Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1877: Xin chào, thiếu soái 14



Edit: Victoria

Beta: Tinh Niệm

Nói xong, mãi không thấy cô trả lời, hắn bèn cúi đầu nhìn xem, vừa vặn liền đối mắt với Tô Yên.

Ánh mắt cô mờ mịt, giống hệt đầu gỗ, cứ nhìn hắn chằm chằm.

Nguyên Tử Mật sửng sốt.

"Em nhìn cái gì?"

Tô Yên nhẹ nhàng nói

"Đại Ngư······."

Nói xong, cô liền tựa đầu vào trong lồng ngực hắn, ngủ.

Tươi cười trên mặt Nguyên Tử Mật cứng đờ.

Cô vừa mới nói ai?

Đại Ngư?

Đó là ai?

Cô thích người đó?

Nghĩ như vậy, hắn liền kéo bả vai cô

"Đại Ngư là ai?"

Khẩu khí quái lạ, pha thêm chút lạnh lẽo.

Tô Yên giống như đã ngất xỉu, nhưng lại bị hắn lay tỉnh.

Cô mơ màng

"Ân?"

Giọng nói mềm mại, bộ dáng rất dễ bị lừa.

Nguyên Tử Mật cũng không vì thế mà mềm lòng.

Hắn lôi kéo cô

"Đại ngư là ai?"

Tô Yên sau khi nghe xong, hồi lâu mới phản ứng lại.

" Là Anh."

Nói xong, lại lần nữa nằm vào trong ngực hắn.

Nghe câu trả lời như vậy, biểu tình của Nguyên Tử Mật tốt hơn chút.

Trong mắt hắn có chút kì lạ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.

Cô nghe được xung quanh có tiếng cãi cọ ồn ào.

Mở mắt ra liền phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang vây quanh.

Cô ngồi dậy, cảm thấy dưới thân cộm một chút.

Cúi đầu nhìn từng đoạn bậc thang dưới lưng mình.

Nhìn lên phía trên, đúng là cửa lớn của Bách Nhạc Môn.

Lúc này sắc trời mới vừa sáng nên trên đường cái ít người.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Chung quanh Tô Yên đều là bảo tiêu của Bách Nhạc Môn cùng vài người qua đường.

Cho đến khi có người mở miệng

"Mau tránh ra, bà chủ tới."

Thực mau, một người phụ nữ mang giày cao gót đi tới.

Khi nhìn thấy Tô Yên ngủ ở trên đất cũng rất kinh ngạc

"Mẫu đơn, cô làm sao vậy? Sao lại ngủ ở chỗ này?"

Đầu óc Tô Yên trống rỗng.

Cô cũng không biết mình vì sao lại ngủ ở đây.

Bà chủ nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, duỗi tay giữ chặt cô

"Mau mau mau, trước vào trong đã."

Tô Yên bò dậy, đi vào Bách Nhạc Môn.

Cô mở miệng,

"Ngày hôm qua tôi làm sao vậy?"

Bà chủ cũng rất kinh ngạc

" Việc Ngày hôm qua cô đều không nhớ rõ?"

"Chỉ nhớ một chút."

"Vậy cô bị thiếu soái mang đi đâu?"

Tô Yên cẩn thận suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu.

Bà chủ thấy Tô Yên vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, liền biết đêm qua hẳn là không phát sinh chuyện gì.

Bà chủ dò hỏi

"Cô rốt cuộc là có quan hệ gì cùng Nguyên gia thiếu soái kia?"

Tô Yên

"Một chút quan hệ cũng không có."

Cô suy nghĩ, là loại quan hệ còn chưa có phát triển nha.

Bà chủ vẻ mặt không tin, tỏ vẻ từng trải nói

"Được rồi, đây là việc riêng của cô, tôi cũng không quản được."

Lúc này Tiểu Hoa bỗng nhiên mở miệng

"Ký chủ, túi của chị."

Túi ······.

Hiện giờ cô mặc sườn xám, không có túi.

Chỉ là nguyên thân ngày thường không hay mặc sườn xám, bởi vì không có chỗ nhét đồ nên cô ấy đã bảo người may một chiếc túi nhỏ bên phải sườn xám.

Chỉ là dù có nhét cái gì cũng sẽ bị lộ.

Thế cho nên tuy rằng may một cái túi, nhưng lại chưa bao giờ nhét đồ vật vào.

Nghe thấy Tiểu Hoa nói vậy, Tô Yên sờ sờ.

Từ bên trong lấy ra một mảnh giấy.

Là một tấm danh thiếp, trên đó viết số điện thoại của Nguyên Tử Mật.

Ở bên cạnh, bà chủ thu tất cả hành động của Tô Yên vào trong mắt.

Nhìn xem, thế này còn nói không có cái gì.

Thiếu soái còn đưa cả danh thiếp cho cô rồi.

Bà chủ dùng khăn tay che lại môi, cười một chút.

Cực kỳ hiểu ý mà nói

"Chỗ đó có điện thoại, nếu cô muốn gọi, có thể qua đó dùng."