Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1731: Tô thiếu hiệp uy vũ 14



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lên tiếng, sau đó liền trèo lên xe ngựa.

Bởi vì có Lý Đại Bạch nên việc điều khiển xe ngựa liền giao cho hắn ta.

Tô Yên và Hiên Viên Quân Ngọc ngồi ở bên trong, hai người họ không ai nói chuyện.

Xe ngựa chậm rãi chạy về quê nhà Tô Yên.

Nhà của nguyên thân cách biên cảnh khá xa, đi mất một ngày đường.

Chiếc xe ngựa bọn họ ngồi có ngoại hình phức tạp đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã biết lai lịch bất phàm.

Những người đi đường xung quanh thấy vậy cũng vội vàng tránh né, sợ va chạm vào không đền nổi.

Nhưng chiếc xe ngựa này khi đi đến những nơi vắng vẻ hoang tàn lại lập tức biến thành một miếng thịt béo ngậy, khó tránh sẽ bị sơn tặc theo dõi.

Lý Đại Bạch muốn nhanh chóng tới được nhà của tiểu huynh đệ, tất nhiên sẽ chọn con đường ngắn nhất mà đi.

Vượt qua ngọn núi này, đi thêm một lúc sẽ tới nơi.

Lý Đại Bạch chăm chú đánh xe, bỗng nhiên con ngựa gồng lên rồi hí vang.

'Ầm' một tiếng, chân trước con ngựa quỳ rạp xuống đất.

Xe ngựa chấn động, cả xe lắc lư.

Bàn tay Tô Yên chống lên bệ cửa sổ, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể không bị văng ra ngoài.

Nàng ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Quân Ngọc ngồi đối diện.

Bởi vì xe ngựa bất ngờ chấn động, hai người dựa sát vào nhau.

Nàng vừa ngẩng đầu, Hiên Viên Quân Ngọc cũng đúng lúc nhìn lại đây.

Hai người đồng thời sửng sốt.

Hai cái trán sắp chạm vào nhau rồi.

Hiên Viên Quân Ngọc nhếch mày, ổn định thân thể.

Tô Yên chống người dậy, bước xuống xe ngựa, hỏi Lý Đại Bạch

"Có chuyện gì vậy?"

Tô Yên vừa hỏi xong, phía xa bỗng truyền tới tiếng bước chân hỗn độn.

Một đám người hung thần ác sát, tay cầm trường đao đang hung hăng đi tới.

Binh khí trên tay chúng không cái nào giống cái nào, có cái là lưỡi hái để lên núi đốn củi, có cái lại là đao của quân đội.

Tên dẫn đầu có bộ râu quai nón, trông rất giang hồ.

Lên tiếng

"Từ đâu tới?"

Vừa nói chuyện vừa đánh giá Tô Yên cùng Lý Đại Bạch và chiếc xe ngựa đằng sau, cẩn thận xác nhận.

Ha, con cá lớn nha.

Ánh mắt tên dẫn đầu sáng rực.

Lý Đại Bạch cười nhếch mép, cầm trường đao đứng chỗ đó

"Quân doanh, thức thời thì tránh ra cho lão tử!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lý Đại Bạch vừa xưng là người của quân doanh, tức khắc khiến những người đó khe khẽ nói nhỏ

"Lão đại, quân doanh, cách chỗ này không xa a."

"Lão đại, nhìn chiếc xe ngựa kia kìa, chứng tỏ mấy kẻ này địa vị không nhỏ. Nếu là bọn nhà giàu quyền quý thì không sao. Nhưng bọn họ là người của quân đội. Vạn nhất, chúng ta chọc phải đại nhân vật của quân doanh, sợ là đến lúc đó quả núi này của chúng ta sẽ bị san bằng mất."

Xem ra kẻ đứng bên cạnh tên râu quai nón ngày thường đảm nhận vị trí bày mưu tính kế.

Cẩn thận phân tích lại, tên râu quai nón kia bắt đầu có chút do dự.

Cuối cùng, một đám người chụm vào nói nhỏ, không để ý tới đám người Tô Yên.

Một lúc lâu sau, tên râu quai nón lên tiếng

"Nếu là người của quân doanh, giảm giá cho các người, nộp ra 10 lượng bạc rồi sẽ được đi."

Lý Đại Bạch hừ một tiếng

"Mười lượng?"

Tên sơn tặc nhíu mày

"Chẳng lẽ mười lượng các ngươi cũng không có sao?"

Đang nói chuyện, trong xe ngựa truyền ra âm thanh

"Đây là lần đầu tiên có người dám đòi tiền ở trước mặt ta."

Khi hắn nói mang theo tý cười, còn có chút nghiền ngẫm.

Sơn tặc nghe khẩu khí của người trong xe liền biết lai lịch của đối phương không hề nhỏ.

Tuy rằng đám người này đều trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng là người của quân đội, chớ có chọc vào.

Đến lúc đó, chỉ sợ bọn chúng trốn xuống đất rồi cũng sẽ bị đào lên.

Tên lão đại tỏ vẻ không kiên nhẫn

"Thôi được rồi, hôm nay tâm tình của ta tốt, chúng ta đi."

Ý bảo đám đàn em rút lui, khoát tay

"Chúng ta đi!"

Gã hô lên một tiếng, một nhóm người lần lượt nối đuôi nhau rời đi.