Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1003: Xuyên qua thú thế 5



Edit: hhhhhh

Beta:Tinh Niệm

Qua nhiều lần thực nghiệm, Tô Yên mới lại cất dao gập vào trong không gian.

Tô Yên nghe được tiếng nhấm nuốt răng rắc.

Biết là Tiểu Hồng đang ăn cơm.

Cô ra tiếng

"Ta cũng đói bụng."

Tiểu Hồng răng rắc một ngụm, lưu luyến không rời để lại một nửa con chồn vừa nãy.

Lưu luyến không rời mắt, đưa tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn nửa con chồn đầm đìa máu tươi.

Máu còn theo đuôi chảy xuống đất.

Tô Yên ra tiếng

"Có rất nhiều loài để ăn, em có thể bắt mang về."

Những con phát ra thanh âm kỳ quái đó, kêu gào muốn ăn cô có rất nhiều.

Một khi đã như vậy, thì ăn chúng nó luôn.

Tiểu Hồng trước mắt sáng ngời.

Trực tiếp nuốt xuống nửa con chồn.

Sau đó, cuốn cái đuôi nghênh ngang ra ngoài càn quét.

Một lát sau.

Chồn, thỏ hoang, thậm chí có một bầy sói xám đang trốn chạy.

Bất quá đều bị Tiểu Hồng cắn chết.

Tô Yên đi đến trước mặt nó.

Ngồi xổm xuống trong chốc lát.

Giống loài nơi này hoàn toàn khác xa với xã hội hiện đại.

Ngay cả mấy con thỏ.

Hàm răng sắc nhọn, lông đâm vào tay, toàn thân đều mang tính công kích.

Hơn nữa còn lớn gấp vài lần so với thỏ hiện đại.

Nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng là con chó nhỏ.

Sói cũng lớn gấp ba lần so với hiện đại.

Tô Yên nhìn trong chốc lát.

Tiếp đó, lấy dao gập ra.

Nhanh nhẹn lột da thỏ hoang, móc nội tạng.

Tô Yên tìm nhánh cây, xâu lên.

Tiếp đó, lấy một ít cỏ khô xung quanh còn có nhánh cây khô treo lên.

Tô Yên làm xong hết thảy, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hồng

"Nghe nói, em phun được lửa?"

Tiểu Hồng tức khắc ngẩng đầu ưỡn ngực

"Tê tê tê tê tê"

Đó là đương nhiên.

Nhớ trước đây, ở một vị diện nào đó, cô lấy được hai khối tinh hạch trong thân thể của một con rắn hai đầu.

Một cho Cổ Vương, một cho Tiểu Hồng.

Cổ Vương ăn tinh hạch kia thực mau liền có năng lực đóng băng.

Mà đồng chí Tiểu Hồng của chúng ta.

Cũng là ăn một khối.

Phản ứng gì cũng không có.

À, nếu muốn nói có lợi ích gì.

Đại khái là trị hết bệnh cận thị của nó.

Không nghĩ tới, qua lâu như vậy.

Chuyện này cô cũng sắp quên rồi.

Đồng chí Tiểu Hồng thế mà đúng là có thể phun lửa.

Tô Yên chỉ chỉ củi đốt.

"Vậy em thử xem."

Nói xong Tô Yên lại nghĩ tới năng lực đóng băng của Cổ Vương lúc trước kia.

Tô Yên lùi sau vài bước.

Tiểu Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực, răng nanh hiện ra.

Đối với đôi củi kia.

"Tê~~"

Một đốm lửa nho nhỏ, dừng trên củi đốt.

À, không có cháy, đại khái là gió quá lớn.

Trực tiếp thổi tắt đốm lửa nhỏ kia.

May là Tô Yên vẫn luôn nhìn.

Bằng không, còn tưởng rằng nó nhổ nước miếng đấy.

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

"Em biết phun lửa thật chứ?"

Cô hoài nghi.

Tiểu Hồng không phục, phun liên tiếp vào đống củi.

Rốt cuộc, không biết là lần thứ bao nhiêu.

Một dúm lửa nhỏ dừng trên cỏ khô.

Phí lớn công phu như vậy, cũng xem như thành công.

Tiểu Hồng mệt mỏi thở hồng hộc, đầu ghé cạnh tảng đá, héo bẹp.

Phun lửa mệt mỏi quá, về sau không bao giờ muốn phun.

Tô Yên đi qua.

Đặt thỏ hoang đã xử lý trên ngọn lửa.

Lăn qua lộn lại nướng hơn một giờ.

Rốt cuộc cũng xong.

Tô Yên lấy một chân thỏ.

Tiếp đó, ném tất cả phần dư lên trời.

"Tiểu Hồng"

Cô hô một tiếng.