Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1886: Xin chào, Thiếu soái 23



Edit: Tuệ Lâm - Ngân Minn

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Tô Yên vừa muốn đi qua đó, trước mắt bỗng xuất hiện một người quân nhân, dáng người rắn rỏi.

Cô ngây ra một lúc.

Vị kia quân nhân cũng có chút do dự, không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Nguyên Tử Mật.

Nguyên Tử Mật ném văn kiện trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, không nói câu nào, chỉ im lặng nhìn.

Cuối cùng, vị quân nhân kia lên tiếng

"Tô tiểu thư, đắc tội."

Dứt lời liền đánh thẳng tới phía Tô Yên.

Có lẽ hắn ta vẫn suy xét đến thân thể mảnh mai của Tô Yên nên khi ra tay cũng không dồn toàn lực.

Chỉ dùng năm phần lực, nhưng thân vốn là một người trải qua mưa bom bão đạn, hắn ta cũng rất cảnh giác, chỉ cần có chút ngoài ý muốn thì có thể kịp thời phản ứng.

Nhưng mà....

Tô Yên giơ tay lên, đỡ được.

Người quân nhân sửng sốt.

Không chỉ riêng hắn ta, mà mười mấy người đứng đằng sau theo dõi cũng ngây ngẩn cả người.

Không ngờ chỉ là một ca nữ mảnh mai yểu điệu lại có sức lực đáng gờm như vậy.

Nguyên Tử Mật cũng chỉ ngồi im một chỗ nhìn.

Đêm qua hắn cũng đã xem qua thân thủ của Tô Yên.

Đến giờ phút này, Tô Yên cũng đã hiểu hắn nói 'chơi' nghĩa là gì rồi.

Chính là muốn xem cô đánh nhau với người khác, thăm dò thực lực của cô.

Hai bên so chiêu, đều có thể hiểu rõ thực lực của đối phương.

Sau đó liền nghiêm túc đánh một trận.

Chiêu thức càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng trí mạng.

Cho đến khi Tô Yên bóp cổ người quân nhân kia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

'Bịch!'

Tô Yên mượn sức bật mạnh lên, ấn người nọ xuống đất.

Cô nghiêm túc nói

"Ngươi thua."

Người quân nhân kia ngã dúi dụi trên mặt đất, mặt đỏ rần rần, chân tay luống cuống.

Bại dưới tay một nữ nhân, thật sự là quá mất mặt.

Thế nên hắn không rên một tiếng nào, cam chịu nằm bất động tại chỗ. . truyện đam mỹ

Mười mấy quân nhân đứng sau Nguyên Tử Mật cười ầm lên

"Lão Hàn, cậu cũng có hôm nay a."

"Bị một nữ nhân đánh bại, cũng thật mất mặt nha."

"Cái gì mà đại ca quân khu, đừng khiến Thiếu soái nhà chúng ta mất mặt chứ."

Mỗi người một câu trêu chọc quân nhân vừa bị Tô Yên đánh bại.

Đều là anh em vào sinh ra tử với nhau, nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà phải châm chọc hai câu mới chịu thôi.

Nguyên Tử Mật chỉ vào người quân nhân cười to nhất, lên tiếng

"Cậu, thử đi!"

Nụ cười trên mặt hắn ta liền cứng lại

"Thiếu, Thiếu soái, cô ấy là một nữ nhân, vừa rồi còn đánh một trận với lão Hàn. Tôi thắng cô ấy, không phải là giậu đổ bìm leo sao?"

Nguyên Tử Mật

"Giậu đổ bìm leo? Thắng đi rồi mới có thể nói lời này."

Quân nhân kia nghe xong, ý chí liền bị kích thích phừng phừng.

Thiếu soái khinh thường bọn họ đến cỡ nào vậy?

Vừa nghĩ vừa đi về phía Tô Yên.

Người vừa rồi nằm liệt dưới đất đã đứng dậy rời đi rồi.

Tên quân nhân vừa đi tới liền lên tiếng

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, có thể nghỉ ngơi một chút."

Tô Yên lắc đầu

"Tạm thời thì chưa cần."

Tô Yên nói lời này, là có sao nói vậy.

Nhưng người kia lại có chút hơi mất mặt

"Vậy, đắc tội!"

Nói xong, liền dồn toàn lực, xông vào Tô Yên.

Mười lăm phút sau.

'Bịch!'

Tên kia bị đạp ra ngoài.

Nguyên Tử Mật híp híp hai mắt

"Người tiếp theo!"

Hai tiếng sau.

Những người phía sau Nguyên Tử Mật đều biến thành đầu heo.

Chỉ còn lại một người cuối cùng.

Hắn ta có vẻ vô cùng tự tin vào bản thân

"Thiếu soái! Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Tô Yên lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hiện tại là thời điểm nóng nhất trong ngày.

Cô nhìn người cuối cùng, lên tiếng

"Đến đây đi."

Hắn ta thật sự đi tới phía Tô Yên.

Nhưng chỉ vừa kịp đứng trước mặt Tô Yên thì đã bị Nguyên Tử Mật đẩy sang một bên.

Nguyên Tử Mật nhìn Tô Yên, nhíu mày

"Vẫn còn sức mà đánh sao?"

Bị hỏi như vậy, Tô Yên cảm thấy có chút bất lực

"Không còn sức."