Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1350: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 53



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Kiêu Lôi, trầm mặc.

Đúng lúc này, Phong Huyền vẫn luôn ở trong phòng bước ra, vừa đi vừa ho khan, thấp giọng gọi

"Chủ nhân"

Thanh âm suy yếu của hắn nháy mắt thu hút lực chú ý của Tô Yên.

Nàng đi qua.

Móc từ trong túi không gian ra một quả Chu Tiên đưa cho hắn.

Phong Huyền lúc này lại không thành thành thật thật nhận lấy quả.

Mà nhìn vào Tô Yên, nói

"Chủ nhân, Phong Huyền muốn hôn hôn."

Lời nói của hắn làm Tô Yên không kịp phòng ngừa.

Nàng sửng sốt, Phong Huyền thấy thế liền thay đổi sắc mặt, cúi đầu, nhìn qua vô cùng khổ sở.

"Chủ nhân ······"

Tô Yên bị hắn làm cho không còn biện pháp.

Kéo cổ áo hắn xuống.

Phong Huyền phi thường phối hợp, còn chủ động chu miệng lên.

Sau đó, bẹp một cái, hôn môi.

Phong Huyền rốt cuộc được như ý, cũng không lăn lộn thêm nữa.

Thành thật cầm quả Chu Tiên lên gặm.

Kiêu Lôi đứng trước mặt Tô Yên, nheo mắt lại nhìn Phong Huyền.

Hàm răng trắng tinh lại lần nữa lộ ra

"Chủ Thần đại nhân đến thế giới này nhìn qua cũng không tệ lắm, thế nhưng vẫn còn có thể bao dưỡng tiểu nam sủng."

Tô Yên

"Có việc?"

"Có"

"Chuyện gì?"

"Phụng mệnh thu hồi minh thạch."

"Phụng mệnh của ai?"

"Diệp Thiên Linh."

Nói xong, Kiêu Lôi bổ sung

"Chủ Thần đại nhân tới vị diện lịch kiếp, những chuyện bên trên tất nhiên vẫn phải có người đứng ra thống lĩnh. Theo trình tự bài vị, là do Diệp Thiên Linh chưởng quản."

Nói xong, hắn đi vào bên trong, liếc mắt qua Tiểu Hồng.

Lực chú ý của hắn vẫn luôn ở trên người Phong Huyền.

Phong Huyền hạ hí mắt, biểu tình hờ hững.

Chớp mắt liền cúi thấp, ôm lấy Tô Yên.

"Chủ nhân."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Kiêu Lôi cười lạnh

"Thiếu chủ đại danh đỉnh đỉnh của Thâm Uyên Ma Vực, hiện giờ sao lại biến thành bộ dáng chật vật như thế này?"

Chỉ một câu nói, chứng minh hắn nhận ra Phong Huyền là Quân Vực.

Lực chú ý của Kiêu Lôi từ trên người Phong Huyền chuyển sang Tô Yên, ý vị không rõ ràng.

"Chủ Thần đại nhân nói với bên ngoài là vì bị rơi thần cách, cần đi tìm trở về. Nếu không phải Diệp Thiên Linh chỉ bảo, sợ là mấy người chúng ta thật sự đã tin lời người nói rồi."

Hắn dừng một chút, lại nói tiếp

"Buông bỏ không màng đến thân phận Chủ Thần cùng cấu kết làm bậy với người của Thâm Uyên Ma Vực. Chủ Thần đại nhân đó là làm tấm gương tốt cho chúng ta noi theo sao? Làm thế nào có thể làm mọi người phục được?"

Tô Yên ngẩng đầu, nghiêm túc mở miệng

"Đây là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi."

Kiêu Lôi càng nghe cười càng hăng.

Hắn khom lưng, tới gần Tô Yên.

"Chủ Thần đại nhân chớ quên thân phận của người."

Tô Yên

"Ta không quên."

"Nếu đã không quên, vậy Chủ Thần đại nhân làm gương cho chúng ta như vậy sao?"

Tô Yên thấy hắn bộ dáng kiêu ngạo như đang nói lời lẽ chính đáng.

Nàng nghĩ nghĩ rồi lên tiếng

"Ta muốn nói lại một chút, sở dĩ ta ngồi lên được vị trí Chủ Thần đứng đầu, không phải vì muốn làm tấm gương tốt cho các ngươi. Mà là vì, các ngươi đều bại dưới chân ta."

Dứt lời, trong sân viện lập tức yên tĩnh.

Tiểu Hồng vốn còn sợ hãi vị nam nhân mới tới này, tên này vốn dĩ tới đây vì Minh Thạch ở cái đuôi nó.

Nhưng nghe Yên Yên nói xong.

Nó nhịn không nổi, cười sằng sặc không dứt được

Tô Cổ nhìn bộ dạng này của nó, chỉ có thể đỡ trán.

Sau đó đi qua túm lấy nó, kéo ra phía sau Tô Yên.

Lại còn dám để cái đuôi ở bên chân Kiêu Lôi? Ngại hắn đứng quá xa, không chặt được cái đuôi ngươi à?

Tiểu Hồng đang cười đến cao hứng.

Bịch một tiếng, liền bị Tô Cổ không chút nể tình ném xuống đất.

Mông đập xuống đất, rốt cuộc không cười nổi nữa.

Kiêu Lôi nhướng mày, không hề có chút tức giận nào.

Quay đầu nhìn về phía Phong Huyền.

Ý vị thâm trường nói

"Vậy Chủ Thần đại nhân đối xử với hắn không giống như người khác, vì hắn từng đánh bại người sao?"