phương Bắc xa xôi và còn tạo được cái mác tình nhân qua mắt anh ta được nhỉ?.