Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1335: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đứng bên miệng hố.

An an tĩnh tĩnh đợi.

Đợi cái gì?

Đợi kẻ muốn giết nàng, bò lên khỏi hố.

Nàng nhìn máu trên tay mình.

Hiếm khi có thể chân chính tìm thấy kỳ phùng địch thủ có thực lực tương đương.

Những lần trước đều là nàng đơn phương tàn sát, chẳng những không khiến nàng dừng lại mà còn làm sự phiền chán, bực bội trong lòng dâng lên.

Mà hiện tại, kẻ đang nằm dưới hố kia lại không giống như trước.

Khó có khi nàng lại cảm nhận được cảm giác đã nghiền.

Nàng đứng chờ hắn bò dậy, rồi đánh chết hắn.

Cái loại cảm giác sảng khoái này theo mạch máu chảy khắp người nàng, làm suy nghĩ của nàng có chút méo mó.

Sợi tóc đen dính vào mặt.

Thật khó tin, một Tô Yên không thể kiên nhẫn vào ngày mưa, lần đầu tiên nở nụ cười,

Nàng nhìn xuống hố, phát ra một tiếng cười nhẹ.

Ngược lại làm Tiểu Hoa sợ run.

Ô ô ô ô ~~~

Ký chủ đơn thuần của nó bao giờ mới trở về?

Cảm giác doạ người này là như thế nào?

Tô Yên đợi trong chốc lát.

Cái loại cảm giác đã nghiền chậm rãi rút đi.

Loại bực bội kia lại lần nữa dâng lên.

Nàng kéo kéo cổ áo.

Thật phiền phức.

Cái thứ kia bao giờ mới bò lên tới đây?

Sao lại yếu ớt như vậy?

Nàng nhấc chân, thấy hắn mãi không bò dậy, quyết định tự mình đi xuống hố tìm.

Kết quả vừa mới bước một bước.

"Ầm"

Một tia sét nặng nề đánh vào bên chân Tô Yên.

Gây ra chấn động mạnh khắp mặt đất.

Tô Yên giật giật mí mắt, nhìn thoáng qua không trung.

Sau đó lại tiếp tục đi tới cái hố.

Trong chốc lát, Tô Yên đi lên.

Trong tay nàng còn xách theo một con dã thú có diện mạo kỳ quái.

Mình dê, nanh hổ, mắt hai bên vai, có móng vuốt sắc bén.*



Tiếng của nó như tiếng trẻ con khóc.

Cái thứ đó kêu một tiếng, Tô Yên liền dẫm cho nó một phát.

Nàng không còn kiên nhẫn

"Không được phát ra bất kỳ thanh âm gì."

Dã thú kia hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chân Tô Yên.

Há mồm liền muốn cắn.

Cái thứ này chính là Thao Thiết.

Lúc này Thao Thiết chẳng nghĩ được gì khác, chỉ muốn cắn nàng một miếng.

Chỉ là, lần này mở miệng ra.

Chân cũng xác thật bị nó cắn vào trong miệng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng miệng của nó lại không ngậm vào được.

Nhìn thì thấy hai bàn tay nhỏ dính đầy bùn và máu của Tô Yên, nắm hàm trên và hàm dưới của nó.

Nàng cong eo, dồn sức, hai hàm của Thao Thiết bị bẻ ra càng lúc càng rộng.

Miệng nó bắt đầu rách, máu liền chảy ra hai bên khóe miệng.

Tô Yên vẫn còn tiếp tục.

Lúc này Thao Thiết cuối cùng cũng phát hiện có điểm không ổn.

Vốn dĩ nó nghĩ, chết cũng được, trước khi chết phải cắn nàng một miếng.

Nhưng xem tình hình hiện tại, không những không ăn được miếng nào, có khả năng còn sẽ mất luôn cả mạng.

So với như vậy, thà phát ngốc trong phong ấn còn hơn.

Nó hướng lên trời rống lên một tiếng.

Nháy mắt, một tia sáng liền xuất hiện.

Cái thứ Tô Yên đang nắm chặt trong tay chớp mắt đã không thấy nữa.

Thao Thiết biến mất rồi.

Mí mắt nàng động động, sự không kiên nhẫn trong mắt càng lúc càng nồng đậm.

Nhìn bốn phía trống vắng.

Biểu tình có chút hoảng hốt.

Nàng đứng ở chỗ đó, chau mày.

Thật phiền.

Mưa rơi ào ào, sấm sét không dứt.

Sợ hãi trong lòng Tiểu Hoa không giảm chút nào.

Hôm nay trời mưa, nó có cảm giác ký chủ không giống như trước kia.

Lúc trước, khi trong lòng bực bội, ký chủ sẽ đi tìm một chỗ yên tĩnh không có người mà trốn đi.

Nhưng lúc này, ký chủ lại không có ý định như vậy.

Cho đến khi ở phía xa xa, bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh yếu ớt

"Chủ nhân"

Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng thân hình ốm yếu lợi hại, tay cầm ô, đang đi về phía này.

Đó là Phong Huyền.

Chỉ là trạng thái của Phong Huyền cũng không tốt hơn so với Tô Yên là bao nhiêu.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ"