Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1117: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 69



Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Hoa Vô Khuynh mặt không biểu tình, giật giật môi, sau đó thật sự cắn cái bánh bao nhân thịt kia.

Mỗi khi hắn cắn một miếng, hắn đều cẩn thận đếm.

Lúc hắn không có ký ức cũng làm như thế này, hơn nữa còn làm rất tốt.

Ít nhất Yên Yên khen ngợi hắn.

Trong chốc lát, hắn đã ăn xong một cái bánh bao.

Tô Yên liền cầm lấy một cái.

Cũng không cảm thấy không tiện hay mệt,một miếng lại một miếng đút hắn.

Hắn thành thật ở đằng kia ăn.

Một bên ăn, một bên nhìn Tô Yên.

Vẫn là khuôn mặt âm nhu tinh xảo kia.

Chỉ là bây giờ,  mặt không có biểu tình như vậy, sẽ chỉ làm người ta trốn ra xa, sợ chọc tới.

Nhớ lại hắn hồi xưa mang theo đóa hoa màu đỏ, ngày nào cũng gọi Yên Yên Yên Yên.

Thật sự không thể tưởng tượng, đây đều là một người.

Nhưng mà, hình như bất kể hắn như thế nào nàng đều không chán ghét.

Nghĩ như vậy.

Chờ Hoa Vô Khuynh ăn xong một vỉ bánh bao hấp.

Tô Yên hỏi

"No rồi sao?"

Đôi mắt Hoa Vô Khuynh còn nhìn lên bánh bao.

Hắn không nói gì.

Nghĩ lại lúc trước, một vỉ bánh bao hấp hình như chính là lượng cơm ăn của hắn.

Hắn không nói lời nào, là bởi vì tuy rằng no rồi, nhưng vẫn còn muốn ăn.

Cũng giống như hắn trước khi.

Chỉ là, khi mất trí nhớ Hoa Vô Khuynh sẽ khóc bò vào lòng Tô Yên.

Không ăn được bánh bao nhân thịt, chỉ có thể ôm Tô Yên khó chịu một lúc.

Nhưng sau khi khôi phục ký ức.

Hắn sẽ không làm chuyện như vậy.

Nàng duỗi tay, bịt kín đôi mắt của Hoa Vô Khuynh.

"Ngày mai lại ăn."

Nói xong, nàng hôn một cái ở trên sườn mặt hắn.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng được cả người Hoa Vô Khuynh đều cứng lại trong nháy mắt.

Thậm chí đôi tay còn gắt gao nắm chặt, nổi đầy gân xanh.

Tô Yên xem bộ dáng này của hắn.

Buông đôi tay đang che mắt hắn.

Hoa Vô Khuynh cũng không nhìn nàng, mà nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trong đại điện.

Cũng không biết hắn đang xem cái gì.

Tô Yên không nói lời nào, vẫn luôn lẳng lặng chờ hắn.

Chờ đến khi sống lưng cứng còng của hắn rốt cuộc chậm rãi thả lỏng.

Nàng mới mở miệng

"Em ngủ ở chỗ nào?"

Hoa Vô Khuynh chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau đó, đứng dậy.

Không nói một lời đi ra ngoài.

Tô Yên theo sau hắn.

Cho đến khi đi vào một căn phòng.

Xem ra, căn phòng này đã được dọn dẹp.

Rất sạch sẽ.

Hắn nói

"Nàng ở nơi này."

Tô Yên đi vào.

Nàng dạo qua căn phòng một vòng.

Xem tất cả.

Hoa Vô Khuynh đứng ở cửa, cũng không có đi vào.

Tô Yên xem hắn vẫn luôn không tiến vào, là muốn đi rồi?

Nàng đứng ở cửa phòng,

"Em ngủ trước đây."

Hoa Vô Khuynh nghe, buông xuống mí mắt.

Lông mi rung động, mặt vô biểu tình đứng ở chỗ đó.

Hắn là muốn chờ nàng mời mình đi vào, hơn nữa cùng nhau ngủ.

Nhưng là hiển nhiên, nàng cũng không nghĩ như vậy.

Trước kia khi mất trí nhớ, đều là hắn quấn lấy nàng.

Hiện giờ, sợ là không thể.

Hắn không nói thêm câu nữa, xoay người biến mất ở trong bóng đêm.

Tô Yên đi đến mép giường, nằm xuống.

Nhắm mắt lại.

Bởi vì đi một ngày đường.

Thế cho nên chỉ trong chốc lát, liền ngủ rồi.

Một đêm không mơ, bởi vì ngủ ngon, thế cho nên buổi sáng hôm sau nàng tỉnh lại rất sớm.

Chỉ là lúc tỉnh lại, phát hiện mình bị người ôm vào trong ngực.

Nàng vừa nhấc đầu, liền thấy Hoa Vô Khuynh đang ngủ ngon lành.

Lại xem về bốn phía.

Rõ ràng nàng không ngủ ở gian phòng hôm qua.

Giường lớn tơ vàng, gỗ nam điêu khắc,màn màu đen.

Hai người đắp chiếc chăn màu đen trên người.

Bọn họ đều mặc áo trong màu trắng, nàng bị hắn ôm vào trong ngực.

Bị hắn ôm thực chặt.

Nàng nhìn thấy khuôn mặt không có biểu tình gì của hắn có một tia ôn hòa bị hòa tan.