Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1371: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 18



Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên khó hiểu hỏi

"Vì sao không bán nhiều mấy cái?"

Tiểu Hồng há mồm, hơi nghẹn. Sau đó nhìn về phía Tô Cổ bên cạnh.

Tô Cổ nhàn nhạt mở miệng

"Ai ra giá cao thì có được, vật quý ở cái hiếm."

Nếu như giống hàng vỉa hè làm hơn 80 100 cái, có lẽ số tiền bán được còn không nhiều bằng một viên này. Một đám người ở đằng lấy hình thức đấu giá để mua, ai ra giá cao thì được, như vậy là tốt nhất.

Tô Yên gật gật đầu. Cô cầm vật kia ở trong tay nhìn thật kỹ.

Tiểu Hồng xem bộ dáng của Tô Yên giống như rất thích.

Nó vui vẻ nói

"Yên Yên, có tiền rồi chị có vui không?"

Tô Yên nhìn thẻ tín dụng trong tay

"Cho ta?"

Tiểu Hồng đương nhiên

"Yên Yên không phải đã nói không có tiền sao?"

Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên lên tiếng

"Ký chủ, vì sao em cảm thấy chị như bị sủng vật của mình bảo dưỡng thế?"

Tô Yên nhìn thẻ, lại nhìn bọn họ

"Ta lấy hết rồi, các em làm sao bây giờ?"

Tiểu Hồng mân mân miệng, đôi mắt liếc Tô Cổ.

Sau đó nhỏ giọng nói

"Bán đồ tiếp."

Tiểu Hồng trốn ra phía sau Tô Cổ. Tô Cổ mở miệng

"Dịch dinh dưỡng."

"Ân?"

Tiểu Hồng nhúc nhích, dưới áo choàng tiếng lách cách lang cang của bình thủy tinh lại vang lên. Nó nhỏ giọng nói

"Lúc trở về, bọn em thấy việc bất bình rút đuôi tương trợ. Cứu được một người."

"Sau đó?"

"Sau đó người kia bị đánh quá nặng, cứu sống không được bao lâu thì đã chết. Trong tay hắn còn có một cái rương, bên trong có rất nhiều cái lọ dài."

Nói xong, Tiểu Hồng từ từ dưới áo choàng lấy ra một cái lọ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(_) ]

"Chính là cái này."

Một lọ dịch dinh dưỡng có chất lỏng màu lam nhạt xuất hiện ở trước mặt Tô Yên.

Tiểu Hồng sở dĩ trốn ở phía sau Tô Cổ, chính là vì sợ việc hai người bọn họ lấy rương đồ của người khác là không đúng. Sau đó Tô Cổ lại nói, Tô Yên chưa nói qua là không cho lấy. Coi như đó là thù lao của bọn họ đi.

Sau đó hai người liền tính toán bán đồ vật trong rương đổi lấy tiền.

Một bên Tiểu Hồng ở một bên lẩm bẩm

"Cái rương kia rất khó mở ra nha, đốt thật lâu mới làm tan chảy được cái khóa bảo mật kia. Mặt trên thế mà còn có ám khí, hừ! Đều đốt hết."

Nói đoạn, Tiểu Hồng dùng tay nhỏ lại lấy thêm mấy lọ dịch dinh dưỡng nữa ra. Cho đến khi hai tay đều đầy, trong đó còn kèm theo một lọ dịch tu bổ cao cấp, chất lỏng màu vàng nhạt phá lệ thấy rõ.

Thế này còn chưa tính, Tiểu Hồng vừa động, dưới áo choàng còn có tiếng chai va chạm với nhau.

"Có bao nhiêu?"

Tiểu Hồng ngẩng đầu xem Yên Yên, nhỏ giọng nói

"Yên Yên không tức giận?"

Tô Yên nghiêm túc

"Lấy được bằng bản lĩnh, vì sao lại nghĩ ta sẽ tức giận?"

Tức khắc, Tiểu Hồng liền đứng thẳng sống lưng. Lập tức nhào vào lòng Tô Yên

"Yên Yên, đều cho chị, Yên Yên muốn bao nhiêu đều có thể."

Ánh mắt Tô Yên vẫn luôn dừng ở trên cái lọ màu vàng nhạt kia.

" Một cái này là đủ rồi."

Tiểu Hồng cười vui vẻ không ngừng. Sau đó nó nói

"Yên Yên nếu muốn màu sắc khác, em chỗ này còn có cái màu đen, chị muốn không?"

Lách cách lang cang một trận, Tiểu Hồng vơ hết mấy lọ kia ném vào trong áo choàng, rồi lại bới một lúc lâu. Tiếp theo, Tiểu Hồng lấy bình thuốc màu đen kia ra, đưa cho Tô Yên.

Tô Yên nghi hoặc

"Đây là cái gì?"

Tiểu Hồng ngây thơ lắc đầu

"Không biết, em thấy nó được cất giấu dưới đáy rương."

Đen như mực á, lúc ấy thiếu chút nữa là nó không phát hiện ra đâu. Còn may là ánh mắt của nó rất tốt.

Trong đầu, Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở. Vật này là loại thuốc mà tinh tế nghiêm cấm không được nghiên cứu chế tạo, cho nên đây là một ít bí dược của những thiên tài điên lúc trước nghiên cứu ra ở chợ đen.Nó có thể thăng cấp tinh thần lực của con người lên hai bậc.