Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1874: Xin chào, thiếu soái 11



Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Tầm mắt Nguyên Tử Mật dạo một vòng trên người cô. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở trên cây trâm mà cô đang cầm.

Hắn liền với qua, cầm cây trâm ở trong tay thưởng thức.

Hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, có vẻ là.... vừa ý tôi."

Tô Yên nghe vậy cũng không có đáp lời.

Cô cảm thấy hắn còn chưa nói xong.

Sau đó, chỉ nghe hắn cười nói

"Là nhất kiến chung tình với tôi?"

Hắn cùng vị Bạch Mẫu Đơn này chân chính gặp nhau cũng chỉ có đêm qua.

Kết quả cô gái này trong bữa cơm hôm nay lại biểu hiện cực kỳ giữ gìn cùng bảo vệ hắn, người ngồi ở chỗ đó phàm là có mắt cũng có thể nhìn ra.

Hắn nắm lấy cằm Tô Yên.

Tay hắn dùng sức, thế cho nên cô cảm thấy rất đau.

Chỉ thấy hắn mở miệng

"Cô đang nghĩ cái gì? Nói tôi nghe một chút, với biểu hiện hôm nay của cô, nếu được tôi sẽ đáp ứng."

Giọng điệu nghiền ngẫm, nụ cười không chạm tới đáy mắt.

Tô Yên thực nghiêm túc nói

"Em muốn cùng anh ăn cơm."

Nguyên Tử Mật sửng sốt.

Tô Yên

"Không thể?"

"Chỉ cái này?"

"Ân, chỉ cần cái này."

Nguyên Tử Mật nhìn cô cả nửa ngày, sau đó buông lỏng tay ra rồi ngồi trở lại vị trí của mình.

Hắn dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ.

Tô Yên hỏi lại

"Có thể chứ?"

Người nào đó cong môi

"Không thể."

Tô Yên cúi đầu, duỗi tay lấy lại cây trâm trong tay Nguyên Tử Mật, cũng không nói chuyện nữa.

Nguyên Tử Mật nhíu mày nhìn cô.

Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bốn phía truyền đến tiếng súng.

Một viên đạn trực tiếp bắn thủng cửa kính, ghim vào chỗ ngồi trên ghế phía sau.

Tô Yên lập tức duỗi tay kéo Nguyên Tử Mật, ấn người ở trên ghế.

Tầm mắt Nguyên Tử Mật đảo qua gương mặt Tô Yên, hắn im lặng, tùy ý để cô ấn mình.

Tiếng súng này không biết vì sao mà biến mất rất nhanh.

Trên mặt Tô Yên không có bất luận cảm xúc nào, cô xuyên qua cửa sổ nhìn nhất cử nhất động ở bên ngoài.

Chỉ thấy hai gã nổ súng đi xe máy, trên mặt bịt khăn.

Sau khi thấy bắn không trúng đã lập tức biến mất ở chỗ ngoặt.

Xe dừng lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lái xe đi xuống, trong chốc lát lại lên xe.

"Thiếu soái, đã phái người đuổi theo. Trốn không thoát."

Cấp dưới quay đầu lại nói chuyện.

Nhưng vừa nhìn liền thấy thiếu soái nhà bọn họ bị người đè ở trên ghế, tư thái còn cực kỳ...thân mật.

Tài xế sửng sốt, thật lâu mới khôi phục lại tinh thần.

"Thiếu soái?"

Tài xế kia thử mở miệng.

Tầm mắt Nguyên Tử Mật nhìn chằm chằm vào Tô Yên rồi hạ xuống, chuyển dời đến chỗ tay cô đang ấn mình.

Kỳ thật lực đạo không lớn, hắn thoáng tránh liền có thể thoát ra.

Hắn cũng chỉ là tò mò cô sẽ làm cái gì mà thôi.

Kết quả thế nào hắn cũng đều nghĩ tới, duy chỉ không đoán ra, chính là phản ứng đầu tiên của cô thế nhưng là bảo vệ hắn che chở hắn.

Thời điểm nguy hiểm nhất, phản ứng đầu tiên sẽ không lừa được người.

Tài xế kính ngạc, thực mau đã dời tầm mắt đi.

Ân, ở đây nguy hiểm hết sức, thiếu soái còn có thể đủ bình tĩnh tự nhiên, cùng ca nữ ân ân ái ái.

Thật không hổ là thiếu soái!

Tài xế đối với Nguyên Tử Mật lại thêm một tầng kính nể, tức khắc liền tâng bốc lên trời.

Xe lại lần nữa khởi chạy.

Lúc này Nguyên Tử Mật đã phục hồi tinh thần.

Hắn vươn tay ấn bả vai Tô Yên, thoáng dùng sức.

Lạch cạch, Tô Yên bị đẩy ngã sang một bên xe.

Hắn ngồi dậy, liếc cô một cái.

Sau đó khom lưng, rút cây trâm trong tay cô ra.

Hắn làm xong những việc này, một chút áy náy đều không có, thậm chí còn tự thấy phi thường đúng tình hợp lí.

Xe tới Bách Nhạc Môn rồi dừng lại.