Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1460: Nam chủ hắn luôn là tự bế 44



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Trong trí nhớ của mẹ Cố, ba món này là ba món Cố Ngu thích ăn nhất, thế cho nên vội vàng nói với hắn.

Chỉ là, càng chờ lại càng an tĩnh. Cố Ngu vẫn như trước, một câu cũng không nói. Hắn cúi đầu giống như không nghe thấy gì, chỉ nắm chặt tay Tô Yên không chịu buông ra.

Mẹ Cố có vẻ đã đoán trước được tình huống này, ngồi im ở trên ghế, ánh mắt vô cùng mất mát.

Tô Yên ghé sát vào Cố Ngu, hỏi

"Anh muốn ăn cái gì? Salad rau trộn thịt gà xé?"

Cố Ngu lắc đầu

"Cá chỉ vàng?"

Cố Ngu lại lắc đầu

"Cà chua xào trứng?"

Cố Ngu mở miệng

"Ừm"

Cuộc đối đáp của bọn họ thành công làm ba người kia trợn tròn con mắt.

Sau đó ba người họ không nhìn Cố Ngu nữa mà quay sang nhìn chằm chằm Tô Yên.

Ăn một bữa cơm, mức độ mẹ Cố nhiệt tình với Tô Yên càng ngày càng tăng.

Tô Yên muốn ăn cái gì lập tức sẽ xoay món đó đến trước mặt cô. Ngẫu nhiên sẽ nhắc tới những bộ phim cô đóng, càng nhắc tới chuyện cô chống lưng cho em trai ở trường học.

Đang nói, bỗng mẹ Cố hỏi một câu

"Tiểu Yên a, vị tổng tài Hoa Duyên kia là công ty của con lăng xê đúng không? Con không hề thích hắn phải không?"

Vừa nói ra chuyện này, Cố Ngu liền vô cùng khẩn trương, sau đó im lặng nhìn Tô Yên, chờ cô trả lời.

Tô Yên lắc đầu

"Chỉ là cấp trên, không thân thiết."

Mẹ Cố nghe Tô Yên trả lời, vô cùng cao hứng che miệng cười

"Đúng vậy, người như thế nhìn qua đã thấy không tốt đẹp gì, cẩn thận xem xét, vẫn là Tiểu Cố nhà chúng ta tốt hơn."

Những lời này của mẹ Cố thành công thu hút sự chú ý của Cố Ngu. Trong bữa cơm này, cuối cùng mẹ Cố cũng đã được con trai nhìn lấy một cái.

Rõ ràng những lời bà vừa nói chọc đến tâm tình của thằng nhóc này.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Mẹ Cố càng thêm cao hứng, càng không ngừng khen ngợi Cố Ngu

"Tiểu Yên a, nhà chúng ta cái gì cũng có. Chờ con gả về đây, tất cả đều là của con và Tiểu Cố."

Dứt lời, bà liếc mắt nhìn Cố Ngu một cái, hắn vẫn cúi đầu ăn cơm, tựa như không liên quan tới hắn.

Bà cẩn thận suy nghĩ một lát, lại nói tiếp

"Tiểu Cố cũng là của con luôn."

Cố Ngu bị chọc đúng chỗ ngứa, nhanh chóng gật đầu

"Đúng vậy."

Còn chậm rãi phụ họa một tiếng.

Mẹ Cố cao hứng không chịu được.

Bữa cơm này, mẹ Cố là vui vẻ nhất. Phải nói rằng, thái độ của cha mẹ Cố đối với Cố Ngu, thật sự quá cẩn thận lấy lòng.

Đây quả thật là một câu chuyện rất dài.

Mẹ Cố lớn lên vô cùng xinh đẹp lại giỏi giang. Cha Cố gia thế hiển hách, năng lực xuất chúng. Hai người gặp nhau liền yêu.

Sau đó, có Cố Niệm. Đứa bé đầu tiên dĩ nhiên là ngàn đau vạn đau, chăm sóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Lúc Cố Niệm lớn hơn một chút, được sáu, bảy tuổi, cả hai lại bắt đầu điên cuồng bận rộn với công việc.

Việc mang thai Cố Ngu, là ngoài ý muốn. Nhưng đã có thai rồi họ liền sinh ra. Có thể nuôi dưỡng một đứa, còn không nuôi được thêm một đứa nữa sao?

Cố Ngu được sinh ra. Khác biệt với chị gái được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, đứa thứ hai liền tùy tùy tiện tiện.

Hơn nữa, sự nghiệp của cả hai đều vô cùng bận rộn. Một năm, hai năm, ba năm, cả cha Cố và mẹ Cố đều bước vào giai đoạn thăng quan tiến chức, lại càng bận bịu hơn.

Phần lớn thời gian thơ ấu của Cố Ngu là được quản gia cùng bảo mẫu và người hầu trong nhà chăm sóc.

Thời gian cha mẹ Cố dành cho Cố Ngu càng ngày càng ít ỏi. Lúc đầu, Cố Ngu nhớ cha mẹ, khóc nháo không ngừng. Mẹ Cố vô cùng áy náy, dặn lòng làm xong việc này sẽ dành thời gian để chăm sóc con trai cẩn thận. Nhưng công việc trong quân đội như núi, hết nhiệm vụ này lại đến nhiệm vụ khác, đâu phải muốn dừng là dừng được.

Chớp mắt, mười mấy năm dần dần qua đi. Sự nghiệp của bọn họ lên tới đỉnh cao, mọi việc đều đã ổn định. Quay đầu muốn đền bù cho Cố Ngu, mới phát hiện ra đứa nhỏ này đã cự tuyệt tiếp xúc với bọn họ.